Điện thoại lúc sáng là Trần công gọi tới, ông ta nói phòng mẫu — sập!
Khi An Nhiên cấp tốc rửa mặt thay quần áo chạy đến nơi, thì thấy hiện trường
hỗn độn, trần nhà phòng mẫu rơi xuống, làm vỡ rất nhiều đồ đạc bên trong. Toàn
bộ hiện trường nhìn vô cùng thê thảm. Mà điều duy nhất đáng ăn mừng là lần này
không có người bị thương, nghe nói thời gian sụp đổ là vào buổi sáng, có hai
người công nhân đi đến, còn chưa mở cửa đi vào, đã nghe thấy ‘ầm —’ một tiếng
thật lớn, sau đó khi bọn họ chạy đến đây, mở cửa đi vào, hiện trường đã thành
như bây giờ.
"Cố thiết kế, cô xem hiện tại phải làm sao bây giờ, thứ hai là thời gian
nghiệm thu, như bây giờ, sửa chữa căn bản là không thể, dựa theo bản mẫu thi
công lại một lần nữa thì thời gian không cho phép rồi!" Nhìn hiện trường bừa bọn
này, Trần công căn bản là không dám hi vọng vào buổi nghiệm thu ngày thứ
hai.
An Nhiên bình tĩnh nhìn một bê tông rơi từ trên trần xuống, còn có những cái
bàn và thùng nước bị khối xi măng đập nát kia. Cho đến bây giờ trái tim An Nhiên
vẫn còn đập rất mạnh, tiến lên, đưa tay sờ sờ những cái bàn bị đập hỏng kia,
nhàn nhạt mở miệng: "tại sao có thể như vậy?"
"Tôi cũng không biết, theo lý mà nói tôi thi công cũng là dựa theo bản
thiết kế, nếu là bản thiết kế không có vấn đề, như vậy thì tôi thi công —" vừa
nói, Trần công đột nhiên cảm giác mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, nhìn cô có
chút lúng túng.
An Nhiên nhàn nhạt nhìn ông ta, không nói chuyện.
Người ta nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, khi
trở lại công ty, hầu như cả công ty đã đều biết chuyện phòng mẫu xảy ra vấn đề,
thấy cô đi vào, cô bé tiếp tân lo lắng tiến lên: "chị Cố, chị không sao
chứ."
An Nhiên nhìn cô, có chút vô lực khẽ lắc đầu, nói: "không sao."
Lúc này vừa vào đại sảnh, thấy Lăng Lâm nhìn có chút hả hê từ vị trí đứng lên
đi về phía cô, cười nói: "a, tác phẩm thiết kế thế mà lại sụp đổ rồi, coi như cô
là người đầu tiên ở công ty chúng ta đi?"
An Nhiên nhìn chằm chằm cô ta, chỉ nói: "trước khi nguyên nhân cụ thể còn
chưa được điều tra rõ ràng, phiền cô nói chuyện chú ý một chút."
"A." Lăng Lâm cười lạnh nhìn cô: "vậy thì chúc cô may mắn, hi vọng kết quả
điều tra được không phải là do bản thiết kế có vấn đề." Nói xong, xoay người
trở lại vị trí của mình.
An Nhiên có chút mỏi mệt lê người trở về phòng mình, cũng vào lúc đẩy cửa đi
vào thì gặp Tiếu Hiểu đi từ trong ra, nhìn thấy cô ta tỏ vẻ mặt cười như không
cười. Nhìn cô, rồi lắc lư thân thể rời đi.
An Nhiên chán nản ngồi vào ghế, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, giờ phút này
cả người vô cùng mệt mỏi, có loại uể oải khó tả.
Thế nào cô cũng không nghĩ ra, tại sao phòng mẫu lại đột nhiên sụp xuống! Cô
vẫn không cho là bản thiết kế của mình có vấn đề gì, cũng không cho là Trần
công thi công xảy ra chuyện gì, dẫu sao mấy ngày qua bọn họ luôn thảo luận với
nhau, thậm chí thời gian cô ở phòng mẫu còn nhiều hơn so với ở phòng làm
việc.
