Thư Viện Thiên Đạo

Chương 79: Rầm rộ bái sư



Đúng như thầy Trương Huyền đã nói, một khi vuột mất cơ hội này thì phải tiêu tốn càng nhiều thời gian hơn. Tụt hậu một bước thì các bước tiếp theo cũng sẽ tụt hậu, nhưng cậu ta đâu có muốn cứ phải vắt chân lên cổ mà đuổi theo người khác mãi!

Tuy cậu ta vẫn chưa tin lời của đối phương cho lắm, nhưng trước mặt nhiều giáo viên như vậy, chắc ông thầy Trương Huyền này không đến nỗi khiến cậu phải tẩu hỏa nhập ma lần nữa.

“Khá lắm, cậu sẽ vì chọn lựa này mà cảm thấy may mắn!”

Trương Huyền gật đầu, đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi lấy ra một hộp ngân châm, ra lệnh: “Ngồi xếp bằng, đừng suy nghĩ lung tung. Ta sẽ dùng ngân châm đả thông huyệt đạo, giúp cho cậu đẩy nhanh tốc độ hội tụ linh khí. Cậu chỉ cần tiến hành theo đúng các bước bình thường mà đột phá lên cảnh giới Đan Điền là được!”.

“Dạ!” Triệu Nham Phong đã quyết định thì chẳng do dự gì nhiều, lập tức ngồi khoanh chân lại.

Trương Huyền bước tới, lấy ra một cây ngân châm, đâm thẳng vào một huyệt đạo của đối phương, đồng thời đưa một luồng chân khí vào theo.

Hắn tu luyện Thiên Đạo Thần Công, chân khí tinh khiết như nước suối. Khi đi vào trong cơ thể của đối phương, lập tức phá tan các điểm tắc nghẽn trong huyệt đạo.

Huyệt đạo của người bình thường cũng như một cái lỗ nhỏ bị ứ đầy bùn đất, chân khí đục ngầu hệt như nước bùn. Muốn gột rửa sạch sẽ, gần như là chuyện không thể. Chân khí thượng đẳng, tương đương với nước sạch. Người ta mất đến hai năm cũng chưa chắc đã làm sạch được huyệt đạo, còn đối với hắn thì lại dễ như uống nước.

Huyệt đạo vừa được khai thông, linh khí xung quanh lập tức trào vào ào ạt.

Vù vù vù vù!

Bàn tay vung lên nhanh như chớp, tiếng gió rít vang không ngừng, lại có tám cây ngân châm nữa được cắm lên người Triệu Nham Phong.

Chín cây ngân châm đã khai thông chín huyệt đạo trong cơ thể Triệu Nham Phong. Dòng linh khí vốn bé như khe nước nhỏ, chớp mắt đã biết thành sông lớn cuồn cuộn đổ vào trong cơ thể, cuối cùng rót vào trong huyệt Khí Hải(1).

(1)Huyệt Khí Hải (chữ Hán: 氣海穴, biển của khí) là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền.

Ầm ầm!

Triệu Nham Phong chỉ thấy đầu mình thoáng chốc như muốn nổ tung. Vùng Đan Điền ở bụng dưới cũng được linh khí khai thông chỉ trong chớp mắt, rồi nó giống như một hồ nước cực lớn, không ngừng chứa đựng dòng linh khí đang tràn vào.

“Như vậy là…”

Triệu Nham Phong đứng phắt dậy, bước đến tung một quyền lên trụ đá đo lực cách đó không xa.

Ầm!

150 cân!

Cảnh giới Đan Điền sơ kỳ!

“Mình mình…”

Nhìn hàng chữ số hiện lên, Triệu Nham Phong chỉ biết đờ ra. Vốn dĩ phải mất đến nửa năm mới có thể đột phá, mà bây giờ, có sự hỗ trợ của thầy Trương Huyền, cậu đã đột phá thành công trong thoáng chốc.

Hình như chẳng cần đến nửa canh giờ.

“Đa tạ thầy Trương!”

Thịch! Bụp!

Ngờ vực trong lòng đã tan biến, Triệu Nham Phong lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Huyền, dập đầu lạy liên tục.

Ngay lúc này, trong tận đáy lòng, cậu đã xác nhận, đối phương đúng là chỉ muốn tốt cho mình!

