Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 134: Phản ứng khi mang thai



Tiệc tối hôm đó bởi vì Nghiêm Lực xuất hiện, sau đó Lăng Xuyên Giang bị mang bắt đi, liền vô thanh vô tức mà giải tán, cuối cùng tất cả mọi người cùng Trương bí thư nói mấy câu chúc phúc qua loa rồi tan cuộc, Tô Dịch Thừa bị Trương bí thư trực tiếp gọi vào thư phòng, mà An Nhiên lại bị Trương phu nhân kéo vào phòng khách nói chuyện.

Trong thư phòng, Trương bí thư khoanh tay mà đứng, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mà Tô Dịch Thừa thì đứng ở phía sau cách Trương bí thư vài bước, qua một lúc, hai người đều không có mở miệng.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp cũng rất sáng, vầng trăng cong cong tạo xung quanh nó vầng hào quang rất đẹp, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng mỹ lệ.

Cứ như vậy đứng rất lâu, rồi nhẹ thán một tiếng, Trương bí thư mới chậm rãi mở miệng: "Tiếp qua vài năm, ông ta cũng đã nghỉ hưu rồi, sao lại như vậy." Trong giọng nói mang theo trầm trọng, một loại phiền muộn không nói nên lời.

"Ông ta cũng không nghĩ như vậy." Tô Dịch Thừa chỉ thản nhiên trả lời.

Trương bí thư quay đầu, nhìn anh, nói: "Tôi biết cậu vẫn tức giận ông ta lần trước đâm cậu một dao."

"Tài liệu cháu chuyển lên đều là sự thật, cũng không có nửa điểm làm giả." Tô Dịch Thừa giải thích nói, "Chú Trương, cũng không phải cháu không đi trêu chọc người khác thì người khác sẽ không đến trêu chọc cháu, có đôi khi quyền lợi của chiếc ghế kia dụ hoặc người như thế, ông ta sợ cháu gây trở ngại đến lợi ích của ông ta, cho nên luôn cố gắng nghĩ biện pháp đem cháu trừ bỏ, cháu không có khả năng cứ đứng như vậy ở một chỗ chờ người khác tới giết cháu."

Trương bí thư nhìn anh, cuối cùng lắc đầu, "Thôi." Ông cùng Lăng Xuyên Giang cộng sự lâu như vậy, có thể nói Lăng Xuyên Giang là do ông một tay mang lên, ông tự nhiên cũng biết một ít cách xử thế làm người của ông ta, kỳ thật về một ít sai lầm của ông ta, ông cũng biết, lúc trước còn đi tìm ông ta nói chuyện làm công tác tư tưởng, dù sao nhiều năm như vậy ai cũng đều không dễ dàng.

"Reng, reng, reng …."

Trương bí thư sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên, mắt nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, lại nhìn Tô Dịch Thừa đang đứng, khẽ thở dài nhận điện thoại, người gọi điện thoại là Lăng phu nhân.

Tô Dịch Thừa nhìn mắt ông ta, gật gật đầu với ông ta, chỉ nói: " Chú Trương, cháu xin phép về trước."

Trương bí thư chỉ gật gật đầu, khoát tay với anh.

Lúc đi ra thấy An Nhiên cùng Trương phu nhân ở trong phòng khách đang nói chuyện hăng say, Trương phu nhân kéo tay An Nhiên vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ, trên mặt hai người đều là mang theo vẻ mặt ý cười, xem ra thật sự cao hứng.

Thấy Tô Dịch Thừa đi ra, Trương phu nhân nhìn Tô Dịch Thừa cười mắng: " A Thừa này, chỉ biết đem vợ giấu đi, nếu như không phải ta hôm nay nhất định phải bắt cháu mang An Nhiên lại đây, cháu không phải là còn muốn cất giấu với ta chứ."

"Không có, An Nhiên da mặt cô ấy mỏng, hay thẹn thùng." Tô Dịch Thừa cười đi về phía hai người.

"Đi, ta nói chuyện rất hợp với An Nhiên, là mới quen đã thân." Trương phu nhân còn quay đầu nhìn An Nhiên, trưng cầu hỏi: "An Nhiên, cháu nói đúng không."

An Nhiên cười gật đầu, nói: "Dạ, cháu cùng dì là mới quen đã thân."

