Sở Sương nhìn Triệu Đại Ngưu, trong đầu không ngừng không ngừng tua lại hình ảnh Vân Mị và Thảo Nhi cùng bọn họ ở vùng ngoại thành Lạc Dương, đăm chiêu nhìn bụng của Triệu Đại Ngưu, thầm tính nói: “Đại sư huynh, vừa nãy đại phu có ghé qua.”
Triệu Đại Ngưu ngượng ngùng gãi gãi đầu, thật không ngờ mình lại ngất xỉu. Thế nhưng y vừa mới nằm mơ, mơ thấy Vân Mị không bao giờ đến tìm y nữa mà ôm Thảo Nhi xoay người bước đi. Vừa nghĩ đến cảnh trong mơ, Triệu Đại Ngưu lại ảm đạm thêm. Y không muốn nghĩ đến Vân Mị nữa, chỉ cần nhớ đến hắn, y lại cảm thấy đau lòng, suy nghĩ giãy dụa muốn đứng dậy.
Sở Sương thấy y lúc lắc muốn đứng lên, nhanh chóng chạy đến ấn y xuống, nói: “Đại sư huynh, huynh nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
“Không sao đâu, huynh ổn rồi.” Chỉ cần yên tĩnh đầu óc y lại nghĩ đến Vân Mị.
“Huynh nằm xuống.” Sở Sương nhất quyết đè y xuống, rồi trừng mắt nhìn y nói, “Huynh không muốn biết đại phu đã nói gì sao?”
Sở Sương vừa quan sát vẻ mặt của Triệu Đại Ngưu, vừa chậm rãi nói: “Đại phu nói...... huynh đang mang thai.”
Mang thai?! Triệu Đại Ngưu đờ người ra, hai tay bất giác chạm lên bụng mình, nói như vậy ở nơi này lại có thêm một tiểu sinh mệnh nữa? Y cũng thật hồ đồ, tại sao lại không nghĩ đến khả năng này, ngay từ lúc nôn khan đã nên nghĩ đến rồi, tình trạng cơ hồ giống hệt như khi y mang thai Thảo Nhi! Không phải Vân Mị vẫn muốn để y sinh thêm một đứa nữa sao? Hiện giờ y cuối cùng cũng thực hiện được. Thế nhưng bây giờ không lẽ chính y phải đi...... chẳng lẽ y phải đi tìm hắn? Mà vừa mới nghĩ đến việc tương lai bản thân mình phải mang thai, thậm chí lại phải trải qua đau đớn khi sinh con, sắc mặt Triệu Đại Ngưu càng khó coi.
Sở Sương tinh tế thăm dò thần sắc của Triệu Đại Ngưu, thấy trên mặt y lúc xanh lúc trắng lúc tái nhợt thêm vài lúc hồng, trong đầu vang lên một tiếng “Rầm” (sấm sét giữa trời quang =))), cả người nàng cứng đờ. Chẳng lẽ đại sư huynh thật sự mang thai? Việc này quá mức ly kì, trừ phi......trừ phi Vân Mị không phải là người!
Nhưng mặc kệ Vân Mị là cái gì, nàng thật không còn trông chờ gì nữa, tâm đại sư huynh đã đi không còn nữa rồi! Thế nhưng nàng vẫn rất khó tin một đại nam nhân như đại sư huynh lại có thể mang thai! Nàng chưa từ bỏ ý định tính toán dò xét thêm chút nữa.
“Đại phu này thật là hồ đồ, đại sư huynh là một nam nhi thân cao tám thước sao có thể mang thai được!” Nàng cẩn thận quan sát phản ứng của Triệu Đại Ngưu.
Trên mặt Triệu Đại Ngưu một trận xấu hổ, y làm sao trả lời tiểu sư muội đây? Cũng không thể nói Vân Mị không phải phàm nhân mà là hỗn huyết giữa người và yêu, rồi còn có thể làm cho nam nhân mang thai, khiến y sinh được một đứa lại thêm một đứa...... Cho dù tiểu sư muội không xem y là quái vật, nhưng chính y lại không mở miệng được!
Vẻ mặt của Triệu Đại Ngưu càng làm Sở Sương khẳng định đây là sự thật, nàng không khỏi trừng lớn hai mắt, thật sự có chuyện nam nhân mang thai sao? Thật sự quá khó để tiếp nhận rồi! Nàng run rẩy chỉ vào bụng Triệu Đại Ngưu, lắp bắp nói: “Đại sư huynh...... Huynh...... Huynh chắc không...... Thật sự có...... chứ?”
