Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 69



Sở Sương cũng bị cuốn theo bi ai phát ra từ trên người y, không nhịn được đưa tay xoa đầu y: “Đại sư huynh, trở về tìm hắn đi.”

Triệu Đại Ngưu đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Sở Sương, y thật không ngờ Sở Sương lại khuyên mình đi tìm Vân Mị, Vân Mị đã ba bốn lần hạ độc tiểu sư muội, chẳng lẽ tiểu sư muội không mang thù ư? Hơn nữa y còn phải chủ động tìm Vân Mị, bảo y không biết xấu hổ như vậy......  Hơn nữa tiệm cơm của tiểu sư muội vừa mới khởi bước, y cứ như vậy mà rời đi, bỏ rơi tiểu sư muội, như vậy thích hợp không? “Tiểu sư muội, thế nhưng...... thế nhưng khách điếm của muội......”

“Một mình muội có thể ứng phó được, đại sư huynh, muội đã không còn là Sở Sương trước kia nữa.” Sở Sương cười cười, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng đã học được rất nhiều điều, nam nhân thủy chung là không thể dựa dẫm vào được, nữ nhân phải tự mình cố gắng, đây mới là điều căn bản của việc sống sót thật tốt. (thật muốn ghép đôi chị này với chị phi tử trong ‘Hoàng đế thái giám nhất oa chúc ghê’:v)

“Vậy...... Huynh đến gặp Vân Mị lấy giải dược cho muội!” Triệu Đại Ngưu suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được một lý do như vậy, bằng không y làm sao mở miệng với Vân Mị?   

“Phốc ──” Sở Sương lập tức bật cười, đại sư huynh thật đúng là trì độn, “Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh không nhận ra vài ngày gần đây muội vốn không bị độc tính phát tác nữa sao?”

Sở Sương nhắc nhở y như vậy, Triệu Đại Ngưu cẩn thận nhớ lại, đúng là mấy ngày nay tiểu sư muội quả thật không bị độc phát, chuyện này là thế nào? “Tiểu sư muội, muội tìm giải dược ở đâu vậy?”

“Ha ha ha ──” Sở Sương không nhịn được cười ha hả, tính chậm chạp của đại sư huynh thật đúng là không phải tầm thường, nàng xem cái tên Vân Mị tính cách nóng nảy kia sao có thể chịu được đại sư huynh? “Giải dược là do đại sư huynh đưa muội.” Thấy vẻ mặt khó hiểu của Triệu Đại Ngưu, nàng giải thích, “Kỳ thật giải dược đại sư huynh đưa lúc trước muội không có dùng.” Không đợi Triệu Đại Ngưu hỏi tiếp, nàng tiếp tục nói, “Mặc dù muội biết rõ là giải dược, nhưng vẫn chịu đựng không ăn, muội nghĩ đợi đến khi độc phát có thể khiến Lưu Giang thương cảm lại yêu thương muội. Chỉ là muội đánh giá quá cao chính bản thân và cũng quá để ý đến Lưu Giang, tên khốn kia căn bản không có một chút nhân tính! Quên đi, không đề cập đến tên này! Sau đó, muội đi tìm huynh nhưng vẫn chưa dùng giải dược, bởi vì muội biết đại sư huynh là người dễ mềm lòng, hơn nữa để huynh hiểu lầm Vân Mị hạ độc muội, huynh nhất định sẽ mang muội rời khỏi Vân Mị, ha hả...... Thực xin lỗi, lại sử dụng tâm nhãn đối với huynh như vậy. Thế nhưng bây giờ muội đã thông suốt. Đại sư huynh tuy rằng vẫn giúp muội, đó là bởi vì huynh nhớ đến chuyện cũ, thế nhưng lòng huynh thủy chung vẫn là của Vân Mị.”

Triệu Đại Ngưu kinh ngạc nhìn Sở Sương, đến bây giờ y cũng không biết tiểu sư muội có nhiều tâm tư như vậy. Trong mắt y, tiểu sư muội vẫn chỉ là một tiểu cô nương khờ dại. Xem ra Vân Mị đã nói đúng, y quả thật là con trâu ngốc! Nói như vậy y thật sự hiểu nhầm Vân Mị? Vân Mị hoàn toàn không nói dối! Vậy y...... Vậy y càng không có mặt mũi nào đi gặp Vân Mị rồi!