Tô Dịch Thừa mất mặt sờ sờ cái mũi, trong nội tâm nói thầm, cũng không biết là ai lúc vừa mới tới trên đường kéo hắn hỏi dì Trương là người như thế nào, dễ nói chuyện không, có hòa nhã không...

Đưa hai người Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên ra trước sân nhỏ, Trương phu nhân trong nội tâm còn có chút không nỡ, có lẽ là liên quan đến việc không có con cái, trong nhà cả ngày vắng lặng, cũng không có thực sự náo nhiệt.

Kéo tay An Nhiên, không thả để cho cô đi, nói: "An Nhiên a, nếu không hai người các cháu ở lại đây một đêm đi, dù sao trong nhà phòng cũng nhiều."

An Nhiên buồn cười nhìn bà, nói: "Dì à, cháu sau này sẽ còn đến thăm dì."

Trương phu nhân có chút thất vọng, lại cũng chỉ có thể gật gật đầu. Cũng lần nữa dặn dò bọn hắn trên đường lái xe cẩn thận, đi chậm một chút.

Ngồi ở trong xe, An Nhiên nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Chuyện vừa rồi của Lăng thị trưởng có liên quan đến anh sao?" Cô vừa mới rõ ràng nghe thấy Lăng Xuyên Giang nói xem như cậu lợi hại, lời này khi đó bên người không có người khác, rõ ràng là nói với Tô Dịch Thừa.

Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn mắt của cô, quay đầu tiếp tục nhìn giao lộ phía trước, chỉ thản nhiên gật đầu, nói: "Anh chuyển tài liệu."

An Nhiên gật gật đầu, có chút trầm mặc, quay đầu nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, có chút lầm bầm lầu bầu nói: "Quan trường không phải là như thế sao, lúc trước là ông ta hãm hại tố cáo anh, dù sao ai cũng đừng sống yên ổn."

Tô Dịch Thừa cười khẽ lắc đầu, anh biết cô lại suy nghĩ sai cái gì rồi. Buông một tay, cầm tay của cô, không có quay đầu, hỏi: "Lại miên man suy nghĩ cái gì?"

An Nhiên quay đầu nhìn anh, tay siết bàn tay của anh: "Anh hôm nay tố giác ông ta, ngày mai lại có người sẽ đến tố giác anh sao? Còn có thể giống như lần trước sao?" Bản thân cô đều phát hiện, tựa hồ sau khi mang thai sau mình đặc biệt dễ đa sầu đa cảm, không có cái gì cũng sẽ suy nghĩ lung tung.

Tô Dịch Thừa có chút bị cô đả bại, nhìn ánh mắt cô, biết hiện tại không trả lời cô cô liền miên man suy nghĩ tiếp tục, đơn giản trực tiếp đưa xe đậu ở ven đường, kéo lấy tay cô nắm lấy, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "An Nhiên, ở trong mắt em anh là người không có nguyên tắc như vậy sao?"

An Nhiên lắc đầu, nhìn anh có chút không hiểu, anh rất ưu tú, đây là ngay từ đầu cô đã biết, hơn nữa chưa từng có nghi ngờ gì.

"Vậy em nghĩ vì sao anh sẽ bị người ta tố giác và hãm hại?" Nói xong, Tô Dịch Thừa có chút sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi của cô.

"Em, là do em sợ còn có thể xảy ra một lần như vậy nữa." Nhìn anh, An Nhiên nhỏ giọng nói thầm.

"Đứa ngốc." Bàn tay to xoa xoa tóc của cô, "Lần trước là do bọn họ cố ý tìm cách hãm hại, hoàn toàn không có chuyện gì, anh không có buông bỏ nguyên tắc để xảy ra sai lầm, chúng ta căn bản không cần sợ. Tổ điều tra bọn họ cũng phải dựa vào căn cứ cùng manh mối cung cấp mà đi vào điều tra. Không có người tùy tiện chỉ bằng tài liệu mà trực tiếp đến phán định, điều tra hết tất cả đều là vấn đề cần thiết."

"Thật sự?" An Nhiên không xác định, còn có chút nửa tỉnh nửa nghi hoặc nhìn anh.

