Nghe thấy lời của Trương Huyền, đám Trịnh Dương chỉ muốn khóc thét.
Thầy à, chẳng lẽ thầy không nhận ra sao?
Tụi trò không phải là sợ đánh chết rồi thì khó ăn nói, mà là hoàn toàn đánh không lại đó!
Thầy còn bảo Viên Đào ra tay nữa. Cậu ấy mới bắt đầu tu luyện, cũng chỉ mới ở cảnh giới Tụ Tức sơ kỳ, làm sao đánh thắng được cao thủ cùng cảnh giới nhưng ở giai đoạn viên mãn chứ?
“Đánh cho bố mẹ ta cũng không nhận ra được, còn bồi thường cửa? Há há!”
Chu Hồng cười đến thở không ra hơi. Mấy đứa học trò này có thực lực ra sao, vừa giao đấu đã biết. Đặc biệt là tên Viên Đào này, thứ rác rưởi đội sổ trong kỳ khảo hạch nhập học, vậy mà muốn đánh mình biến dạng cơ à?
Từ lâu đã nghe danh ông thầy Trương Huyền này rất ăn hại, không ngờ nhãn lực còn ăn hại hơn!
Cười đã rồi, Chu Hồng nhìn tất cả với vẻ bỡn cợt, “Được lắm, nếu mấy người các ngươi có ai đánh thắng được ta, vậy thì không chỉ đền cánh cửa, ta còn bồi thường cho người đó 1000 kim tệ!”.
Văn nghèo võ giàu, tay Chu Hồng này tuổi còn trẻ mà đã sở hữu thực lực như vậy, chứng tỏ gia thế cũng không đơn giản. 1000 kim tệ tuy không ít, nhưng vẫn có thể chi ra rất nhẹ nhàng.
“Ai đánh thắng cũng đều bồi thường?” Trương Huyền hỏi.
“Đương nhiên!” Hai tay chắp sau lưng, Chu Hồng cười khẩy, vẻ mặt đầy ngạo nghễ.
Chẳng phải vừa rồi mới đánh xong sao? Mấy người này muốn đánh thắng cậu đây hả, luyện thêm mười năm cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền thôi!
“Cơ hội kiếm tiền của các trò đến rồi đấy!” Trương Huyền ngoắc tay, nhìn mấy học trò ở trước mắt, “Viên Đào, vẫn là trò ra tay trước đi. Nhớ lời thầy, nhẹ tay thôi!”.
“Trò…”
Từng thớ thịt trên mặt Viên Đào ụ lại thành một đống. Thằng cha này mạnh như vậy, cả tiểu thư Triệu Nhã còn đánh không lại, mình làm sao thắng nổi chứ?
“Ta đã bảo trò có thể thắng, vậy nhất định sẽ thắng!” Biết cậu ta đang nghĩ gì, Trương Huyền ngồi trên ghế của mình, miệng nói ra lời chắc chắn, “Vì cậu là học trò của Trương Huyền ta!”.
Học trò của Trương Huyền?
Nghe thấy lời này, Chu Hồng lại phá lên cười.
Đúng, Trương Huyền ông nổi tiếng lắm, sắp nổi hơn cả thầy Lục Tầm cơ, nhưng đó là “nổi nhờ tai tiếng” đó, có biết không hả?
Nếu là học sinh của người khác thì có lẽ tôi cũng phải chật vật đôi chút mới thắng được, chứ học trò của ông thì…
Trên mặt Chu Hồng lại hiện lên vẻ khinh miệt.
Cậu ta thì cười ngạo nghễ, còn Viên Đào thì đã nghiêm túc lại, máu nóng cuộn trào trong người, hoàn toàn không còn cái vẻ rầu rĩ trước đó.
Đúng rồi, thầy Trương lợi hại như vậy, lại bị người ta chê cười mỉa mai, mình là học trò của thầy ấy, mình có nghĩa vụ phải lấy lại uy danh cho thầy!
Dẫu có bị đánh chết, cũng không thể để người ta xem thường!