Một người thầy có thể dễ dàng giúp người ta đột phá, sao có thể truyền thụ lí luận sai để học trò bị tẩu hỏa nhập ma được?

Một người thầy tốt thế này, chính mình lại đi nghi ngờ, nhục mạ.

Đúng là chẳng bằng con vật.

Nói thực lòng, ngày xưa đúng là mình bị mù mà, rời bỏ thầy giáo xuất sắc như vậy để đi bái thầy Lục Tầm. Nếu có cơ hội, nhất định mình sẽ rút khỏi lớp của thầy Lục Tầm, quay trở lại với thầy.

“Đột phá thật rồi?”

“Mười mấy phút đã khiến người ta đột phá cảnh giới nhất trọng thành công?”

“Ta không bị hoa mắt đấy chứ? Chỉ nhẹ nhàng châm vài cây kim là xong, sao thầy ấy làm được chứ?”

Triệu Nham Phong đang cực kỳ xoắn xuýt, thầm oán trách mình. Còn những người như tộc trưởng Vương Hoằng, Mạc trưởng lão, sau khi chứng kiến cảnh tượng này, đều há mồm trợn mắt, chỉ muốn phát cuồng.

Vốn dĩ họ không coi lời tuyên bố hùng hồn của Trương Huyền là thật, và đều cho rằng hắn sẽ không thể thành công được. Bây giờ tận mắt chứng kiến, thị giác đã bị kích thích mạnh mẽ, khiến họ chỉ muốn khóc thét.

Quay lại nhìn đối phương, ánh mắt ai nấy cũng đều rực lửa.

Năm xưa khi họ đột phá cảnh giới nhất trọng, vật vã đến chết đi sống lại, giờ chứng kiến người ta đột phá dễ dàng như ăn cơm uống nước…

Sao năm xưa không gặp được thầy Trương Huyền chứ?

“Thầy Trương, xin thầy nhận trò làm đồ đệ!”

Vương Nham, vốn đi theo đoàn người nhà họ Vương đến đây, tức khắc bước tới quỳ thụp xuống trước mặt Trương Huyền.

Trước đó cậu ta cũng nghĩ thầy Lục Tầm mới là cao minh nhất, đồng thời cũng rất phản đối cách làm của ông nội và tộc trưởng. Nhưng bây giờ nhìn thấy thầy Trương Huyền chỉ mất hơn mười phút đã giúp Triệu Nham Phong đột phá thành công, cậu đã không thể kiềm chế nổi trước sự mê hoặc này rồi.

“Ủa?” Trương Huyền chớp chớp mắt.

“Tôi biết Nham Nhi thiên phú tầm thường, nhưng vẫn mong thầy Trương đừng chê bai!” Nhị trưởng lão của Vương gia đã bước tới với vẻ mặt rất niềm nở, “Chỉ cần thầy nhận nó, tôi cũng có thể làm học trò của thầy luôn. Nhận một học trò đã đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt, đảm bảo danh tiếng của thầy sẽ lẫy lừng khắp chốn, chẳng còn ai dám ngờ vực thầy nữa!”.

“Nhị trưởng lão, ông không biết ngượng à? Còn bày trò mua một tặng một, đúng là quá trơ trẽn mà!” Đại trưởng lão móc máy mấy câu, rồi quay qua nhìn Trương Huyền với vẻ mặt đầy cung kính, “Thầy Trương à, mặc kệ họ đi. Con người nhị trưởng lão vốn chẳng biết tuân thủ phép tắc là gì! E hèm, thầy thấy tôi đây thế nào? Tôi đã đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt viên mãn, nhưng cũng muốn bái thầy làm thầy. Nếu thầy thấy ngại với thân phận trưởng lão Vương gia, tôi có thể vứt gánh ngay lập tức!”.

“Tranh cái gì mà tranh? Ai cũng già khú đế cả rồi, đáng tuổi ông nội người ta mà còn bày đặt đòi bái người ta làm thầy, có biết chữ “ngượng” viết thế nào không?”

Không ngờ nhị trưởng lão và đại trưởng lão lại làm chuyện mất mặt như thế, tộc trưởng trách mắng với vẻ mặt cực kỳ đứng đắn.

Bị tộc trưởng quở trách, mặt hai người kia lập tức đỏ bừng vì ngượng.