"Đương nhiên là thật." Tô Dịch Thừa cho cô một câu trả lời khẳng định thuyết phục, tay lại lần nữa vuốt ve khuôn mặt của cô, nói với cô: "An Nhiên, tin tưởng anh, chỉ có một lần ngoài ý muốn như vậy thôi, lần giáo huấn đó, để anh sẽ không để sai lầm đó tái phạm lần nữa, làm cho người khác có thể thừa cơ mà vào."

An Nhiên còn thật sự nhìn anh, một hồi lâu sau mới bình tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ thật em đều biết đến, cũng đều tin tưởng, nhưng mà vẫn không nhịn được lại miên man suy nghĩ."

Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vỗ về cô, ôn nhu ở bên tai của cô nói: "Anh biết, tất cả anh đều biết."

"Ừ." An Nhiên ôm lại anh, lực đạo thoáng có chút dùng sức.

Có đôi khi giới truyền thông đưa tin tức là một tập thể lợi hại, cho dù đã phong tỏa tin tức ở nhiều phương diện, bọn họ vẫn có khả năng đào ra tin tức đưa lên. Về chuyện Lăng Xuyên Giang bị Ban Thanh Tra Kỷ Luật điều tra vào mấy ngày sau đã bị báo ‘thành phố Giang thành" lôi toàn bộ ra, thậm chí ngay cả tiến độ điều tra, Lăng Xuyên Giang lợi dụng công chức thu tiền hối lội của người ta đến gần hơn năm trăm vạn tệ, trong đó còn có nhiều nhà máy xí nghiệp dính líu vào, tin tức như vậy bị tuôn ra khiến tất cả mọi người ồ lên.

Tô Dịch Thừa vẫn như trước vội vã cho hạng mục đô thị khoa học công nghệ, mà các hạng mục đấu giá trong đô thị khoa học công nghệ cũng dần dần đi vào quỹ đạo, không giống như lúc trước, cũng không đến mức làm việc đến không thấy người.

Bất quá thời gian gần đây Tô Dịch Thừa cũng bắt đầu rảnh rỗi, An Nhiên bên này phản ứng có thai đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ, cả người không có khẩu vị gì, ngửi được một chút mùi vị liền nôn lợi hại, nguyên bản thím Trương ba ngày qua dọn dẹp một lần, hiện tại bởi vì phản ứng lúc mang thai của An Nhiên nghiêm trọng, mà Tô Dịch Thừa bên này lại bận việc, hiện tại chỉ có thể để cho thím Trương mỗi ngày đi qua chăm sóc.

Tần Vân cùng Lâm Tiểu Phân cũng vẫn là cách ngày đem canh gà cho cô, lúc trước uống canh gà còn rất tốt, nhưng mà hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi gì thôi, thì có chút chịu không nổi, trực tiếp chạy vào toilet nôn hết, cái này sợ tới mức Tần Vân cùng Lâm Tiểu Phân cũng không dám đem canh nóng lại đây nữa. Tần Vân cũng không biết là làm sao nghe được, nói ăn trứng bồ câu đối với phụ nữ có thai rất tốt, cho nên, sau khi không đem canh tới đây cách mấy ngày lại đem một túi trứng chim bồ câu tới đây, rồi ở cùng với An Nhiên lúc ban ngày. Bởi vì lo lắng đến việc công tác của Tô Dịch Thừa, mà An Nhiên chỉ có một mình, nên lo lắng cho cô khi đi ra khỏi cửa, Lâm Tiểu Phân thường nấu chút ít đồ ăn An Nhiên thích ăn mang tới cho cô.

Mang thai thật sự sẽ thay đổi một khẩu vị, trước kia thích, hiện tại chỉ cần ngửi một chút mùi vị liền chịu không nổi, trước kia không thích, hiện tại lại luôn không giải thích được mà muốn ăn. Nhưng tóm lại vẫn là không có khẩu vị nhiều, miệng nhàn nhạt, ăn cái gì đều cũng không có hương vị. Ăn ít, mà lại nôn rất nhiều, như vậy một tuần tiếp theo, cũng không thấy An Nhiên béo lên, mà ngược lại gầy đi mấy ký. Tô Dịch Thừa nhìn vậy thẳng tắp cau mày, còn rất là đau lòng.

Đêm nay Tô Dịch Thừa tham gia một bữa tiệc trở về, An Nhiên đã ngủ, từ từ nhắm hai mắt nghiêng người nằm ở trên giường, gối đầu trên tay của anh.

