Về đến nhà An Nhiên có phần mệt mỏi, cái bụng vốn vừa rồi bị đói đến kêu vang,
bây giờ đã không còn thèm ăn nữa rồi, coi như hôm nay được mở mang kiến thức, cô
vẫn cho rằng cái gọi là cực phẩm nam nhân chỉ được bịa đặt ở trong tiểu thuyết,
thì ra tất cả đều có thực trong cuộc sống!
Vừa vào cửa, Lâm Tiểu Phân đang
ngồi xem tivi trong phòng khách, trên bàn trà bày đầy những sổ sách bà vừa mới
xem.
An Nhiên cúi đầu cứng nhắc gọi mẹ, da đầu cô có chút tê dại, gần đây mỗi
đêm đều như vậy, chắc sẽ lại bị giáo dục một phen nữa thôi.
Cố gia là một gia
đình rất bình thường, mẹ Cố – Lâm Tiểu Phân được nhận vào làm ở một xí nghiệp
quốc doanh, nên thường ngày cũng không quá bận rộn. Lúc còn trẻ Lâm Tiểu Phân là
một mỹ nhân phong tư trác tuyệt, hiện giờ tuy đã đứng tuổi nhưng bảo dưỡng rất
tốt, rõ ràng đã sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua cũng không có vẻ già mà gương
mặt còn ẩn chứa sự thanh nhã, trầm tĩnh trải qua năm tháng. Mà cha Cố – Cố Hằng
Văn là giáo sư cao trung dạy ngữ văn, có hơn ba mươi năm tuổi nghề, là giáo sư
tỉnh đặc biệt phân về, đã dạy dỗ ra rất nhiều người có tiếng tăm, bình thường
cũng được phụ huynh và học sinh kính yêu.
Thấy An Nhiên về, Lâm Tiểu Phân tắt
tivi, gật đầu với An Nhiên: “Tới đây, mẹ có chuyện hỏi con.”
An Nhiên miễn
cưỡng đi về phía bà, đặt túi xách trên bàn trà, ngồi xuống cạnh bà, xoay đi
ngoảnh lại cũng không nhìn thấy cha đâu, liền mở miệng hỏi: “Cha đâu, ngủ rồi
à?”
An Nhiên cảm thấy tối nay mẹ có thâm ý khác, trong lòng có chút
bất an, nuốt mấy ngụm nước bọt, nói: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi
đi!”
“Thế nào, thằng bé đó con hài lòng không?” Lâm Tiểu Phân cũng không
quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi.
“Người không tệ, nhưng con và anh ta
…chắc là không thích hợp được.” An Nhiên hết sức cố gắng nói chuyện uyển chuyển,
cô cũng không phải là một người thích nói xấu sau lưng người khác.
Nghe thế,
vẻ mặt Lâm Tiểu Phân đột nhiên trầm xuống, nói: “Cái gì là thích hợp hay không
thích hợp, người bình thường là thích hợp rồi, Nhiên Nhiên, thật ra thì chúng ta
nhìn người quan trọng nhất là nhìn nhân phẩm người ta, tiền tài hay diện mạo
cũng không quan trọng, người tốt mới là quan trọng nhất, đạo lý này con phải suy
nghĩ thật kĩ.”
“Không phải, mẹ, con, con với anh ta có thể thật sự không
thích hợp, giữa chúng con không có chuyện để nói, hơn nữa anh ta, anh ta cũng
chắc gì đã vừa ý con đâu.” An Nhiên giải thích.
“Nói linh tinh, bác Trương
vừa gọi điện cho mẹ, nói đối phương cảm thấy rất thích hợp, các con trò chuyện
rất suôn sẻ, nó thấy con cũng tốt, bảo mẹ dò hỏi thái độ của con.” Lâm Tiểu Phân
trách mắng.
An Nhiên mở to ánh mắt, trong lòng cảm thán hiệu suất làm việc
của nhân viên công chức bây giờ đều cao như thế ư, mới có từng đó thời gian mà
tốc độ chỉ còn kém người gọi điện trực tiếp hỏi tin tức thôi.
“Mẹ, con và anh
ta thực sự không thích hợp, anh ta muốn con đưa toàn bộ tiền lương cho mẹ anh
ta, hơn nữa buổi xem mắt hôm nay anh ta chỉ tốn có năm tệ, ngay cả cà phê cũng
là dùng vé cà phê miễn phí, con không thể kết hôn với một người con trai không
có chủ kiến và keo kiệt như thế.”
Lâm Tiểu Phân sửng sốt một cái, nhưng mà
ngay sau đó bà liền phản ứng lại, nói: “Con trai biết nghe lời cha mẹ là hiếu
thảo, hẹp hòi keo kiệt là biết chi tiêu tiết kiệm, chẳng lẽ con muốn tìm một
người vừa không biết hiếu thảo cha mẹ, ra ngoài còn tiêu tiền như nước
sao?”
“Mẹ!” An Nhiên có chút nổi cáu, giọng nói tăng lên âm lượng không ít so
với lúc trước, cô đứng lên, nói: “Con ở nhà chướng mắt mẹ thế sao, mẹ muốn nhanh
chóng gả con đi đến thế!”