Ngồi bật dậy, mở ngăn kéo ra định bụng lấy bản vẽ ra xem xét lại một lần nữa,
nhưng vừa mở ra mới phát hiện, bản thiết kế vốn đặt trong ngăn kéo lúc này thế
nhưng không cánh mà bay rồi, căn bản là không tìm được!
Khi An Nhiên còn đang lục tung tìm kiếm bản thiết kế, thì cửa phòng chợt bị
gõ vang, là cô bé tiếp tân, nói là Hoàng Đức Hưng bảo cô qua đó.
An Nhiên gật đầu, chính là ông ta không tìm, cô cũng định qua đó, sự cố lần
này, tất nhiên là phải khai báo, đối với công ty, đối với hạng mục, đối với
mình, đều cần cả.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, liền gọi lại cô bé tiếp tân đang chuẩn bị rời đi:
"đợi đã, Trần Trừng ở bên ngoài sao?" Cô quay về dường như là không nhìn thấy cô
ta. Mà phòng mẫu xảy ra chuyện lớn như thế, vừa rồi cô ở hiện trường gần một
tiếng đồng hồ cũng không thấy cô ta qua đó.
"Ách." Cô bé tiếp tân ngẩn người, cố gắng nhớ lại, lắc đầu nói: "hôm nay em
nhớ là chưa nhìn thấy cô ấy, không phải là cô ấy đến muộn chứ?"
An Nhiên trong lòng trầm xuống, như là có dự cảm không tốt nào đó, thật ra
thì cô rất thưởng thức Trần Trừng, cô ta đúng là có thiên phú thiết kế, ý kiến
rất đặc biệt, thậm chí cô còn nghĩ đến sẽ cất nhắc cô ta, hẳn là không tới hai
năm, chắc chắn tích lỹ công việc của cô ta còn vượt xa mình nghĩ. Chỉ là, cô
nghĩ sai rồi sao?
Đứng dậy sải bước ra khỏi phòng làm việc, dừng lại trước chỗ của Trần
Trừng.
Đưa tay gõ cửa: "cốc cốc cốc."
Trong phòng làm việc, Hoàng Đức Hưng cất giọng: "vào đi."
An Nhiên đẩy cửa đi vào, Hoàng Đức Hưng ngồi ở phía sau bàn làm việc, ngẩng
đầu thấy cô đi vào, chân mày khẽ nhíu lại, nhàn nhạt nói: "ngồi đi."
Kéo cái ghế trước bàn làm việc của ông ta ra rồi ngồi xuống.
Hoàng Đức Hưng ngồi dựa vào ghế dựa, nhìn chằm chằm An Nhiên, mở miệng nói:
"vừa rồi tôi tới hiện trường thi công rồi, làm sao lại biến thành như vậy, có
thể giải thích cho tôi chứ?"
An Nhiên cúi thấp đầu, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Đức Hưng, cười khổ nói:
"chuyện này do tôi chịu toàn bộ trách nhiệm đi."
Hoàng Đức Hưng nhíu nhíu mày, hỏi: "nói như vậy, cô thừa nhận là bản thiết
kế của cô có vấn đề?"
"Không." An Nhiên lắc đầu, "về bản thiết kế, tôi rất có lòng tin nó tuyệt
đối sẽ không có bất kỳ vấn đề." Tỷ lệ bản vẽ đã phải trải qua tính toán tỉ mỉ
của cô, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, nói cho cùng làm kiến trúc, sau này
cung cấp nơi cư trú cho người ta, lơ đễnh một cái là xảy ra sự cố, bản thiết kế
chuẩn xác là thái độ và trách nhiệm cơ bản nhất nên có.
"Vậy nếu không phải là vấn đề của bản thiết kế, thì làm sao nói trách
nhiệm do gánh chịu?" Hoàng Đức Hưng hỏi.
An Nhiên cười khổ, nhàn nhạt mở miệng: "cho dù không có sự cố lần này, tôi
cũng phải khai báo rõ ràng về hạng mục này, vì bản vẽ, biến mất rồi." Một nhà
thiết kế lại làm mất bản vẽ của mình, còn có chuyện gì buồn cười hơn sao?