Từ trên xuống dưới nhìn khuôn mặt của cô rõ ràng gầy yếu hơn so với trước, cằm cũng đều nhỏ, có chút đau lòng đưa tay sờ sờ khuôn mặt của cô, cúi đầu hôn xuống trán của cô.

Sau đó nhẹ nhàng xốc lên cái chăn đắp trên người cô, bàn tay to che ở trên bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng qua lại vỗ về, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, đừng giày vò mẹ nữa, ba rất đau lòng." Một bên nói xong, một bên nhẹ nhàng cúi người xuống, đem lỗ tai dán ở trên mặt bụng của cô, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Bảo bối hiện tại phải ăn cơm, không thể kiêng ăn, sau này khi con đi ra, ba sẽ làm đồ ăn ngon cho con ăn."

"Ha ha..." Tiếng cười từ trên đỉnh đầu của Tô Dịch Thừa truyền tới, có chút thanh thúy, có chút dễ nghe.

Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, thế này mới thấy An Nhiên đã tỉnh lại, đang mở to đôi mắt nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười. Bậc dậy thăm dò đi qua hôn môi của cô, một hồi lâu mới buông cô ra, tay thay cô chải chuốt lại mấy sợi tóc rơi loạn. Nhẹ giọng hơi có chút xin lỗi nói: "Đánh thức em?"

An Nhiên cười khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn trước mắt, lại nhìn anh có chút đau lòng nói: "Lại về muộn như vậy."

Không có trả lời câu hỏi của cô, cũng không có đi trước tắm rửa thay quần áo, chỉ cởi giầy, cởi áo vét, trực tiếp ở trên giường giang tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô gối đầu trong ngực của mình. Cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, hỏi: "Hôm nay vẫn còn nôn dữ dội sao?"

Tựa vào trong ngực anh, An Nhiên gật gật đầu, chậm rãi từ từ nhắm hai mắt, nội tâm có một loại an tâm nói không lên lời. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ cười lên tiếng, đưa tay tức giận vỗ xuống ngực của anh, nói: "Hừ hừ, đều là anh không tốt, em như vậy đều không phải là vì anh "tiểu tình nhân" làm hại." Sợ đánh đau anh, nên tay đấm căn bản cũng không nặng.

Tô Dịch Thừa buồn cười, đem cô ôm càng chặt, chủ động thừa nhận sai lầm, nói: "Ừ, là anh không tốt."

"Quên đi, tha thứ cho anh, nhìn thái độ nhận sai lầm của anh cũng không tệ lắm." Rồi lại ngáp một cái, mỗ nhân nào đó cố ý khoa trương rất nhiều. Kỳ thật, trong bụng trừ bỏ là "tiểu tình nhân" của anh, chẳng phải cũng là bảo bối của cô sao.

Tô Dịch Thừa cũng không đi phản bác cô, theo cô, chỉ cần cô cao hứng là được. Nhưng mà ôm cô, mới biết được dạo này cô gầy đi rất nhiều, chân mày không khỏi nhíu chặt lại, rõ ràng là người mang thai, sao bế lên lại có cảm giác gầy hơn so với lúc trước, chỉ kém nước nhìn thấy xương cốt trong người.

Có chút đau lòng ở bên tai cô nói: "Vợ à, tranh thủ thời gian chúng ta đi ra ngoài chơi một chút nhé." Cả ngày buồn ở một chỗ quả thật đã đem cô buồn hỏng rồi, đi ra nhìn một chút, kéo lại tâm tình của cô, đồng thời, có lẽ sẽ kéo lại khẩu vị của cô.

Trong lòng An Nhiên có chút mệt, hôm nay không có ngủ bao lâu, cơ hồ buổi sáng ăn được chút gì thì đều nôn hết ra, ngửi được một chút mùi vị thì liền nôn đến khó chịu rất lâu, nhưng mà không ăn thì lại đói lả, ăn thì lại không có khẩu vị. Bất quá vì cục cưng trong bụng của mình, cô cố gắng ăn rất nhiều, đương nhiên, nôn càng nhiều. Như vậy hôm nay cô vừa ăn xong lại nôn hết cùng một lúc, ngay cả thời gian mệt mỏi rã rời cũng không có, bây giờ thật là có chút mệt.

