Thư Viện Thiên Đạo

Chương 73: Tào hùng phản công



“Tiểu Ngữ cũng đến à?”

Mắt Bạch Tốn lóe sáng.

Hôm qua, đại sư Lục Trầm bảo hai người phải theo thầy Trương Huyền học tập. Bởi vậy vừa hửng sáng, chính mình đã chạy qua đây, Tiểu Ngữ làm sao không đến được chứ!

Mấy người đang xì xào thì một bóng hình xinh xắn đã bước từ bên ngoài vào. Chiếc váy dài màu vàng ngà thướt tha, tôn lên vóc người cân đối gợi cảm, làn da trắng ngần như tuyết, so với Thẩm Bích Như, vậy mà cũng chẳng hề kém cạnh chút nào.

“Bái kiến thầy Trương!”

Vừa vào trong phòng, cô gái này đã lập tức đi đến trước mặt Trương Huyền, khom người hành lễ.

“Ừ!” Biết mục đích của đối phương cũng giống như Bạch Tốn, Trương Huyền xoa mày nhăn trán, cảm thấy khá là đau đầu.

Thực ra ta có hiểu gì về thư họa đâu, ta cũng chỉ có thể nhìn ra khuyết điểm mà thôi! Bảo ta dạy thư họa, vậy thà bảo ta dạy các người làm màu còn hơn.

“Bái kiến tiểu thư!”

Đang rối rắm chẳng biết lát nữa sẽ nói thế nào với đối phương, bỗng hắn nhìn thấy Mạc trưởng lão sải bước đi đến trước mặt Hoàng Ngữ, chắp tay vái chào.

“Tiểu thư?” Trưởng lão Thượng Thần chợt nhớ ra gì đó, cả người nhũn ra như kẹo mạch nha, choáng váng lùi lại mấy bước, mặt mày tái mét. “Lẽ nào… lẽ nào cô ấy chính là thiên kim của Hoàng hội trưởng của Công Hội Giáo Viên. Chính là… thiếu nữ thiên tài, mới 19 tuổi đã làm Trợ Giáo sơ cấp?”

Trước đó ông ta còn nói chuyện với Mạc trưởng lão, Công Hội Giáo Viên vừa xuất hiện một thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Trợ Giáo sơ cấp, còn lợi hại hơn một ông già như ông ta rất nhiều. Nằm mơ cũng không ngờ, người đó lại chính là vị tiểu thư Hoàng Ngữ này. Hơn nữa, nhìn cách xử sự thì có vẻ cũng lại có quan hệ rất tốt với Trương Huyền!

Trời đất ơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?

Vừa bảo đối phương không có khả năng dạy dỗ học trò, cuối cùng nhà họ Vương rồng rắn lên mây kéo đến, rút tên cho con trai khỏi lớp của ông ta mà chẳng chút tiếc nuối, để rồi dâng lên tới tận tay hắn! Vừa bảo đối phương thực lực thấp kém, Bạch tiểu vương gia đích thân đến, chứng minh thực lực đối phương cực mạnh, ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ! Vừa bảo chỉ khi nào có Trợ Giáo, mới có thể khai trừ tư cách giáo viên của Tào Hùng, Trợ giáo liền có mặt, đang giương mắt nhìn chằm chằm kia kìa…

Đậu phụ… Trương Huyền, ngươi là do ông trời cố tình phái đến để chơi ta hả?

Trưởng lão Thượng Thần cảm thấy như sấm nổ đùng đoàng không ngừng nghỉ ngay bên tai, chỉ muốn chết quách cho rảnh nợ.

Vừa rồi Tào Hùng còn vô cùng hung hăng, bây giờ thì mặt đã xanh như tàu lá chuối, liên tục lùi ra sau trong vô thức.

Nếu lúc nãy gã còn hùng hồn tuyên bố đối phương không thể nào khai trừ tư cách của mình thì bây giờ, gã đã thấy sợ hãi thực sự rồi.

