Đôi khi cuộc sống chính là một vở kịch, mà Giang Thành lại thật nhỏ.
An Nhiên không ngờ công ty mới của Lâm Lệ thế mà lại là công ty của Chu Hàn,
Giang Thành thực sự không lớn!
“Mi không biết xấu hổ thế nào đâu, buổi trưa anh ta tới kiểm tra tình hình,
không ai đi cùng, ta lại không biết thân phận của anh ta, còn tưởng anh ta là
khách hàng tới mua nhà, còn lôi kéo bắt chuyện với anh ta về các loại nhà cửa a,
ánh sáng, cảnh vật gì đó, suýt nữa còn kéo người ta lên xem phòng mẫu rồi, thảm
nhất là ta còn lôi chuyện con anh ta đẩy mi ra dọa dẫm anh ta!” Ngồi trong một
nhà hàng, Lâm Lệ kích động kể lại chuyện gặp phải hôm nay, cô thực sự không ngờ
tới, mình và Chu Hàn lại có ‘duyên’ như vậy! (TT: Chu Hàn và Lâm Lệ bắt đầu thế
đó ^_^)
“Vậy cuối cùng sao mi biết anh ta là ông chủ lớn của mi?” An Nhiên quan tâm
đến điều này hơn bất kỳ điều nào khác.
Lâm Lệ chán chường thở dài, u oán nói: “cuối cùng quản lý của chúng ta tới,
nhận ra anh ta, nịnh nọt lấy lòng một phen, ta mới biết được thì ra ông chủ cực
phẩm hoàng kim trong miệng toàn thể phụ nữ công ty chúng ta.”
“Ha ha.” An Nhiên vui vẻ cười to, nhìn cô ấy tò mò hỏi: “vậy sau đó thì thế
nào?”
Lâm Lệ tức giận liếc trắng cô một cái, nói: “sau đó, sau đó thì tiếp tục làm
việc, chẳng lẽ lại hi vọng anh ta sẽ thưởng cho ta hả!”
“Ha ha.” An Nhiên buồn cười nhìn cô ấy, hiện tại Lâm Lệ đã tốt hơn nhiều so
với trước đây, dù còn chưa trở lại lúc đầu, nhưng ít nhất có thể cười, cô không
gò ép, chỉ hi vọng thời gian có thể xoa dịu vết thương, để cô ấy quên đi ký ức
đau buồn kia.
“Mi nói ta cũng thật đủ xui xẻo, ta...” Lâm Lệ còn đang không ngừng oán
phàn nàn sự bất mãn của mình, kể ra sự thay đổi của mình ở công ty mấy ngày
nay.
An Nhiên chỉ cười gật đầu hoặc là ừ hả vài tiếng, hùa theo cô ấy, không nói
nhiều lời.
Đợi cô ấy thao thao bất tuyệt nói xong có phần mệt mỏi, đến khi bắt đầu ăn
miếng thật to, An Nhiên mới mở miệng hỏi: “gần đây cha Lâm khỏe chứ?”
“Ừ, bác sĩ nói tất cả đều bình thường.” Lâm Lệ gật đầu nói, cho thêm một
miếng cà vào miệng, ăn một nửa, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì: “đúng rồi ——”
muốn nói gì, lúc này mới chú ý tới trong miệng mình có đồ ăn, thanh âm căn bản
là không rõ ràng. Vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn An Nhiên nói:
“căn nhà kia của mi, mấy hôm nữa ta trả lại chìa khóa cho mi.”
“Tại sao?” An Nhiên khó hiểu, đang ở bình thường, tại sao muốn trả chìa khóa
cho cô.
“Mấy ngày nữa cha có thể xuất viện, cha và mẹ bàn bạc ra viện liền về quê,
bọn họ quen cuộc sống ở đó, có hàng xóm, có bạn bè, bọn họ sẽ sống vui vẻ hơn
nhiều.” Lâm Lệ giải thích: “sau đó bác sĩ nói nửa năm sau đến kiểm tra lại, đến
lúc đó lại mượn vài ngày, cũng thuận tiện.”