Mang theo ủ rũ, An Nhiên mở miệng hỏi: "Anh có thời gian sao?" Dạo này anh đều rất bận, tuy rằng không đến mức như lúc đầu, nhưng cũng không có một chút thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày là rất sớm đi tới văn phòng, đương nhiên, trở về cũng không tính sớm, chỉ là so với lúc trước cũng tốt hơn rất nhiều.

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa có chút áy náy: "Thực sự là anh không đúng, anh đều không có thời gian ở cùng em." Đoạn thời gian này, anh quả thật vẫn không có thời gian tốt ở bên cạnh cô, đều nói khi nữ nhân mang thai tâm tư rất yếu đuỗi mẫn cảm, thường xuyên cảm giác được cô đơn cùng tịch mịch, so với lúc bình thường càng cần có người ở bên cạnh cô, nhưng mà về điểm này, hắn tựa hồ thật sự làm không tốt, cũng không tính là một người chồng đủ tư cách.

"Đứa ngốc, anh đang phấn đấu cho chính chúng ta thôi." An Nhiên cười khẽ nói, tay kéo lấy tay của anh cùng nhau đặt trên bụng nhỏ của chính mình, đầu cọ cọ trong ngực của anh, sau đó hơi hơi nhắm mắt lại, tuy rằng rất muốn ở cùng anh trong chốc lát, nhưng mà mí mắt thật sự rất nặng, tiểu bảo bối trong bụng đang gọi cô đi ngủ đây.

Tô Dịch Thừa cười khẽ, bàn tay to lớn nhẹ vỗ về vụng của cô, cùng cục cưng trong bụng làm tiếp xúc thân mật trước.

Một hồi lâu sau mới lại ôm lấy cô nhẹ nhàng nói: "An Nhiên, cuối tuần chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi, nhìn núi, nhìn biển, muốn đi nơi nào cũng đều có thể, có được không?" Cùng cô giải sầu, coi như đồng nghiệp thay mình giải quyết một chút công việc của anh, điều hòa chút ít.

Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, lại một hồi lâu cũng không có nghe được câu trả lời, thử thăm dò nhẹ gọi: "An Nhiên?"

Bé yêu trong lòng tựa hồ có nghe được, cọ cọ trong ngực của anh, sau đó mới nỉ non nói một tiếng: "Dịch Thừa..." Rồi im lặng lại, căn bản chính là đang nói mê.

Tô Dịch Thừa thấy thế này mới cúi đầu, mới thấy người trong ngực sớm đã mắt nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi chu ra, lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy có chút ngây thơ của cô, khẽ tinh tế, rất nhẹ, rất nhẹ.

Bật cười lắc đầu, cúi đầu hôn xuống đôi môi hơi hơi mở ra của cô, chỉ thấy cô ngậm lại miệng của mình, cái miệng nhỏ nhắn than thở cong lên, nhìn thật là quá đáng yêu.

Đem động tác thả tới nhẹ nhàng nhất, sau đó chậm rãi rút đi tay ở dưới cổ của cô, nhẹ nhàng đem đầu của cô gối lên gối đầu mềm mại. Rồi mới thả nhẹ động tác xuống giường, từ trong tủ quần áo lấy quần áo ngủ để tắm rửa, trực tiếp vào phòng tắm.

Ngày thứ hai lúc An Nhiên tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã đi làm sớm, xoa đôi mắt có chút mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra, thím Trương đã tới, thấy bộ dáng mơ hồ của cô, cười nói: "Phu nhân, có cần hâm lại bữa sáng cho cô ăn luôn không, lúc tôi tới, bữa sáng là do tiên sinh tự tay làm cho cô nha."

Nghe vậy, An Nhiên dường như có chút thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhìn bà hỏi: "Dịch Thừa làm?" Dạo này bởi vì Thím Trương mỗi ngày đều đến, Tô Dịch Thừa công việc cũng thực sự nhiều, mà An Nhiên dạo này cơ bản đều ngủ tới hơn chín mười giờ mới dậy, cho nên bữa sáng căn bản đều là thím Trương đến đây làm cho An Nhiên ăn.

