Sở Sương bái biệt phụ thân, nhờ Triệu Đại Ngưu đưa mình về chỗ ở cũ của phụ thân, Triệu Đại Ngưu đương nhiên không có hai lời.
Nơi ở này từ sau khi cha nàng qua đời thì không có người ở, đã hoang phế nhiều năm, bị hư tổn rất nghiêm trọng, bên trong lại còn lộn xộn, che kín mạng nhện. Sở Sương xem chừng, bắt đầu chủ động đi quét dọn, Triệu Đại Ngưu cũng vội vàng đến giúp đỡ. Thu dọn xong, Sở Sương nói nàng ra ngoài mua chút chăn đệm về để buổi tối ngủ ở nơi này. Triệu Đại Ngưu vốn định giúp nàng đi lấy mấy thứ đồ này, nhưng Sở Sương lại nhờ y sửa giúp nàng cái nóc nhà, vì vậy y không cùng đi với nàng mà lưu lại tu tu bổ bổ căn phòng.
Thời điểm buổi tối, Sở Sương ngủ trong nội ốc, Triệu Đại Ngưu ở bên ngoài ngả người trên đất nghỉ ngơi, nàng ở trong phòng nghe tiếng Triệu Đại Ngưu bên ngoài lăn qua lộn lại, hiển nhiên cũng khó ngủ.
Triệu Đại Ngưu trằn trọc ngủ không được bao nhiêu, một tháng này y ngủ thật sự rất ít, không có Thảo Nhi và Vân Mị ở bên cạnh, y luôn khó có thể ngủ được. Nhớ tới lần đầu tiên y bị Vân Mị cường bạo, y cước lực nhanh chóng chạy trốn đến phương Bắc, nhưng Vân Mị chỉ tốn nửa tháng đã tìm được y rồi, vậy sao lúc này...... Rõ ràng khoảng cách giữa thành Lạc Dương và kinh thành rất ngắn, mà y và tiểu sư muội lại đi rất chậm, nhưng hắn trước sau vẫn không xuất hiện, hoặc là nói hắn đã không cần mình?
Trong nháy mắt, y cảm thấy cả người lạnh lẽo. Với điều kiện của Vân Mị thì người đưa lên cửa cho hắn đâu chỉ có hàng trăm? Có lẽ hắn đã hoàn toàn buông tha cho mình, tìm một người khác sinh hài tử cho hắn...... Không ── trong lòng Triệu Đại Ngưu hoảng sợ phủ định. Vừa mới nghĩ đến việc có một người khác thay thế y sinh cho Vân Mị một hài tử, y thế nhưng lại sinh ra đố kị trước nay chưa từng có. Tại sao lại thế này?
Y rõ ràng nên hận Vân Mị, thế nhưng y lại phát hiện nỗi hận hoàn toàn không xuất hiện. Chỉ cần nhắm mắt lại y đã nghĩ đến Vân Mị, nghĩ đến khoảng thời gian lúc y bị thương hắn đã toát ra loại ánh mắt bi ai đó, y lại bắt đầu trách cứ chính mình. Y đột nhiên cảm thấy tuy rằng ngày đó Vân Mị không đúng, nhưng chính y cũng thật tàn nhẫn, sao có thể làm hắn bị thương nặng như vậy...... Ngày đó là ngày sinh nhật Thảo Nhi tròn một tuổi, chính y chạy đi như thế, Thảo Nhi liệu cũng chán ghét mình hay không?
Nghĩ đến đây, y hận không thể lập tức bật dậy bay đến trước mặt phụ tử Vân Mị. Thế nhưng vừa mới nhổm dậy, y lập tức nằm xuống đất. Nhìn thấy phụ tử họ thì thế nào?
Triệu Đại Ngưu giằng co một đêm, hoàn toàn không có biện pháp đi vào giấc ngủ. Đến khi trời gần sáng, y đã rời khỏi giường đến viện tập võ. Y cần phát tiết! Y thật sự sợ hãi mình chỉ cần yên tĩnh một chút đã lâm vào suy nghĩ miên man.