“Vậy còn mi, cũng về sao?” An Nhiên nhìn cô ấy.
Lâm Lệ lắc đầu, khóe miệng yên lặng nở nụ cười nhạt, giả vờ nói: “ta tìm được
việc rồi, sao còn về được! Tất nhiên nếu Chu Hàn không sa thải ta.” Thật ra thì
cũng không phải không muốn trở về, nhưng mà ngôi nhà đó quá nhỏ, làm việc gì
cũng không phù hợp, lại vào thành phố làm cũng không thực tế, cho nên dù nơi này
có nhiều hồi ức không vui vẻ gì, nhưng vẫn lựa chọn ở lại đây bắt đầu lại lần
nữa.
“Vậy mi cứ ở lại căn nhà đó đi, sao phải trả chìa khóa lại cho ta.” An Nhiên
không đồng ý cách làm của cô ấy: “Lâm Lệ, chúng ta là bạn bè, mi nhất định phải
rành mạch như thế ư, huống chi căn nhà kia của chúng ta cũng chỉ để không, vả
lại khi cho mi ở chúng ta đã nói là thu tiền thuê nhà, ta cũng không có ý cho mi
thuê không.”
“An tử, ta không hề khách khí với mi, ta chỉ muốn dựa vào chính mình, ta
không phải là trẻ con rồi, mi không thể bảo vệ ta như bảo vệ một đứa trẻ, thật
đấy.” Lâm Lệ nghiêm túc nói, nhìn cô, tự giễu cong cong khóe miệng: “ta không
muốn làm một Lâm Lệ trước kia nữa, ta muốn một khởi đầu mới.” Một Lâm Lệ hoàn
toàn khác xưa.
An Nhiên chỉ nhìn cô ấy, không nói gì thêm nữa, mặc dù nhìn Lâm Lệ tùy tùy
tiện tiện, nhưng mà cũng rất cố chấp, một khi sẽ quyết định chuyện gì sẽ không
thay đổi nữa, ví dụ như tình cảm với Trình Tường, dù trong lòng đau muốn chết,
nhưng cô ấy vẫn bắt buộc bản thân tiếp tục tiến lên.
Đưa tay kéo tay cô, Lâm Lệ cố gắng khiến cho nụ cười của mình thật tươi tắn,
bảo đảm nói: “ta rất ổn, thật!”
An Nhiên cười nhạt, gật đầu, “ta biết.” Cô ấy rất cố gắng, cô biết cô ấy sẽ
ngày càng tốt lên.
Lâm Lệ gật đầu, nói với cô: “ta đi vào phòng vệ sinh đã.” Nói rồi liền đứng
dậy đi về phía phòng vệ sinh.
An Nhiên ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, từng ngọn đèn hai
bên đường sáng lên, giờ cao điểm đã qua, xe đi trên đường không chen chúc nhau
nữa.
Vào lúc này Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới, nở nụ cười nhàn nhạt, cầm lấy
điện thoại di động nghe: “a lô, về nhà rồi?”
“Ừ, không thấy em, ở nhà gọi lúc lâu cũng không thấy em đáp, rồi mới nhớ ra
em nói tối nay ra ngoài ăn cơm với Lâm Lệ.” Ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa
nói xong có chút u oán, có chút ủy khuất, có chút đáng thương.
“Tô đại lãnh đạo, anh đây là đang ghen sao?” Ghen tức nhiều thế, xa thế cô
còn ngửi thấy vị chua kia.
“Ừ, phải” Tô Dịch Thừa thoải thoải mái mái thừa nhận, hoàn toàn không hề
ngượng ngùng.
An Nhiên cười, quan tâm hỏi: “Ăn rồi sao?”