Thím Trương cười nói: "Đúng vậy, tiên sinh nói đã thật lâu rồi không có làm bữa sáng cho cô, sợ cô đã quên hương vị do tiên sinh làm." Làm sao mà sợ cô đã quên hương vị, căn bản chính là không muốn nhìn thấy cô càng ngày càng gầy yếu, đau lòng vợ mới đúng.

An Nhiên khóe môi nhếch lên ý cười đẹp mặt, gật gật đầu, nói: "Tôi hiện tại đi đánh răng rửa mặt." Nói xong, xoay người trực tiếp một lần nữa quay về phòng ngủ, tâm tình tốt lắm, thanh âm đều là nhảy nhót, thậm chí ngay cả bước đi cũng rất vui vẻ.

Thím Trương nhìn cô, cười, bà cũng đã làm bảo mẫu nhiều năm rồi, đổi qua mấy ông chủ tốt, nhưng mà cũng rất ít khi có thể nhìn đến hai vợ chồng tình cảm tốt như vậy, thật sự làm cho người ta nhìn có chút hâm mộ.

Cười lắc đầu, xoay người đem bữa sáng hơi lạnh bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lên, sau đó tiện tay rót một bát sữa lớn.

Cũng không biết là Tô Dịch Thừa tay nghề thật sự tốt hay là còn có cái gì, ăn bữa sáng anh làm, không ngờ khẩu vị của An Nhiên lại tốt, phân lượng bữa sáng cũng không tính là nhỏ cộng thêm một bát sữa lớn tất cả đều vào trong bụng của cô, hơn nữa thần kỳ nhất chính là, không có buồn nôn, một chút cũng không có cảm giác buồn nôn.

Từ trên xuống dưới thím Trương nhìn có chút há hốc mồm, thậm chí trong lúc dọn dẹp bàn ăn nhịn không được có chút nói thầm: "Thì ra cục cưng trong bụng còn có thể nhận biết được tay nghề của người nhà, biết là ba buổi sáng dậy sớm vất vả làm, ngay cả một chút cũng không bỏ không lãng phí, cũng không nôn ọe."

An Nhiên nghe cười, cúi đầu nhìn bụng mình, lại duỗi tay sờ sờ nó, không phải vấn đề tay nghề, mà là tâm ý, cô cùng bảo bối của cô đều rất quý trọng bữa sáng anh làm cho hai mẹ con cô, cho nên ăn cũng đặc biệt hạnh phúc, cao hứng.

Lúc Lâm Lệ gọi điện thoại tới là lúc An Nhiên tỉnh lại sau lúc ngủ trưa, nói là cũng đã lâu không có gặp cô, buổi tối cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, hai người cũng có thể hặp mặt nhau.

An Nhiên suy nghĩ cũng không có việc gì bận, Tô Dịch Thừa luôn làm việc đến đã khuya mới có thể trở về, buổi tối thím Trương làm xong cơm tối cho cô sau đó phải đi về, mà bản thân mình sau khi ăn cơm tối xong cũng chỉ nhàm chán ngồi ở trong nhà, huống hồ cô cùng Lâm Lệ quả thật cũng đã lâu không gặp nhau, từ lần trước ở trong bệnh viện gặp xong, nhoáng một cái, cũng đã qua một tháng. Cho nên mở miệng sảng khoái đồng ý.

Bởi vì lo lắng đến An Nhiên đang là phụ nữ có thai, Lâm Lệ tự mình tìm một chỗ gần nhà An Nhiên, hoàn cảnh cũng có vẻ im lặng thanh tĩnh.

Lúc An Nhiên đến Lâm Lệ vẫn còn chưa tới, vẫn như trước chọn một vị trí gần của sổ mà mình thích, trực tiếp tìm vị trí ngồi xuống, uống nước do người phục vụ đưa lên, sau đó quay đầu nhìn người đi tới đi lui.

Người phục vụ đưa thực đơn tới cho cô, An Nhiên xem trước, nhưng mà chỉ nhìn thức ăn trên mặt thực đơn, An Nhiên ngay cả một chút khẩu vị cũng đều không có, bản năng có chút kháng cự, có chút bài xích.

Lâm Lệ hấp tấp chạy tới, tựa hồ là đã chạy gấp, tóc bị gió thổi có chút loạn, chờ lúc ngồi vào ghế thì thở hào hển.

