“Nghe giọng điệu của tiểu vương gia, thực lực của thầy Trương Huyền còn lợi hại hơn cả trưởng lão Thượng Thần? Chuyện này… sao có thể chứ?”
Vừa rồi, mọi thứ xảy ra liên tùng tục, và cũng quá nhanh chóng, đến giờ phút này thì mọi người mới hiểu ra.
Đặc biệt là Thượng Bân và Tào Hùng, hai người này vừa rồi còn bảo thực lực của Trương Huyền kém cỏi, Vương Đào nói dối này nọ, bây giờ thì đều không dám tin.
Kỳ khảo hạch giáo viên vừa rồi, Trương Huyền chỉ đạt đến cảnh giới Chân Khí viên mãn, chuyện này cả học viện Hồng Thiên ai ai cũng biết. Từ đó tới giờ, chưa từng nghe ai bảo là hắn ta đã đột phá, sao giờ còn lợi hại hơn cả Bạch tiểu vương gia. Thậm chí theo giọng điệu của tiểu vương gia, đến cả trưởng lão Thượng Thần cũng còn kém xa?
Tuy quá đỗi hoang đường, nhưng chẳng ai dám nghi ngờ rằng Bạch Tốn đang nói dối.
Mọi người không những biết vị Bạch tiểu vương gia này thiên phú phi phàm, mà còn biết tính cậu ta vốn hiếu chiến, thích nhất là đánh nhau với người ta! Một ngày không đánh vài trận thì trong người ngứa ngáy khó chịu! Cậu ta khâm phục Trương Huyền đến thế, lẽ nào hắn thực sự có thực lực ấy?
Nghĩ đến đây, ai nấy cũng há mồm trợn mắt, quay qua nhìn người thanh niên mà lâu nay họ vẫn nghĩ là ăn hại kia.
Mặt mũi tầm thường, không có gì đặc sắc, chỉ là nước da trông rất trắng trẻo, mịn màng, nhìn vào còn trẻ hơn tuổi thật, sao lại là một cao thủ được?
“Khụ khụ!”
Bắt gặp ánh mắt ngờ vực của mọi người, Trương Huyền lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
E là thực lực của mình sắp giấu hết nổi rồi.
Nhưng… một gã mới chỉ có cảnh giới Chân Khí, lại còn đội sổ trong kỳ khảo hạch giáo viên, vậy mà chỉ qua một học kì, đã có thực lực ngang với cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt… Thử hỏi ai mà không nghi ngờ chứ!
“Muốn khiêm tốn mà cũng khó đến vậy sao?”
Trương Huyền cảm thấy đau hết cả đầu.
Hắn chỉ muốn che giấu thực lực, sống ẩn mình. Hôm đó hắn cũng chỉ định làm màu chút, vì cứ ngỡ cái cậu Bạch Tốn này và học viện chẳng liên quan gì đến nhau, có làm thế nào cũng chẳng lo sẽ bị lộ tẩy. Không ngờ, mới qua có một đêm, mà cha nội này đã mò được đến tận đây rồi.
Làm rùm beng đến thế rồi, muốn giấu cũng chẳng giấu nổi!
Đúng là làm màu một giây, hối hận một ngày mà!
Đang lúc hắn xoắn xít hết cả óc thì lại nhìn thấy tiểu vương gia Bạch Tốn đã hí hửng chạy lại, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
“Hề hề, Trương đại sư, ông nội Trương, cháu xử lý vậy được chứ ạ!”
Cũng chả trách sao Bạch Tốn lại nịnh nọt như vậy. Đại sư Lục Trầm đã nói rồi, cậu ta có thông qua khảo hạch hay không, toàn bộ là do thầy Trương Huyền này. Đương nhiên cậu ta phải tích cực lấy lòng, cười thảo mai ninh nọt rồi.
Vì thế nên sáng sớm ngày ra, vừa thức dậy cái là cậu ta chạy ngay đi hỏi thăm ngay, biết Trương Huyền ở đây thì vội vàng kéo người qua đây ngay tắp lự.