“Chưa, em không ở nhà.” Tô Dịch Thừa nói ở bên kia điện thoại, giọng nói càng
u oán hơn.
An Nhiên bị giọng nói của anh chọc cười, cười hỏi, “Tô đại lãnh đạo, từ khi
nào anh trở nên dính người như vậy.” Như là trẻ con.
“Phải không?” Người nào đó còn chưa tự cảm thấy, hỏi: “ăn cơm xong chưa, lúc
nào về, có muốn anh đến đón không.”
An Nhiên nhìn cơm canh thừa trên bàn một chút, lại nhìn một ít cơm trong bát
còn chưa ăn xong, nói: “vâng, gần ăn cơm xong rồi, nhưng mà Lâm Lệ mới đi làm,
muốn mua mấy bộ đồ công sở, cho nên chúng em định đi siêu thị.”
“À ——” Giọng nói u oán, còn kéo âm kia rất dài, mùi vị u oán rất rõ ràng,
nhưng mà không ép cô, chỉ nói: “vậy lát nữa xong thì gọi điện cho anh, anh đến
đón em.”
An Nhiên cười khẽ gật đầu, “biết rồi.” Bởi vì biết cự tuyệt căn bản là dư
thừa, cách thức chiều chuộng của người đàn ông này rất trực tiếp cũng rất kiên
quyết, nhưng mà thật ra cô cũng rất hưởng thụ cảm giác được anh chiều chuộng như
vây.
Hai người lại nói mấy câu, rồi mới cúp điện thoại. Vừa mới thu lại điện thoại
đã nhìn thấy Lâm Lệ vội vàng đi về đây, sắc mặt luống cuống.
“Chúng ta đi thôi.” Vừa nói vừa cầm lấy cái túi xách ở chỗ ngồi chuẩn bị đi
khỏi.
An Nhiên khó hiểu nhìn cô ấy, hỏi: “sao thế?” Sao mà đi vệ sinh về thì liền
thay đổi.
“Không có gì.” Lâm Lệ quay đầu nhìn đàng sau một chút, ánh mắt trốn tránh,
chỉ nói: “không phải chúng ta còn muốn đi mua quần ao sao, đi thôi, nếu không
thì tối rồi.”
Thấy cô ấy như thế, An Nhiên biết đích thị là đã xảy ra chuyện gì, cũng không
hỏi nhiều nữa, liền cầm túi xách đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chỉ là hai người vừa mới đứng dậy định đi, quay đầu lại đã nhìn thấy Trình
Tường vội vã chạy đến đây, chắn trước mặt Lâm Lệ, nhìn cô hô hấp dồn dập do sau
khi chạy nhanh, bộ ngực phập phòng kịch liệt.
Giờ An Nhiên mới hiểu được sao vừa rồi Lâm Lệ lại khác thường, sợ là vừa rồi
gặp phải ở phòng vệ sinh đi, đúng vậy a, Giang Thành nhỏ như vậy, hai người chỉ
mới gặp một lần đều có thể gặp lại lần nữa, như thế gặp phải Trình Tường ở đây
cũng không có gì là lạ.
Thật ra thì trở lại Giang Thành, hai người gặp mặt là chuyện sớm hay muộn,
chỉ là không nghĩ lại nhanh như thế. An Nhiên quay đầu nhìn Lâm Lệ đứng một bên,
thấy tay cô cầm chặt dây túi xách, dùng sức đến mức gân xanh trên tay đều nổi
lên.
“Lâm Lệ......” Trình Tường nhìn cô, nhìn chằm chằm, không nháy mắt, như
là chỉ cần anh ta nháy mắt, Lâm Lệ sẽ biến mất trước mặt anh, sau đó lại không
tìm được. Cảm giác như vậy đau quá, thật đau quá! Anh không biết mình còn có thể
chịu được lần nữa hay không.
Lâm Lệ nhìn anh ta, tay càng dùng lực, mặt lạnh không có biểu cảm.