Nghĩ tới đây, cậu ta cảm thấy cả người trở nên dũng cảm hơn, chẳng còn sợ sệt nữa. Cậu bước tới phía trước, định ra tay ngay.
“Đừng vội!” Thấy cậu ta định nhào qua, Trương Huyền lại ngoắc tay lần nữa.
“Nuốt lời?” Trương Huyền lắc đầu, “Cậu nghĩ hơi nhiều rồi đấy. Chẳng qua Viên Đào quá lợi hại, ta sợ sẽ đánh chết cậu, như vậy thì ta cũng khó ăn nói. Thế này đi, Viên Đào, lại đây. Thầy sẽ dạy cho trò ba quyền đơn giản.”.
“Ba quyền?”
Đám Viên Đào hoàn toàn không biết ông thầy của mình đang định giở trò gì nữa.
“Lâm trận mài thương? Bây giờ mới học mấy chiêu? E là đã muộn rồi đấy!”
Chu Hồng càng thêm khinh miệt.
Đùa gì đấy?
Mỗi một chiêu thức võ công đều phải trăm rèn ngàn luyện, quanh năm suốt tháng đều không gián đoạn, mới có thể có thành tựu. Bây giờ mới chỉ dạy, mà cũng muốn thắng được mình?
Nằm mơ đi chú!
“Thầy…”
Viên Đào cũng có cách nghĩ như vậy. Cậu chần chừ bước tới, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
Thực sự cậu ta không hiểu nổi, thầy Trương làm vậy với mục đích gì.
Nếu nói là thực sự muốn giúp họ trút giận, nhưng làm vậy thì một khi bị đánh bại, hẳn là còn nhục mặt hơn.
“Viên Đào, cứ tin thầy đi, thầy nói thế thì chắc chắn là có cách mà!” Lưu Dương đã đích thân trải qua Khảo Vấn Học Tâm nên biết rõ ông thầy với danh tiếng bất hảo của mình rốt cuộc lợi hại thế nào, bởi vậy vô cùng tin tưởng.
Với một người vốn phải mất nửa năm mới có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn, vậy mà chỉ mất hơn mười phút là thầy mình đã có thể giúp người ta đột phá, thử hỏi còn chuyện gì mà làm không được?
“Thôi được!”
Nghe thấy lời này, Viên Đào cắn răng bước đến.
Dẫu sao cũng vừa bị ăn đòn rồi, cùng lắm thì ăn đòn thêm lần nữa. Mà cậu ta cũng thuộc dạng da dày thịt béo, nên chẳng sợ mấy!
“Mấy trò cũng qua đây học luôn đi, lát nữa cũng dễ ăn được tiền cược hơn!”
Trương Huyền nhìn qua đám Triệu Nhã.
“Dạ!”
Cả năm người đều bước đến.
“Nhìn kĩ nhé, đây là chiêu thứ nhất!”
Trương Huyền xòe năm ngón tay bàn tay trái, vồ về phía trước.
Động tác này cực kỳ đơn giản, đừng nói là người luyện võ, cả người bình thường nhìn cũng hiểu.
“Chiêu thứ hai!”
Động tác vẫn chưa dừng lại, Trương Huyền nhấc chân lướt ngang từ trái sang phải.
“Chiêu thứ ba!”
Tay phải siết thành nắm đấm, di chuyển từ trên xuống dưới, nhắm thẳng vùng ngực mà nện.
Thu tay đứng thẳng.
“Thầy Trương, vậy… vậy… là hết rồi?”
Thấy hắn chẳng có thêm động tác nào, tất cả đều nghệt mặt ra.
Thầy Trương à, thầy đùa hay sao vậy? Ba chiêu rác rưởi này, hệt như đám lưu manh đầu đường xó chợ thường đánh lộn với nhau, chẳng có tý quy tắc nào cả.
Chỉ dựa vào ba chiêu này mà đòi thắng?
Thầy không nói chơi đấy chứ!
Đám Triệu Nhã chỉ muốn khóc ròng.