Cô không xác định có đúng là bản vẽ bị Trần Trừng cầm đi không, bởi vì vừa
rồi cô gọi điện thoại cho Trần Trừng, Trần Trừng không nhấc máy.
"Cái gì!" Hoàng Đức Hưng khiếp sợ nhìn cô: "bản vẽ, bản vẽ không phải là ở
chỗ cô sao, sao lại biến mất?"
An Nhiên lắc đầu, có chút vô lực nói: "tôi không biết, tôi để ở ngăn kéo của
phòng làm việc, nhưng mà vừa rồi lúc muốn tìm, đã không tìm được."
"Bị ăn cắp rồi?" Hoàng Đức Hưng hỏi.
Ngẩng đầu nhìn ông ta, nói: "Trần Trừng biến mất."
Hoàng Đức Hưng nhíu nhíu mày, hiển nhiên là bất ngờ với chuyện này: "cô nghi
ngờ phòng mẫu sập và bản vẽ bị trộm liên quan đến Trần Trừng?"
"Tôi không biết, tôi không có chứng cứ. Hơn nữa hiện tại tôi cũng không tìm
được Trần Trừng, tôi không cách nào xác nhận hai chuyện này có thật sự liên quan
đến cô ta hay không." An Nhiên nói thật, chuyện không xác định cô sẽ không mở
miệng nói bừa, cho dù trong lòng hoài nghi, nhưng mà cuối cùng cũng không có
chứng cứ.
Hoàng Đức Hưng im lặng, một lúc lâu mới mở miệng nói, "An Nhiên, cô phải hiểu
rõ tầm quan trọng của hạng mục này đối với công ty chúng ta, lúc đầu tôi phải
chịu áp lực mới tranh được cho cô dự án này, tôi biết cô có ý tưởng và thiên phú
với thiết kế, hơn nữa cô làm rất tốt, nhưng mà đây không phải là điểm quan
trọng, quan trọng là công ty chúng ta phải đoạt được dự án này, bởi vì đó là mục
tiêu trọng tâm nửa năm sau của chúng ta, nhưng bây giờ chuyện lại ra thế này, cô
bảo tôi ăn nói thế nào với hội quản trị đây."
An Nhiên nhìn ông ta, mở miệng hỏi: "tổng giám muốn tôi làm thế nào?"
Hoàng Đức Hưng nhìn cô, một lúc lâu mới mở miệng nói: "cô cũng biết, mặc kệ
là vì sao lại xảy ra chuyện này, kết quả đã thế này, cho dù thực sự là Trần
Trừng trộm bản thiết kế rồi, lại còn động tay động chân vào phòng mẫu, những
điều này không quan trọng, quan trọng là dự án này nhất định là vô duyên với
chúng ta rồi, tất cả cố gắng trước kia của chúng ta đã uổng phí cả rồi."
An Nhiên không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt lắng nghe.
Hoàng Đức Hưng tiếp tục nói: "nguyên nhân xảy ra sự cố công ty sẽ tìm người
điều tra, về nhận định trách nhiệm đối với sự cố cũng là chuyện sau khi điều tra
ra, hiện tại quan trọng nhất vẫn là làm thế nào để xoay chuyển cục diện này."
Nói xong, lại nhìn cô, tiếp tục nói: "dự án trang viên thể thao này vốn là trọng
tâm công việc sáu tháng cuối năm của chúng ta, bây giờ như thế, phòng mẫu bị phá
hủy, bản thiết kế đã đánh mất, giờ có nghĩ cách tu bổ cũng vô ích rồi. Dù cho
chúng ta không muốn bỏ cũng phải bỏ qua. Như vậy, không có cách nào ăn nói với
phía hội đồng quản trị, nhưng mà nếu thực sự phải ăn nói, thì cũng không phải là
không được, có lẽ chúng ta còn có biện pháp khác." Khi đang nói chuyện, Hoàng
Đức Hưng nhìn chằm chằm An Nhiên, ánh mắt kia có thâm ý khác.