Mà Sở Sương nằm trong nội ốc cũng đồng thời một đêm không ngủ, nàng đã suy nghĩ rất nhiều về một việc, nghĩ gần xong mới mơ màng nhắm mắt ngủ. Vào lúc ra khỏi phòng liền nhìn thấy Triệu Đại Ngưu đang luyện võ trong sân, hình ảnh này khiến nàng còn đang hơi buồn ngủ trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ muốn tiến đến dựa vào y. Thật sự nàng có chút không cam lòng khi buông tay như thế! Có lẽ...... Có lẽ thêm một thời gian nữa, tâm của đại sư huynh sẽ lại hướng về mình, bọn họ có thể quên đi sự tồn tại của Vân Mị mà trải qua cuộc sống đơn giản......
“Ọe ──” Đột nhiên Triệu Đại Ngưu vội vàng chạy sang bên cạnh, dựa vào vách tường mà bắt đầu nôn khan. Nàng lập tức quan tâm tiến đến hỏi y: “Đại sư huynh, huynh có sao không?”
“Chắc là ăn cái gì đó làm hư bụng thôi.” Triệu Đại Ngưu cũng thấy kỳ quái, ngày hôm qua y cũng đâu có ăn cái gì đâu.
“Đại sư huynh......” Sở Sương hơi do dự, cuối cùng vẫn nói với Triệu Đại Ngưu quyết sách mà cả buổi tối nàng luôn suy xét, “Đại sư huynh, muội muốn ở lại nơi này trong kinh thành, rồi mở một quán ăn nhỏ.”
“Muội muốn mở quán cơm sao? Việc này...... Huynh không có nhiều tiền như vậy......” Triệu Đại Ngưu biết nàng không còn nơi nào để đi, nhưng một người phụ nữ một mình làm ăn thật sự rất vất vả, hơn nữa mở quán cơm cũng tốn rất nhiều bạc, y vốn không có nhiều tiền như vậy, cho dù có đi làm việc cực nhọc bao nhiêu cũng không biết đến khi nào mới tích góp đủ tiền để giúp tiểu sư muội mở quán.
“Chuyện tiền bạc huynh không phải lo, khi cha muội còn sống có để cho muôi một số tiền ở tiễn trang* Lục thị trong kinh thành, ban đầu muội định dùng làm của hồi môn, nhưng mà sau này...... Huynh cũng biết, ngày hôm qua lúc muội dọn dẹp, tấm ngân phiếu bất ngờ tìm được kia khi đem đến tiễn trang đổi lấy, số tiền kia cũng đủ để mở quán ăn, có điều......” Ngày hôm qua nàng tìm được tấm ngân phiếu này ở nhà cũ, tìm được nó thì những ngày của nàng sau này cũng sẽ tốt hơn một chút. Tối hôm qua cả đêm nàng tự hỏi làm sao sử dụng số tiền này, nghĩ đi nghĩ lại thấy về mặt trù nghệ nàng cũng xem như là tài năng, không bằng mở một tiệm cơm, dù cho một mình kiếm ăn hay là trong tương lai tái giá thì cũng dùng đúng chỗ. Nhưng hiện giờ chỉ một mình nàng thì nhân đan lực bạc, nàng hy vọng Triệu Đại Ngưu có thể ở đằng sau giúp đỡ mình. Đương nhiên ngoại trừ việc nhờ Triệu Đại Ngưu giúp đỡ thì nàng cũng có một chút tư tâm, “Đại sư huynh, huynh có đồng ý giúp muội một lần, giúp muội khai trương tiệm cơm này không?”
*ngân hàng tư nhân thời cổ đại
Triệu Đại Ngưu gãi gãi cái đầu, nói thật ra y chỉ là một thất phu hành tẩu giang hồ, thật sự chả có tí khái niệm nào về việc kinh doanh tiệm cơm linh tinh gì cả, nhưng nếu tiểu sư muội đã mở miệng nhờ y hỗ trợ thì y đương nhiên là nghĩa bất dung từ.