Trình Tường đuổi theo sau Mạc Phi tới đây, thấy An Nhiên, cũng hơi sững
sờ.
Tất nhiên An Nhiên cũng nhìn thấy Mạc Phi, trên mặt ngoại trừ chút bất ngờ
trong phút chốc, còn lại không có gì khác.
“Lâm Lệ......” Trình Tường khẽ gọi tiến lên, đưa tay muốn đi kéo cô, lại
bị Lâm Lệ quay đầu tránh ra.
Lạnh nhạt nhìn anh ta, Lâm Lệ lạnh lùng nói: “thật khéo, đã lâu không gặp.”
Câu nói không hề có tình cảm, lạnh lùng không hề có nhiệt độ.
Gượng cười thu lại cánh tay cứng ngắc giữa không trung, giọng nói thấp đến
không thể nghe thấy nói: “anh tìm em đã lâu.” Thật sự là buồn cười, hình như
luôn đến khi mất đi rồi người ta mới biết quý trọng. Đến khi cô rời đi, anh mới
biết mình đã yêu cô bao nhiêu. Anh đợi ở nhà cô hơn một tháng, nhưng không có
tin tức gì, tìm An Nhiên, An Nhiên cũng không nói một chữ với anh, anh biết
những điều này đều là do anh tự chuốc lấy, là anh làm tổn thương cô quá sâu, anh
không oán hận, chỉ cần Lâm Lệ có thể quay lại, có thể tha thứ cho anh lần nữa,
tất cả đều không quan trọng. (VL: vẫn còn mơ mộng!)
“Phải không.” Lâm Lệ chỉ lạnh lùng đáp lại, cũng không nhìn anh ta. Lực cầm
túi xách tiết lộ tâm tình của cô lúc này, không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Đúng lúc này, Mạc Phi tiến lên một bước, nói với An Nhiên: “An Nhiên, chúng
ta đi ra ngoài trước đi, để bọn họ trò chuyện một chút.”
An Nhiên nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn Lâm Lệ.
Lâm Lệ biết kiểu gì sớm hay muộn cũng phải đối mặt, hôm nay đã gặp phải là
không tránh khỏi rồi, chỉ xoay người khẽ gật đầu với An Nhiên.
Thấy thế, An Nhiên chỉ nói: “ta chờ mi ở bên ngoài.” Sau đó lại liếc nhìn
Trình Tường, xoay người liền đi ra ngoài.
Mạc Phi đi theo sau cô ra ngoài, hai người đứng ở cửa nhà hàng, ai cũng không
mở miệng nói chuyện trước, chỉ lẳng lặng nhìn xe cộ qua lại trên đường.
Gió lạnh buổi tối thổi qua, khiến người ta không khỏi rùng mình, An Nhiên hơi
lạnh, đưa tay xoa xoa cánh tay để trần của mình.
Thấy thế, Mạc Phi đứng bên cạnh cởi áo khoác tây của mình ra, muốn khoác lên
cho cô, lại bị cô tranh chóng tránh ra. Nhàn nhạt mở miệng, “không cần, cám
ơn.”
Mạc Phi gượng cười, nhìn cô hỏi: “làm bạn bè, ngay cả khoác thêm áo cho em
cũng không thể sao?”
An Nhiên nhìn anh ta: “tôi không có thói quen mặc đồ của người khác ngoài
chồng tôi.”
Trong lòng như có tiếng thứ gì bị vỡ tan, vang lên bên tai anh ta, nhìn chằm
chằm cô một lúc lâu, nói thật nhỏ: “anh hiểu rồi.” Anh ta đã không có tư cách
kia rồi.
An Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm phía trước, một lúc lâu mới nhàn nhạt mở
miệng, “tại sao làm như vậy?”
“Cái gì?” Mạc Phi khó hiểu.
Quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “tại sao muốn trộm bản thiết kế
của tôi?”