“Đại sư huynh, huynh đang trách muội sao?” Đột nhiên Sở Sương hỏi Triệu Đại Ngưu hoàn toàn không có biểu tình gì. Nàng biết đại sư huynh là người tốt, tuy rằng nàng và đại sư huynh hữu duyên vô phận, nhưng nàng cũng không muốn hủy đi tình cảm huynh muội của đại sư huynh đối với mình. “Muội biết là mình không đúng, không nên phá hư chuyện của huynh và Vân Mị. Nếu không muội và huynh cùng đến chỗ Vân Mị giải thích rõ?”

Triệu Đại Ngưu lắc đầu, cười khổ nói: “Tiểu sư muội, huynh cũng không trách muội, muội cũng không phá hỏng cái gì của huynh và Vân Mị cả. Lúc đó huynh và Vân Mị vốn không có gì......”

Sở Sương giật mình nhìn Triệu Đại Ngưu, cả hài tử cũng có rồi mà còn bảo là không có gì? Nhìn dấm chua với nàng của Vân Mị đi kìa! “Đại sư huynh, huynh không thích Vân Mị sao?” Điều này sao có thể?

Triệu Đại Ngưu một lần nữa lại cúi đầu, thật lâu sau mới thấp giọng nói một câu: “Thích thì làm được gì, đối với Vân Mị huynh bất quá cũng chỉ là......” Đối với Vân Mị y cũng chỉ là công cụ để sinh tử, nếu Vân Mị biết được tâm ý của y ngược lại chắc là có thể cười nhạo y thôi......

Tuy rằng không nghe được rõ ràng, nhưng Sở Sương cũng có thể hiểu được đại khái, nàng kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa không phản ứng được gì. Cái gì mà ‘Thích thì làm được gì’? Chẳng lẽ thần kinh của đại sư huynh thô đến mức đến cả khi có cái thai thứ hai rồi cũng không nhìn thấy tâm ý của Vân Mị hay sao? Trong giây lát Sở Sương bắt đầu vô cùng đồng tình với Vân Mị, với cái bộ dạng vừa tự phụ vừa nóng nảy kia của hắn phỏng chừng cũng bị Triệu Đại Ngưu làm cho tức đến hộc máu rồi. Nghĩ đến đây, nàng cư nhiên cảm thấy vô cùng sung sướng, một nam nhân như hắn không có việc gì lại có cái bộ da còn yêu nghiệt hơn nữ nhân như vậy làm gì, còn bắt chước nữ nhân đi đoạt nam nhân, hắn tức chết cũng xứng đáng! Nàng tuyệt đối sẽ không khai thông cho đại sư huynh đâu!

Nàng không nhịn được cười cười với Triệu Đại Ngưu giả lả nói: “Nói như vậy, Vân Mị cũng không thích đại sư huynh...... Vậy huynh còn muốn đi tìm hắn không?”   

“Huynh......” Y muốn gặp Vân Mị, nhưng lại sợ phải nhìn thấy Vân Mị......

Sở Sương vỗ vỗ bả vai của Triệu Đại Ngưu nói: “Đại sư huynh, huynh đi đi, Vân Mị cũng không đến nỗi vô tình với huynh. Có điều nếu hắn còn dám khi dễ huynh, nơi này của muội luôn luôn hoan nghênh huynh.” Cũng không phải là muốn Vân Mị được tiện nghi, nhưng nàng quả thật không đành lòng nhìn đại sư huynh thế này.

Vài ngày sau, Triệu Đại Ngưu lên đường đến Lạc Dương tìm Vân Mị, Sở Sương cảm thán tiễn bước y. Nàng giật mình thông suốt, thì ra tâm tình nàng cũng phá lệ trở nên thư sướng. Nàng trước kia lắm mưu nhiều kế nhưng lại không được thư sướng, có đôi khi hiểu được buông tay sao không phải là một chuyện tốt? Ha hả, trong lòng nàng sẽ mãi vĩnh viễn cảm kích đại sư huynh, cũng hy vọng sau này mình có thể tìm được một nam nhân tốt như đại sư huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.