“Hắn chẳng phải chỉ là một tên ăn hại, thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm thôi sao? Tại sao lại quen biết lắm người tai to mặt lớn đến vậy? Mà những người đó còn rất kính trọng hắn. Ta không phục…”

Tào Hùng cắn chặt răng, không ngừng gào thét trong đầu.

Trước ngày hôm nay, trong mắt gã ta, đối phương vốn chẳng là cái thá gì cả, hoàn toàn không đủ tư cách để cạnh tranh với gã. Nhưng bây giờ, đối phương đã trở thành một ngọn núi cao chất ngất, khiến gã ta phải ngước mắt nhìn lên!

“Hắn… hắn…” Lúc này Thượng Bân cũng khiếp sợ, hai hàm răng va vào nhau lách cách không ngừng.

Trong mắt gã, Trương Huyền hệt như một con kiến hôi mà gã muốn bóp chết lúc nào cũng được. Nhưng giờ con kiến hôi đó đã lột xác, biến thành một con khủng long to lớn rồi.

Cú lột xác này, dẫu có nằm mơ gã ta cũng chẳng dám tin!

“Cô là Trợ Giáo?”

Nghe được những lời của Thượng Thần, Trương Huyền nghi ngờ mà nhìn cô gái trước mặt.

Con bé này còn trẻ hơn mình, mà đã là Trợ Giáo của Danh Sư, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

“Trò cũng chỉ may mắn được Lưu sư để mắt đến, qua bên ấy phụ giúp mà thôi!” Hoàng Ngữ mỉm cười, ngoài miệng thì đầy khiêm tốn, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự tự tin.

Được trở thành Trợ Giáo của Danh Sư, đầu tiên phải có tố chất thiên phú hơn người, kế đến là phải có cơ duyên!

Dù ngươi có thiên bẩm cao đến đâu, chỉ điểm có hay ho đến đâu, năng lực giảng dạy có giỏi đến đâu đi nữa, mà chẳng lọt vào mắt xanh của Danh Sư, vậy cũng chỉ phí phạm mà thôi.

Hoàng Ngữ thân là con gái của hội trưởng Công Hội Giáo Viên vương quốc Thiên Huyền, từ nhỏ đã được tiếp nhận hệ thống giáo dục cực tốt, cộng thêm mối quan hệ của cha mình, việc trở thành Trợ Giáo, cũng là chuyện thường tình.

“Nếu cô đã là Trợ Giáo, vậy thật là khéo. Thầy Tào Hùng này đã thua ta trong cuộc Khảo Vấn Học Tâm, nhưng lại không chịu chung cược cho ta…”

Vừa rồi Mạc trưởng lão có nói, nếu kiếm được một Trợ Giáo đứng ra báo cáo là có thể khai trừ tư cách giáo viên của Tào Hùng. Đối với những kẻ luôn rắp tâm hãm hại mình, đương nhiên Trương Huyền không thể nương tay được.

“Còn có chuyện này sao?” Hoàng Ngữ lập tức nhíu chặt mày, “Là một giáo viên, lại vì một chút ân oán cá nhân mà ôm hận trong lòng, không tiếc dùng cả Khảo Vấn Học Tâm để hãm hại đồng nghiệp. Hạng người này mà còn để tồn tại trong đội ngũ giáo viên, sớm muốn gì cũng thành con sâu làm rầu nồi canh! Mạc trưởng lão!”.

Mạc trưởng lão liền bước tới.

“Ta thấy kẻ ấy không có tư cách để làm giáo viên, ông lập tức đi làm thủ tục đi!” Hoàng Ngữ vung tay.

“Vâng!” Mạc trưởng lão đáp lời, nhìn Tào Hùng lắc đầu.

Hoàng Ngữ là Trợ Giáo của Danh Sư, lại còn là con gái của hội trưởng, địa vị cực kỳ tôn quý, chỉ một câu nói đã đủ định đoạt vận mệnh của Tào Hùng.

Có được cái danh giáo viên thì đi đến đâu cũng được người ta kính trọng. Một khi đã bị khai trừ, chứng tỏ phẩm hạnh của kẻ đó có vấn đế. Có ghi chép này trong hồ sơ, vậy thì đến bất cứ nơi nào cũng chẳng ai dám nhận nữa.