Triệu Đại Ngưu không dám nhìn Sở Sương, thế nhưng cái đầu đã thấp lại càng thấp hơn. Đương nhiên y biết việc nam nhân mang thai khiến người ta khó có thể chấp nhận được, nhưng y lại không giỏi nói dối, thật không có cách nào lừa tiểu sư muội được, đành phải cúi cái đầu đã thấp cho thấp hơn.
“Vậy...... Vậy...... Thảo Nhi là do huynh sinh?” Sở Sương hít sâu một hơi, dứt khoát mang nghi vấn dưới đáy lòng ra hỏi không sót cái gì.
Triệu Đại Ngưu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Sương, lại nhanh chóng cúi thấp đầu. Sở Sương không ngừng hít sâu cố nén xúc động muốn hét lên, hiện giờ nàng cần bình tĩnh, cái đầu của nàng đã loạn đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi!
Sự yên lặng không ngừng trôi qua giữa hai người, Sở Sương tận lực khiến cho mình tỉnh táo lại, rồi mới bắt đầu tự hỏi một số vấn đề, mà Triệu Đại Ngưu thủy chung vẫn cúi thấp đầu không dám nói gì.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Sở Sương mở miệng trước. Nàng chậm rãi trấn định, lần lượt nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt rõ ràng nhìn thẳng Triệu Đại Ngưu: “Đại sư huynh, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“...... Vân...... Vân Mị...... Hắn...... Hắn không phải người thường......” Triệu Đại Ngưu cúi đầu xuống càng thấp, cả cái đầu đến chôn trong hai đầu gối rồi, khiến Sở Sương cảm thấy như nàng đang ngược đãi y. Nàng có chút tự cảm giác tội ác, tuy rằng đã đoán ra vấn đề là ở Vân Mị, nhưng thật không ngờ rằng hắn không phải phàm nhân. Không phải thường nhân có khi nào lại là yêu nghiệt? “Chẳng lẽ Vân Mị là yêu nghiệt? Đại sư huynh, vậy huynh mau chóng xóa bỏ đứa trẻ này đi! Muội sẽ đến Mao Sơn mời đạo sĩ thu thập tên yêu nghiệt này để hắn thành một bãi máu loãng giúp huynh báo thù!”
“Không được!” Triệu Đại Ngưu kích động ngẩng đầu, một phen kéo Sở Sương lại, chỉ mới tưởng tượng thôi y đã run rẩy, cả thể xác và tinh thần đều lạnh băng! “Vân Mị không phải yêu nghiệt!” Cho dù hắn có thật là yêu nghiệt thì y vẫn không để hắn chết được!
Sở Sương yên lặng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Triệu Đại Ngưu, nàng chỉ mới nói thử thôi. Liên tục cười khổ, đại sư huynh vốn là thân nam nhi lại vì Vân Mị mà sanh con dưỡng cái, có thể thấy được y sâu đậm đến thế nào, mình còn có hy vọng gì nữa! “Đại sư huynh, huynh yêu Vân Mị như thế sao?”
Yêu? Trong nhất thời Triệu Đại Ngưu ngây dại, y chưa từng nghĩ đến chữ này. Trước kia y nghĩ rằng y rất thích tiểu sư muội, nhưng vào ngày Thảo Nhi đầy tháng gặp lại nàng, y mới phát hiện tình cảm còn lại của y với nàng chỉ là tình huynh muội. Lại tinh tế nghĩ đến đoạn đường y và Vân Mị đã đi qua, y có hận hắn, thế nhưng vào lần hắn bị thương thoát khỏi cái chết đó, cái lần mà Vân Mị bị bệnh hồ đồ lung tung nói “Ta yêu ngươi” khiến y đến giờ vẫn khó quên. Y biết mình vui sướng như thế nào khi nghe câu nói đó, dù biết những lời này không phải là lời yêu thương thật lòng. Y yêu Vân Mị sao?
Đột nhiên Triệu Đại Ngưu chôn đầu thật sâu vào trong hai tay. Y yêu Vân Mị! Buồn cười chính là, y cư nhiên yêu một nam nhân bắt buộc y phải sinh hài tử! Mà người nam nhân này lại không hề yêu y! Rốt cuộc là y thủy chung vẫn chỉ đơn phương!