An Nhiên tiếp lời ông ta hỏi: "tổng giám chỉ là biện pháp gì."
Hoàng Đức Hưng cười, nhìn cô nói: "An Nhiên, cô biết tôi muốn nói gì, nếu cô
có thể ở trước mặt Tô trợ lý, a, không đúng, hiện tại hẳn là Tô phó thị trưởng
giúp công ty chúng ta đoạt được mấy hạng mục quan trọng của ban khoa học kỹ
thuật, tôi nghĩ hội đồng quản trị sẽ không nói một lời nữa."
An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhìn ông ta chằm chằm. Lần đầu tiên cảm thấy
gả cho Tô Dịch Thừa còn có điểm tốt như thế, mắc một sai lầm có tính kỷ luật như
thế mà vẫn còn có thể dùng phương thức này để cứu vãn, thật không biết là nên
khóc hay nên cười!
Hoàng Đức Hưng nhìn ra sự phân vân của cô, về chuyện này, An Nhiên chưa từng
trực tiếp đáp lại ông ta, luôn trốn tránh, không có ý giúp đỡ. Ông cũng không ép
cô, chỉ thản nhiên nói: "cô cứ suy nghĩ kỹ đi, thật ra thì cô cũng biết rõ, coi
như là đấu thầu thật sự, công ty chúng ta cũng có thực lực giành được, làm như
thế này chỉ là cho có sự đảm bảo thôi."
An Nhiên cũng không đáp, chỉ gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của
Hoàng Đức Hưng.
Lại trở về phòng làm việc của mình, An Nhiên vô lực ngửa đầu tựa lưng vào ghế
ngồi, mà lúc này Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới, cầm điện thoại di động lên
nghe: "a lô."
Như là nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, Tô Dịch Thừa hỏi: "công
việc xảy ra vấn đề rồi?"
An Nhiên khẽ gật đầu, một lúc lâu mới phản ứng lại, đột nhiên có chút bùi
ngùi, không khỏi hỏi: "Tô Dịch Thừa, anh nói xem nếu em về nhà cho anh nuôi, thì
thế nào?"
Tô Dịch Thừa cười khẽ, không hỏi nguyên nhân, chỉ vừa cười vừa nói:
"được."
An Nhiên cũng cười, đây là câu nói hay nhất mà hôm nay cô nghe được. Sau khi
cười xong, An Nhiên hơi nghiêm túc mà thật tình mở miệng: "Tô Dịch Thừa."
"Anh đã từng nói anh thích em gọi anh là Dịch Thừa chưa?" Bên kia điện thoại,
Tô Dịch Thừa trịnh trọng nói.
An Nhiên bị giọng nói nghiêm nghị của anh khiến cho buồn cười, gật đầu trả
lời: "anh từng nói rồi."
"Vậy em còn định cứ lấy họ ra mà gọi chồng mình thế sao?" Tô Dịch Thừa hỏi
ngược lại.
An Nhiên cười khẽ, nhàn nhạt, nhưng cũng là phát ra từ đáy lòng, một lúc lâu,
mới khẽ gọi: "Dịch Thừa." Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, không tự nhiên như khi ra
ngoài với anh trước kia, mà có chút không quen, thậm chí hơi ngượng ngùng.
Ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa cười khẽ, đáp lại nói: "ừ." Trong thanh âm
có thể dễ ràng nghe ra được lúc này tâm tình của anh không tệ, không, phải nói
là rất tốt.
Sau khi cười khẽ, An Nhiên lại quay lại chủ đề vừa rồi, ý cười trên mặt biến
mất, chỉ nhàn nhạt mở miệng, "nếu mà em bảo anh lấy việc công làm việc tư, anh
có làm không?"
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa sửng sốt, một lúc lâu mới khẽ hỏi ngược lại:
"em sẽ làm thế sao?"