Từ trên xuống dưới nhìn bộ dạng của Lâm Lệ, An Nhiên nhịn không được có chút thầm oán, nói: "Mi chạy gấp gáp như vậy làm cái gì! Tự biến mình thành thở hổn hển, ta cũng đâu có biết mất đi."

Nhận nước do người phục vụ đưa lên, ngửa đầu một ngụm trực tiếp uống hết hơn phân nửa cốc, nói: "Ta sợ mi chờ sốt ruột, bên ngoài xe kẹt đầy đường, ta phải vòng hết mấy con phố, suýt chút chạy chết ta."

"Mi có thể gọi điên thoại cho ta là được." An Nhiên nói, gọi điện thoại cho cô, nói tối nay cô tới muộn một chút, An Nhiên cũng sẽ không để ý chờ cô.

Nói xong, Lâm Lệ tức giận mắt trắng nhìn cô "Mi tốt nhất xác định điện thoại của mi có mang trên người không." Cô cho rằng mình muốn chạy sao, ai bảo cô ấy ra cửa còn không mang theo di động, gọi vài lần cũng không có người tiếp, khiến cho cô sợ An Nhiên phải chờ lâu, trực tiếp nửa đường xuống xe, sau đó liền chạy tới đây.

"A!" Nghe vậy, An Nhiên cúi đầu nhìn túi xách của mình, quả thật không tìm được di động của mình, thế này mới nhớ tới, lúc ra khỏi nhà sợ trời tối gió lạnh, cho nên đi vào trong phòng tìm cái áo khoác mỏng, tùy tay liền đem điện thoại di động trực tiếp đặt trên tủ đầu giường, lúc đi lại không chú ý, trực tiếp liền đóng cửa đi ra.

Có chút xin lỗi nhìn Lâm Lệ, nói: "Ta để quên ở trong nhà."

Lâm Lệ tức giận nhìn cô, khoát tay áo, nói: "Quên đi, chạy bộ cũng có thể giúp mình tự rèn luyện thân thể." Nói xong, nhìn thực đơn trên bàn, hỏi: "Thế nào, có muốn ăn món gì không."

An Nhiên lắc đầu, trực tiếp đem thực đơn đặt qua một bên, nói: "Lúc mi tới, ta thật không biết ăn cái gì."

Lâm Lệ nhìn mắt cô, cũng không có nhiều lời, trực tiếp cầm lấy thực đơn chuẩn bị nhìn xem tối nay ăn cái gì, dù sao cô lúc trước cũng đã từng mang thai, tự nhiên cũng biết phản ứng nghiêm trọng khi mang thai, quả thật nhìn cái gì cũng không muốn ăn.

Tùy tiện gọi vài món ăn, kêu hai chén cơm tẻ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Hôm nay coi như tốt, tuy rằng nhìn cũng không có bao nhiêu thèm ăn cùng mùi vị, nhưng cũng không đến mức buồn nôn muốn nôn, cho nên An Nhiên nói với chính mình cố gắng lúc này ăn thêm một chút, cho dù là không thích.

Ăn đến một nửa, Lâm Lệ đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra một vật, chuyển qua đưa cho An Nhiên nói: "À, cái chìa khóa trả lại cho mi, ta đã tìm được nhà ở, thì ra công ty có cung cấp chỗ ở, tuần trước ta đã làm đơn xin, hôm qua vừa được duyệt, lại được nghỉ một ngày, nên đã trực tiếp đem mọi thứ đóng gói đến ký túc xá của công ty."

"Thật sự có ký túc xá?" An Nhiên nhìn Lâm Lệ, nội tâm không khỏi có chút hoài nghi.

Lâm Lệ tức giận mắt trắng nhìn cô, nói: "Đương nhiên là thật, mi cũng không nhìn xem công ty chúng ta là làm cái gì, làm xây dựng, bán chính là nhà ở, cũng không đến nỗi để cho nhân viên đi ngủ ở ngoài đường đi."

An Nhiên tức giận nhìn vào mắt Lâm Lệ, cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp nhận chìa khóa trong tay Lâm Lệ.

"Cố An Nhiên."

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu, lắng nghe còn có thể nghe ra trong giọng nói người nọ mang theo phẫn nộ cùng khó chịu.

An Nhiên cùng Lâm Lệ đồng thời quay đầu, chỉ thấy cách hai người không xa, Lăng Lâm vẻ mặt tức giận nhìn các cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.