“Cũng được!”
Chuyện đã xảy ra rồi, Trương Huyền đành phải chấp nhận, gật đầu có lệ.
“Thầy Trương, xin thầy nhận trò làm đệ tử…”
Biết được thực lực thật sự của Trương Huyền không phải chỉ ở cảnh giới Chân Khí, tộc trưởng Vương Hoằng còn gì phải do dự nữa, lập tức đưa mắt ra hiệu, Vương Đào lại bước tới, quỳ phịch xuống sàn.
“Bái Trương đại sư làm thầy? Ngươi là ai? Ta cũng muốn bái đây, muốn tranh với ta hả, có muốn tỉ thí một trận không?”
Trương Huyền còn chưa kịp nói lời nào, Bạch tiểu vương gia đã trợn mắt, quát ầm lên.
“Không dám…”
Vương Đào giật nảy mình.
Tay Bạch Tốn trước mặt, tuy tuổi tác chỉ bằng mình, nhưng thực lực đã đạt đến cảnh giới ngũ trọng viên mãn, chẳng biết mạnh hơn mình gấp mấy lần. Đấu với cậu ta… vậy có khác nào tự sát, mà lại còn là cách tự sát đau đớn nữa?
“Thôi được rồi, ngày mai Vương Đào có thể đến lớp tôi dự thính. Nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ cân nhắc đến việc nhận làm học trò!”
Sợ cái tên Bạch Tốn này lại gây chuyện, lôi Vương Đào ra đánh thừa sống thiếu chết thật thì khổ, Trương Huyền vội vàng phất tay.
Dự thính tuy chưa là học trò chính thức, có điều đây đã là biện pháp giải quyết tối ưu nhất trong lúc này. Ai bảo con mình “thông minh” quá, chạy qua đòi giết người ta cơ… Thầy giáo nào mà bị như vậy, chắc chắn là sẽ không bao giờ nhận!
Không sao, tuy chỉ là dự thính, nhưng để lâu, chỉ cần biểu hiện ngoan ngoãn thì chắc chắn cũng sẽ trở thành học trò chính thức thôi.
“Dự thính…”
Trưởng lão Thượng Thần nghe vậy, khóc không ra nước mắt.
Ông ta là một trưởng lão, chủ nhiệm Phòng Đào tạo, được quyền tuyển chọn học trò từ khắp nơi. Vậy mà lần này lại bị người ta thẳng thừng xin rút khỏi lớp. Quan trọng là sau khi rút mà xin được vào chỗ khác tốt hơn thì còn chấp nhận được, đằng này chỉ được đi dự thính lớp của người ta?
Đi dự thính lớp của tên thầy giáo nổi danh ăn hại nhất học viện…
Trưởng lão Thượng Thần có cảm giác mặt của mình bị người ta ném xuống đất rồi giẫm cho nát bét, hoàn toàn không còn tí tôn nghiêm nào.
Nhục mặt thấy bà cố nội luôn rồi. Vì sao không phải mất mặt thấy bà ngoại nữa hả, vì khi nãy mất mặt bà ngoại rồi còn đâu.
“Trương đại sư, còn có chuyện gì vẫn chưa xử lý xong sao? Nếu có, để cháu giúp ngài xử lý, xong rồi, ngài đi dạy cháu thư họa…” Bạch Tốn nhìn về phía Trương Huyền.
“Vẫn còn chút chuyện!” Trương Huyền quay sang nhìn Thượng Thần, “Thượng trưởng lão, Khảo Vấn Học Tâm đã xong rồi, phải chăng đã đến lúc chung cược?”.
Mình đến đây là vì Khảo Vấn Học Tâm. Khảo vấn kết thúc, lại xảy ra lắm chuyện đến thế. Giờ cũng nên nhận “tiền” cược rồi.
“Trương Huyền, ngươi chớ vội đắc ý! Đúng là ta đã thua trong Khảo Vấn Học Tâm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ phải chịu 100 gậy Sát Thần Côn thôi. Muốn khai trừ tư cách giáo viên của ta à, e là ngươi còn chưa làm nổi đâu!”