“Mẹ thấy con căn bản là không quên được người kia.”
Lâm Tiểu Phân cũng đứng lên, có phần tức giận rồi, sắc mặt lạnh lùng rất khó
coi.
An Nhiên giống như bị chọc vào nỗi đau, sững sờ một chút. Hàm răng cắn
chặt vào môi, run lên một cái.
“Con nói xem làm sao mà con lại chưa chết lòng
như vậy chứ, mẹ nuôi con lớn thế này, con lại để một thằng con trai hành hạ mình
thành như vậy, lại còn định vì nó suốt đời không lấy chồng phải không, vậy con
thật làm mẹ và cha con quá thất vọng rồi! An Nhiên, con không thể chỉ sống vì
mình, con cũng phải nghĩ đến mẹ và cha con nữa, con người ta không thể sống vì
quá khứ, quan trọng hơn là nhìn về phía trước!” Lâm Tiểu Phân vừa mắng, lồng
ngực vừa kịch liệt phập phòng vì tức giận.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như
vậy, thật ra thì Lâm Tiểu Phân cũng đau lòng con gái, bà chứng kiến toàn bộ con
đường tình yêu của con gái khi xưa, con gái luôn là miếng thịt trong lòng bà, cô
đau thương bao nhiêu thì bà cũng đau lòng thay cô bấy nhiêu, nhưng là người
không thể sống trong quá khứ, quan trọng hơn là còn tương lai sau này, việc hôn
nhân của cô vẫn kéo dài từ sau việc đó đến tận tuổi này, thực sự là không kéo
dài được nữa, nuôi con khôn lớn không cha mẹ nào là không muốn điều tốt đẹp nhất
cho con.
“Tối rồi, hai mẹ con còn tranh cãi cái gì.” Cửa thư phòng mở ra, Cố
Hằng Văn đi ra từ trong thư phòng, đầu tóc hơi bạc, đeo kính có tác phong học
giả.
Lâm Tiểu Phân tức giận ngồi trở lại ở ghế sô pha, bộ ngực vẫn phập phòng
vì còn tức.
Cố Hằng Văn liếc nhìn vợ và con gái, vừa rồi ở trong thư phòng
ông cũng nghe được ít nhiều chuyện cãi vã, nhấc chân đi đến chỗ An Nhiên, vỗ vỗ
bả vai con gái, nói: “Nhiên Nhiên, mẹ con cũng muốn tốt cho con, có lẽ cách làm
có hơi vội vàng nhưng con phải hiểu đó là tấm lòng của bà.”
An Nhiên cảm thấy
mắt nóng lên, cố gắng chịu đựng để mình không rơi nước mắt, có chút nghẹn ngào
nói câu xin lỗi với Lâm Tiểu Phân, sau đó túm lấy cái túi trên bàn trà chạy về
phòng mình, “phanh —!” một tiếng, đóng lại cửa.
Cố Hằng Văn liếc nhìn cửa
phòng nặng nề đóng lại, lắc đầu thầm than, ông quay đầu nhìn Lâm Tiểu Phân đang
ngồi trên ghế sô pha, rồi ngồi xuống cạnh bà, đưa tay ra kéo bả vai bà để bà tựa
vào vai mình, thở dài nói: “Đừng tức giận, trong lòng Nhiên Nhiên cũng đau khổ
lắm.”
Lâm Tiểu Phân dựa vào ngực chồng, không nhịn được mà rơi nước mắt, “Ông
nói xem, sao tôi lại sinh một đứa con gái ngốc nghếch như vậy chứ, vẫn không hết
hy vọng, thật ngu ngốc muốn chết, một chút cũng không chịu tỉnh mộng, thật tức
chết tôi mà!”
Cố Hằng Văn cười khẽ, vỗ bả vai nàng, nói: “Nhiên Nhiên giống
bà, cố chấp giống bà.”
Lâm Tiểu Phân rời khỏi ngực chồng, nhìn chồng, nói:
“Tôi sợ nó không may mắn như tôi, không gặp được một người đàn ông như
ông.”
Cố Hằng Văn cười khẽ, một lần nữa ôm vợ vào trong ngực, nói nhỏ bên tai
nàng: “Không đâu, Nhiên Nhiên sẽ gặp được.”
Trong phòng, An Nhiên dựa vào cửa
ngồi xuống, đầu tựa vào đầu gối, cả người co lại khóc thút thít. Trái tim thật
đau đớn, mẹ nói không sai, dù đã qua sáu năm, cô vẫn không quên được người con
trai kia, người từng cho cô một tình yêu trong sáng tốt đẹp, tuy nhiên cũng tàn
nhẫn làm tổn thương cô.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, lúc An Nhiên cảm
thấy mình gần như đã chảy ra toàn bộ nước mắt chịu đựng mấy năm nay thì An Nhiên
quật cường lau mặt đi, mẹ nói không sai, cô không thể sống lưu luyến quá khứ đã
qua, cô còn có cha mẹ, cô phải nhìn về phía trước.