“Tôi…”

Nghe thấy quyết định này, cả người Tào Hùng nhũn ra, té ngửa xuống đất, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

Vì cái tư cách giáo viên này mà gã ta đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, nào ngờ… lại bị lột bỏ một cách chóng vánh như vậy!

Cũng chỉ vì đã gây hấn với một tên ăn hại, thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm sao?

Ta không phục, ta không cam tâm!

“Phải rồi…” Tào Hùng đứng bật dậy, nhìn Trương Huyền, ánh mắt đầy tàn độc, “Trương Huyền, kể ra thì ngươi cũng chẳng thắng đâu! Ngươi thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, còn khiến cho một học trò bị tẩu hỏa nhập ma. Chỉ cần báo cáo chuyện này lên Công Hội Giáo Viên, đợi khi họ điều tra rõ ràng ra rồi, ngươi cũng sẽ bị khai trừ tư cách giáo viên mà thôi!”.

Kỳ thi khảo hạch mà Trương Huyền bị 0 điểm, là kỳ khảo hạch trong nội bộ học viện Hồng Thiên, không có tính quyền uy. Vì vậy không thể khai trừ tư cách giáo viên, nhưng lại hoàn toàn có thể báo cáo chuyện này lên Công Hội. Một khi đã lập án, xác định chuyện này là có thật, vậy cũng sẽ phải bị khai trừ!

Huống hồ, hắn còn có một học trò bị tẩu hỏa nhập ma!

Chỉ riêng chuyện này, đã chạm tới giới hạn của nghề giáo viên rồi!

“Không sai! Trương Huyền, ngươi chớ vội đắc chí! Bây giờ ngươi đòi khai trừ tư cách của thầy Tào Hùng, bản thân ngươi cũng chẳng trụ được bao lâu nữa đâu! Ta sẽ lập tức báo cáo chuyện này lên Công Hội Giáo Viên, thỉnh cầu thẩm định một cách công bằng!”

Nghe thấy lời hô hào của Thượng Bân, mắt Tào Hùng cũng lóe sáng, lập tức hổ báo trở lại.

Đã xé rách mặt nạ với Trương Huyền rồi mà không ngờ đối phương lại có hậu trường cứng hơn cả mình, e là những tháng ngày sắp tới gã cũng chẳng được yên. Đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được!

Điều quan trọng là, hiện giờ đến nữ thần còn nói giúp cho hắn, nếu còn bị động chịu đòn, sau này làm sao ngẩng mặt nhìn thiên hạ?

Nói xong, Thượng Bân quay qua nhìn Trương Huyền lần nữa, ánh mắt tàn nhẫn.

Chẳng phải ngươi rất trâu bò sao?

Chẳng phải được Lưu Dương tín nhiệm tới 64 điểm sao? Chẳng phải đám nhà họ Vương xách dép chạy theo ngươi, năn nỉ ngươi thu nhận Vương Đào sao?

Bây giờ ngươi cứ hả hê đi, nhưng một khi mất đi tư cách giáo viên, để ta xem ngươi sẽ làm thế nào?

Ngươi còn có tư cách gì mà đòi ở lại học viện, giảng dạy học sinh!

“Tố chất của thầy Trương Huyền đích xác là khiến người ta phải nghi ngờ. Trợ Giáo Hoàng Ngữ, Mạc trưởng lão, những gì hai người kia nói đều là sự thật. Thầy Trương Huyền này đúng là đã khiến cho một học trò bị tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa còn bị 0 điểm trong kỳ khảo hạch giáo viên vừa rồi. Mong Công Hội xử lý thật công bằng, nghiêm minh, loại bỏ cái ung nhọt này giúp cho học viện!”

Trưởng lão Thượng Thần cũng lập tức lấy lại vẻ oai phong, lưng thẳng ngực ưỡn, giọng nói sang sảng.

Tào Hùng đã không giữ lại được nữa, nhưng nếu đồng lòng ra tay, họ cũng sẽ không để cho Trương Huyền được yên thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.