Quả thật tuổi tác của họ đã không còn trẻ trung gì nữa, căn cốt cũng đã định hình, muốn đột phá, đúng là không hề dễ dàng.

Vương Đào và Vương Nham thì nhìn tộc trưởng với ánh mắt sùng bái.

Nhìn thấy chưa, vẫn là tộc trưởng vừa chín chắn, vừa quyết đoán, nhìn một cái là đã thấy ra vấn đề mấu chốt.

Có điều, họ chưa kịp sùng bái xong thì đã thấy tộc trưởng Vương Hoằng trưng bộ mặt cười tươi như hoa ra: “Thầy Trương này, thầy thấy đó, tuổi của tôi cũng chỉ mới có 42, vẫn có thể bái thầy làm thầy được, đúng không nào?”.

“…” Trương Huyền.

“…” Quần chúng.

“Khụ khụ, chuyện bái sư để sau hẵng tính!” Cuối cùng, Trương Huyền đã lên tiếng chấm dứt màn bái thầy bát nháo trước mắt. Tiếp đó, hắn quay qua nhìn Triệu Nham Phong: “Bây giờ cậu còn nghĩ ta không biết dạy dỗ, hại cậu tẩu hỏa nhập ma nữa không?”.

“Dạ, thầy đã có lòng bồi dưỡng, vậy mà trò lại chẳng biết cảm ơn, mong thầy Trương tha thứ cho trò!”

Triệu Nham Phong dập đầu lia lịa.

“Ừm!” Trương Huyền gật gù hài lòng, rồi lại quay qua nhìn trưởng lão Thượng Thần, “Thượng trưởng lão, bây giờ ông còn lời nào để nói nữa không?”.

“Ta…”

Mặt trưởng lão Thượng Thần giờ đã tái xanh.

Chuyện khảo hạch chất lượng giáo viên đã không giải thích được rõ rồi. Vậy mà đến chuyện tẩu hỏa nhập ma này, ngay cả người bị hại cũng xác nhận thầy Trương đang giúp đỡ cậu ta tu luyện, giờ ông ta còn lý do gì nữa để bắt bẻ?

Chẳng khác nào tự tát vào mặt mình lần nữa!

Hơn nữa còn là bị tát cho sưng mặt!

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể! Sao hắn có thế khiến người ta đột phá dễ dàng như vậy?”

Tào Hùng thì đang nghệt mặt ra như thằng đần, ánh mắt đờ đẫn, vô hồn.

Trương Huyền vào học viện cùng một lúc với gã. Lâu nay, gã vẫn luôn ưu tú hơn hắn, sao thoáng chốc mà tình hình đã lật ngược hoàn toàn lại vậy?

Hơn nữa, giúp người ta đột phá dễ dàng đến thế, dẫu có là trưởng lão, viện trưởng của học viện cũng không thể làm nổi. Sao hắn lại làm được chứ?

“Thầy Tào Hùng dám vu oan cho đồng nghiệp, không có đạo đức nghề nghiệp. Bây giờ ta sẽ đi báo lên Công Hội Giáo Viên, khai trừ tư cách giáo viên của thầy! Đồng thời, lập tức chấp hành hình phạt 100 gậy Sát Thần Côn!”

Mọi chuyện đã sáng tỏ, Mạc trưởng lão vung tay tuyên bố.

“Dạ.” Tào Hùng cắn răng nhận lệnh.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng gã cũng biết rõ, kết quả đã ngã ngũ rồi.

“Thượng Bân, là một giáo viên nhưng lại ích kỉ, vì tư lợi mà cố tình hãm hại đồng nghiệp. Bây giờ tạm đình chỉ công tác, chờ điều tra!” Xử lý Tào Hùng xong, Mạc trưởng lão quay qua nhìn hai người còn lại. “Còn Thượng Thần, là một trưởng lão, còn là chủ nhiệm của Phòng Đào tạo, chẳng những không suy nghĩ cho lợi ích của giáo viên mà còn cố tình chèn ép, thậm chí sửa đổi thành tích khảo hạch chất lượng giáo viên. Lập tức phế truất thân phận trưởng lão và chức vụ chủ nhiệm Phòng Đào tạo, báo cáo lên Công Hội chờ phán xử.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.