An Nhiên cười nhẹ, lắc đầu nói: "em không biết." Cho dù bây giờ đã tới bước
này, cô vẫn không muốn mở miệng yêu cầu Tô Dịch Thừa vì tình riêng mà làm việc
bất hợp pháp gian lận trong việc đấu thầu, công bằng chính trực vẫn luôn là
nguyên tắc số một của cô, nếu không cô đã không phải lần lượt, từ chối Hoàng Đức
Hưng hết lần này đến lần khác rồi.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa cũng cười, nhàn nhạt mở miệng, nói: "đã
không, vậy em còn hỏi làm gì." Đây không phải là làm điều thừa sao.
"Em cho là anh sẽ nói được." An Nhiên đùa vui nói.
Bên kia Tô Dịch Thừa im lặng một lát, mở miệng nói: "An Nhiên, có chuyện gì
thì nói cho anh biết, được không?"
An Nhiên ngẩn người, mới nhàn nhạt mở miệng, nói thật nhỏ: "công việc xảy ra
chút vấn đề, khiến em đột nhiên thấy mệt mỏi." Cô đột nhiên cảm thấy thật ra thì
mình làm người rất thất bại, hình như trừ một người bạn là Lâm Lệ ra, hầu như cô
không còn có bạn bè thân thiết nào khác nữa. Thật ra thì cô rất thưởng thức Trần
Trừng, lại không ngờ sẽ thế này, thậm chí cô không biết tại sao cô ta lại làm
như thế, theo lý thuyết, với tư cách là một người mới, không để cô ta vẽ bản vẽ
hơn nửa năm như người khác, mà trực tiếp cho cô ta tham gia vào một hạng mục lớn
như thế, tương đương với cho cô ta không gian để phát huy bản thân. Thế nhưng mà
tất cả đều khác xa với suy nghĩ của cô.
"Nếu mà mỏi mệt, anh không ngại em quay về cho anh nuôi, tiền tích góp của
anh hẳn là có thể đủ để em khỏi cần đi làm cả đời, đương nhiên, không thể phung
phí." Tô Dịch Thừa nói, giọng điệu chắc chắc thật tình.
An Nhiên nghe mà ấm áp trong lòng, như là biết phía sau luôn có một người đàn
ông làm hậu thuẫn cho cô, sau này cô làm cái gì cũng không sợ rồi, cười nhạt
đương nhiên nói: "khỏi cần anh nói em cũng biết, em không hề có ý khách sáo với
anh."
"Được." Tô Dịch Thừa cười đáp lại, hai người lại nói chuyện điện thoại thêm
một lát, cho đến thư ký Trịnh đi vào báo cho anh phải vào họp rồi, lúc này hai
người mới cúp máy.
Có đôi khi chính là như vậy, rất nhiều chuyện tới dồn dập, thi nhau tới, thậm
chí không có chút thời gian rảnh ra cho người ta chuẩn bị.
Khi nhận được điện thoại nói Lâm Tiểu Phân phải nhập viện là vào buổi trưa,
người gọi đến là bác Trương, đồng nghiệp của Lâm Tiểu Phân, bà nói Lâm Tiểu Phân
đang làm việc thì đột nhiên ngất đi, hiện tại đã được đồng nghiệp trong công ty
đưa tới bệnh viện rồi.
An Nhiên bỗng chốc luống cuống, một lúc lâu mới từ từ tỉnh táo lại, xách túi
chạy tới bệnh viện, ngay cả Hoàng Đức Hưng gọi cô ở cửa công ty cô cũng không
nghe thấy.
Khi chạy đến bệnh viện Lâm Tiểu Phân còn đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ
vẫn đang kiểm tra cho bà, những đồng nghiệp khác của Lâm Tiểu Phân đã quay về
công ty tiếp tục làm việc rồi, chỉ có bác Trương ở lại bệnh viện chờ người nhà
của Lâm Tiểu Phân tới.
An Nhiên chậm rãi chạy từ ngoài vào, nhìn thấy bác Trương ngồi trên ghế nhựa
ngoài phòng cấp cứu, hỏi vội: "bác Trương, mẹ cháu làm sao rồi? Xảy ra chuyện
gì? Sao đột nhiên bà ấy lại ngất đi?" Câu hỏi liên tiếp đã phô bày ra sự căng
thẳng và lo lắng của cô lúc này.