Biết rõ khó thoát được kiếp nạn lần này, Tào Hùng chẳng né tránh nữa, hùng hổ bước ra.
“Chưa làm nổi?” Trương Huyền lập tức chau mày.
“Không sai. Việc giảng dạy của ta chưa từng mắc phải lỗi lầm gì, vừa không có học trò bị tẩu hỏa nhập ma, lại thêm thi khảo hạch giáo viên tuy chưa lọt vào hàng ưu tú, nhưng cũng ở mức đạt tiêu chuẩn. Chỉ dựa vào một lần đánh cược mà đòi khai trừ tư cách giáo viên của ta, dẫu có là Công Hội Giáo Viên cũng không có cái quyền ấy!”
Tào Hùng điên cuồng gào lên.
“Thật sao?” Chẳng hiểu mấy chuyện này lắm, Trương Huyền tỏ ra nghi ngờ mà nhìn sang Mạc trưởng lão đang đứng cách đó không xa.
Ông ấy là trưởng lão trong Công Hội Giáo Viên, hẳn là người biết rõ những chuyện này nhất.
“Đích xác là vậy!” Mạc trưởng lão gật đầu, “Tư cách giáo viên sẽ có được sau khi thông qua cuộc khảo hạch của Công Hội Giáo Viên. Nếu như không phải mắc lỗi lầm gì quá nghiêm trọng, thường sẽ rất khó khai trừ…”.
“Vậy sao…” Trương Huyền nhướn mày.
Nhớ lại đời trước, giáo viên thuộc loại nhân viên tại chức, được vào biên chế của nhà nước. Dù giảng dạy kém, nhà trường cũng không có quyền đuổi việc, thậm chí cả Bộ Giáo Dục cũng không. Trừ khi giáo viên đó mắc sai phạm thuộc phạm trù trái với đạo đức của nghề giáo.
Xem ra quy định bên này cũng không khác là bao.
“Thế sao lúc đánh cược, ông không nói…” Trương Huyền vặn hỏi.
Lúc đánh cược, cứ ngỡ sẽ thực hiện được nên hắn mới đề nghị như vậy. Nếu biết trước khai trừ tư cách giáo viên khó thế, hắn đã chọn hình phạt là đuổi gã kia ra khỏi học viện cho xong rồi.
“E hèm, vì ta cứ ngỡ… thầy sẽ thua!” Mạc trưởng lão khá ngượng.
Trương Huyền thi khảo hạch bị 0 điểm, làm cho một học trò bị tẩu hỏa nhập ma, nếu làm gắt ra, đích xác là có thể bị khai trừ.
Khi nãy Mạc trưởng lão cũng nghĩ hắn sẽ thua nên không nói rõ ràng, nào ngờ cuối cùng, hắn lại thắng một cách triệt để đến thế.
“Nếu thực sự muốn được chung cược, cũng không phải không có cách. Trừ phi…” Mạc trưởng lão nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt trở nên phân vân.
“Trừ phi gì?”
“Trừ phi… có Danh Sư hoặc học trò của Danh Sư, chính miệng xác nhận người đó không đủ tư cách làm giáo viên, sau đó báo cáo lên Công Hội Giáo Viên…” Mạc trưởng lão nói.
“Danh Sư? Học trò của Danh Sư? Biết đi đâu mà tìm…” Trương Huyền lắc đầu chán ngán. Cho dù là Danh Sư hay học trò Danh Sư, cũng đều là những nhân vật có chức vụ cao ngất trong cái nghề giáo này. Chính mình làm sao quen biết nổi với họ. Mà người ta cũng không bao giờ bận tâm tới một trận đánh cược nhỏ nhặt này làm chi!
Đang lúc Trương Huyền chau mày nhăn trán, bỗng thầy trực ban bên ngoài lại đi vào lần nữa để thông báo chuyện gì đó.
“Trưởng lão Thượng Thần, có một cô gái tự xưng là Hoàng Ngữ, bảo muốn gặp thầy Trương Huyền!”