Ngay cả Chu Hồng cũng há mồm trợn mắt, sắp phát điên mất rồi.
Rống họng lên tuyên bố sẽ đánh cho bố mẹ mình cũng chả nhận ra, làm mình cứ ngỡ ông ta sẽ dạy tuyệt chiêu gì ảo diệu lắm. Cái trò mèo gì vậy?
Đậu xanh, cái này cũng gọi là võ công hả?
Điều quan trọng nhất của nhất là, lúc chỉ dạy thì tốt xấu gì cũng quay lưng lại cho người ta khỏi biết chớ. Đằng này, dạy mấy chiêu rác rưởi ngay trước mặt mình, còn đòi đánh thắng mình… Ông xem tôi là người chết à?
“Được rồi, ba chiêu này rất đơn giản. Viên Đào, lên đi, chỉ cần vận dụng thật tốt, đánh thắng thằng ranh này chẳng thành vấn đề!”
Trương Huyền xua xua tay.
“Trò…”
Mặt Viên Đào nhăn nhó như quả mướp đắng.
Cậu ta biết bản thân mình không đáng tin cậy rồi, nhưng mấy trò mèo mà thầy Trương vừa dạy, còn chẳng đáng tin hơn!
Ba chiêu này, dù là lúc bình thường đánh lộn với người ta, cậu cũng chẳng dùng đến, vì nó quá cùi bắp.
Hoàn toàn không có tý tẹo hiệu quả gì cả, đừng nói là đối mặt với cái tên này, dù có là con chó, nó cũng né được dễ như bỡn.
“Lên đi!” Trương Huyền nghiêm mặt lại.
“Dạ!”
Viên Đào nghiến chặt răng, mang theo tâm trạng quyết hy sinh đầy bi tráng, bước đến trước mặt Chu Hồng: “Ra tay đi!”.
“Thực sự muốn đánh với ta?”
Chu Hồng trố mắt nhìn Viên Đào mà như đang nhìn một thằng đần.
Đúng là, thầy đã dị mà trò cũng dị theo.
Học ba chiêu tào lao mèo cào, mà đòi thắng được mình. Tin này nếu truyền ra ngoài, mình còn sống làm gì nữa?
“Hừ!”
Mặc kệ đối phương nói gì, Viên Đào vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn đòn, cũng chẳng thừa hơi chém gió thêm, chỉ gầm lên một tiếng rồi nhào đến.
Chiêu thức của cậu ta chẳng có quy luật gì ráo, chẳng khác gì đám vô lại ngoài chợ đánh nhau cả.
Còn thứ Trương Huyền vừa dạy, một chiêu cũng không dùng.
Theo cậu ta thấy, dù sao cũng là ăn đòn, vậy không thể quá mất mặt được.
“Không biết sống chết!”
Cười khẩy một tiếng, Chu Hồng lùi lại một bước, nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của đối phương, rồi theo đà đẩy một cái.
Bẹp!
Viên Đào bày vèo ra ngoài, sau đó đáp thẳng xuống sàn.
Có điều, vốn cậu ta da dày thịt béo, ngã có một cái cũng chẳng thấy đau đớn gì hết, lập tức đứng dậy, cắn răng rồi tiếp tục nhào tới.
Thời gian học võ của cậu ấy quá ngắn ngủi, gần như chẳng biết gì cả, hoàn toàn dựa vào bản năng hình thành từ kinh nghiệm oánh lộn trước đây.
Mấy chiêu này đối phó với đám lưu manh phố phường thì còn được, chứ đối phó với người trải qua tu luyện bài bản như Chu Hồng thì buồn cười chả khác gì đám con nít chơi trò trận giả.
Nhưng cậu ta đã quyết định rồi, để lấy lại uy danh cho thầy Trương Huyền, dẫu có bị đánh chết, cũng tuyệt đối không bỏ cuộc!
Ngay lúc cậu ta định tiếp tục lao qua, liều mạng với đối phương, bỗng bên tai vang lên truyền âm của thầy Trương.