Bác Trương kéo tay cô, động viên: "An Nhiên cháu bình tĩnh một chút, bác sĩ
còn chưa ra ngoài, mẹ cháu không sao, đừng lo lắng."
"Bà, bà ấy đột nhiên sao lại ngất, sức khỏe bà vốn không tệ." An Nhiên quýnh
lên đến phát khóc.
Bác Trương vỗ về cô, kéo An Nhiên ngồi xuống một ghế nhựa bên cạnh, nhẹ giọng
an ủi: "sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi."
An Nhiên chôn đầu vào trong lòng bàn tay, một lúc lâu mới ngẩng đầu, hỏi bác
Trương: "bác Trương, cha cháu đâu?"
"À, lúc Tiểu Phân vừa ngất xỉu bác gọi cho ông ấy trước, nhưng mà ông ấy đang
trên lớp không nghe máy, vừa rồi bác đã gọi lại báo cho ông ấy rồi, hiện tại hẳn
là đang trên đường đến bệnh viện." Bác Trương nói.
An Nhiên gật đầu, cau mày, quay đầu lo lắng nhìn phòng cấp cứu được ngăn cách
bởi tấm rèm kia.
"Xoạt ——"
Lúc này tấm rèm vải phòng cấp cứu được kéo ra, bác sĩ mặc áo blue đi từ trong
ra, vừa tháo khẩu trang, vừa nhìn An Nhiên nói: "cô là người nhà của bệnh nhân
Lâm Tiểu Phân?"
An Nhiên vội vàng gật đầu, hỏi vội: "đúng đúng đúng, tôi là con gái bà, bác
sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"
"Yên tâm đi, mẹ cô không có chuyện gì, trong khoảng thời gian này chắc là mệt
mỏi quá nên mới nhất xỉu." Bác sĩ nói, quay đầu lại liếc nhìn phòng cấp cứu,
tiếp tục nói: "nhưng mà tôi đề nghị các cô ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày,
tiến hành kiểm tra toàn thân, dù sao bệnh nhân cũng không còn trẻ rồi."
Nghe được ông ta nói mẹ cô không có chuyện gì An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm,
vội vàng gật đầu nói: "được, tất cả nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện đi." Mẹ
cô quả thật cũng có tuổi rồi, khám toàn thân đúng là cần thiết. Nếu không biết
đâu lần sau lại tự dưng ngất xỉu, thế đúng là dọa người rồi.
Lúc này trong phòng cấp cứu, Lâm Tiểu Phân đã tỉnh lại, nhưng mà vẻ mặt rã
rời, quay đầu nhìn một lúc lâu, mới hỏi: "đây là đâu?"
Cô y tá bên cạnh mỉm cười nói với bà: "cô, đây là bệnh viện, vừa rồi cô ngất
xỉu, cho nên được đưa đến bệnh viện."
Lâm Tiểu Phân nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ lại, bà chỉ nhớ rõ mình đang bận rộn
đối chiếu sổ sách, bất thình lình đầu ù lên, rồi cảm thấy trước mắt tối sầm lại,
cái gì cũng không nhớ nữa.
"Mẹ." An Nhiên từ bên ngoài đi vào, nhìn Lâm Tiểu Phân, có lẽ là sau khi sợ
hãi, lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt nóng lên.
"An Nhiên!" Lâm Tiểu Phân có chút bất ngờ, nhìn cô, hỏi: "sao con ở đây?"
"Mẹ còn nói, mẹ làm con sợ muốn chết." Nói xong, nước mắt trong hốc mắt không
kiềm được rơi xuống, thật sự là dọa cô, vừa rồi nhận được điện thoại của bác
Trương, chính cô cũng không rõ làm sao mình tới được.
"Ai, Tiểu Phân a, cô không có chuyện gì là tốt rồi, vừa rồi cô làm cả văn
phòng sợ hết hồn, bây giờ vẫn còn hãi hùng." Bác Trương cũng từ bên ngoài đi
vào, nhìn thấy bà tỉnh lại, coi như là yên tâm lại.
Lâm Tiểu Phân có chút ngại ngùng nói: "ngại quá, làm phiền mọi người."
"Cô xem đây là nói gì rồi, cô không sao là tốt rồi." Nói xong, giơ tay lên
nhìn đồng hồ tay một chút, nói: "được rồi, cô đã không sao, An Nhiên cũng đã
tới, tôi đây về trước đã, về báo cho các bà ý tin tức của cô, hẳn là đang lo
lắng cho cô lắm đây."
Bác Trương khoát khoát tay, nói: "tự cô phải chú ý nghỉ ngơi, những thứ khác
đừng lo nghĩ, công việc của cô tôi sẽ làm thay cho." Nói xong lại quay đầu nhìn
An Nhiên nói: "An Nhiên, chăm sóc mẹ cháu cẩn thận."
An Nhiên gật đầu, đứng dậy muốn tiễn bà: "bác Trương, cháu đưa bác ra
ngoài."
"Được rồi, cháu không cần đưa, bác cũng không phải không biết đường." Bác
Trương thẳng thắn nói: "cháu cứ ở lại cùng với Tiểu Phân đi." Nói xong trực tiếp
xoay người đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Đến khi trong phòng cấp cứu chỉ còn lại có An Nhiên và Lâm Tiểu Phân, An
Nhiên vẫn có chút không yên lòng hỏi: "mẹ, mẹ có cảm thấy chỗ nào không thoải
mái không?"
Lâm Tiểu Phân cười cười, vỗ vỗ tay cô, nói: "không sao, không hề khó chịu,
đừng lo lắng."
"Vậy —" An Nhiên còn muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng
của Cố Hằng Văn từ ngoài phòng cấp cứu: "Tiểu phân, Tiểu phân?"
"Là cha." An Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, thấy Cố Hằng Văn nôn nóng đứng ở bên
ngoài, trên mặt tràn ngập lo lắng và bất an.
"Cha." An Nhiên gọi, đi về phía ông.
Cố Hằng Văn xoay người, lúc này mới thấy An Nhiên ở phía sau: "mẹ con đâu,
bác sĩ nói thế nào, sao lại đột nhiên ngất xỉu?"
"Bác sĩ nói có thể là mẹ mệt nhọc quá nên mới ngất, không sao. Nhưng mà đề
nghị chúng ta ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, ngoài ra còn tiến hành khám
toàn thể tỉ mỉ lại." An Nhiên tường thuật lại.
Nghe vậy, Cố Hằng Văn mới yên tâm lại, hỏi: "mẹ con đâu?"
An Nhiên dẫn ông tới bên cạnh Lâm Tiểu phân, thấy ông nhìn mẹ cô lúc lâu,
nhưng không nói một câu, cuối cùng, ngồi xuống mép giường, đưa tay cầm thật chặt
tay bà, thấp giọng nói: "không sao là tốt rồi." Lời này nói với bà, cũng là nói
với chính mình.
Ba người ở phòng cấp cứu không bao lâu thì cô y tá đã sắp xếp xong phòng
khám, tới dẫn bọn họ đến phòng khám.
Để cho Cố Hằng Văn đi phòng khám với Lâm Tiểu Phân, còn An Nhiên thì giấy tờ
đi làm thủ tục nhập viện cho Lâm Tiểu Phân, nhân tiện đến siêu thị cạnh bệnh
viện mua chút đồ dùng sinh hoạt.
Đến khi An Nhiên làm xong thủ tục nhập viện chuẩn bị đi ra siêu thị, vừa mới
tới cửa, đột nhiên bị người gọi lại.
"Cố An Nhiên?"
An Nhiên nghi hoặc quay đầu lại, thấy phía sau là một người đàn ông có vóc
người trung bình, mặc âu phục màu đen, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, lúc này đang
đứng nhìn cô, như là rất bất ngờ.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, suy nghĩ kỹ một hồi lâu mới nhận ra người đàn
ông trước mắt này, đây chẳng phải là cực phẩm nam nhân mà hồi đó cô đi xem mắt –
Lâm An Kiệt đó sao!