An Nhiên nhìn bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa, trái tim đang nảy lên liên
hồi, cuối cùng cũng thả lỏng.
Xoay người nhìn lại gian phòng này, vách tường
trắng như tuyết không dùng giấy dán tường hay đồ trang trí gì khác, giường rộng
một thước tám chỉ dùng một ga trải giường màu xám tro, tất cả các ngăn tủ góc
cạnh rõ ràng, trên ban công căn phòng đặt một bàn trà nhỏ cùng với ghế dựa bằng
mây, cả căn phòng mang đậm hơi thở lãnh đạm của phái nam.
An Nhiên mở tủ quần
áo màu trắng đen kia ra, một loạt âu phục và áo sơ mi cùng màu được treo chỉnh
tề, An Nhiên tìm được một áo phông mặc ở nhà, màu sắc vẫn đơn điệu nhàm chán như
thế. Tiện tay cầm một cái áo phông màu đen so ở trước ngực, xác thực là không
quá cỡ một người, thật có thể nhìn ra vóc dáng Tô Dịch Thừa rất tốt, không béo
không gầy, chẳng qua là anh rất cao, một mét tám, rõ ràng cao hơn nửa cái đầu so
với An Nhiên với một mét sáu bảy.
An Nhiên tìm tiếp, hầu như tất cả áo phông
đều cùng một cỡ, chọn nữa cũng không có cái nào thích hợp, cuối cùng chỉ có thể
lấy một cái, coi như tạm được.
Phòng tắm không rộng lắm, không có bồn tắm,
chỉ có một gian tắm rửa nho nhỏ, ngoài buồng tắm rửa là Lavabo được thu dọn vô
cùng sạch sẽ, trên Lavabo chỉ bày cốc cùng bàn chải đánh răng và một lọ sữa rửa
mặt cho nam giới, không nhìn thấy đồ dùng nữ giới.
An Nhiên chỉ tắm rửa qua
loa, thay cái áo phông của Tô Dịch Thừa, cái áo phông kia rộng rãi đến nỗi có
thể để cô mặc làm váy, mà còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của cô.
Thật
ra thì hôm nay An Nhiên hơi mệt, hầu như không ngủ cả đêm hôm qua, chiều nay bên
công trường lại xảy ra chuyện như vậy, mệt mỏi và vô lực làm cô hơi buồn ngủ,
mặc dù thời gian cũng không tính là muộn.
Vén chăn, nằm dài trên giường,
trong chăn hình như còn thoang thoảng hương vị bạc hà vô cùng tươi mát, dễ chịu.
Cô nhắm mắt lại, không lâu sau An Nhiên liền ngủ thiếp đi.
Trong thư phòng,
Tô Dịch Thừa còn đang xử lý công văn, một chồng văn kiện chi chít chữ, xem thôi
cũng có chút nhức đầu, nhưng mà từ lúc ban đầu bước từng bước đến bây giờ, anh
đã sớm luyện được bản lĩnh đọc nhanh như gió.
Điện thoại trên bàn vang lên,
là điện thoại từ trong đại viện quân khu, chưa nghe anh cũng biết người gọi là
bà già trong nhà.
“Alo, mẹ.” Tô Dịch Thừa cầm di động lên nghe, người có chút
mệt mỏi tựa vào ghế, tay vuốt mi tâm.
“Dịch Thừa a, buổi tối mẹ nghe Dịch
Kiều nói chị dâu gì đó, con thật sự có đối tượng rồi?” Bên kia điện thoại Tần
Vân trực tiếp hỏi thẳng. Hôm qua bà còn tưởng rằng anh nói đùa, dù sao từ sau sự
kiện kia anh cũng không nói chuyện yêu đương gì nữa, thậm chí cũng ít tiếp xúc
với phái nữ, lại càng kéo dài hôn sự, bà dùng mọi cách giới thiệu đối tượng cho
anh nhưng chính anh không tiếp nhận làm bà sốt ruột muốn chết.
Tô Dịch Thừa
thầm than, sớm không nên kỳ vọng gì con bé Dịch Kiều kia có thể giữ kín chuyện
này, quả nhiên buổi trưa còn thề son sắt đảm bảo, bây giờ mới nửa ngày đã bán
đứng anh rồi, nhưng may mà chuyện của An Nhiên anh cũng không định giấu
giếm.
“Vâng, có đối tượng rồi, cho nên sau này mẹ không cần phải hao tổn tinh
thần vì hôn sự của con rồi.” Tô Dịch Thừa nói.
Tần Vân vừa nghe liền vui vẻ,
lại vội hỏi: “ai u, thật đúng a! là con gái nhà ai a? mấy tuổi? làm gì? Xinh đẹp
không?”
“Mẹ.” Tô Dịch Thừa bật cười, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nói: “Chẳng
qua là con gái nhà bình thường, là một cô gái tốt.”
“Nhà bình thường thì bình
thường, cũng không sao cả, chủ yếu là gia thế trong sạch, nhân phẩm tốt.” Tần
Vân dặn dò.
“Vâng, con biết.” Tô Dịch Thừa gật đầu.
“A Thừa, con đã về
chưa a, nếu không, nếu không bây giờ đưa cô gái kia về thẳng nhà cho mẹ xem một
chút.” Tần Vân thực sự có chút không chờ được rồi, nghĩ đến nhà người khác ở
trong viện, lúc con trai ba mươi hai tuổi đã có cháu để đưa đi học, mà nhà bà
thì, dù bà nhọc lòng nhiều năm như vậy cũng không thấy bóng dáng nào.
“Mẹ!”
Tô Dịch Thừa thật sự không có cách với mẹ, nói gió thì nhất định phải có mưa,
“Mẹ, mẹ xem bây giờ là lúc nào rồi, con mệt mỏi cả ngày hôm nay, cũng vừa về, vả
lại, hiện tại An Nhiên mệt mỏi, đã ngủ rồi, ngày mai đi, ngày mai con đưa An
Nhiên về nhà.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh lại nói: “ách, tối mai con còn có
hoạt động, như vậy đi, ngày kia, ngày kia con nhất định sẽ đưa cô ấy về gặp cha
mẹ và ông, lần này mẹ yên tâm con —”
“Từ từ, đợi đã.” Không đợi Tô Dịch Thừa
nói xong, Tần Vân hình như đã nghe ra có cái gì không đúng, vội vàng ngắt lời
anh, hỏi: “Con nói nó mệt mỏi? Ngủ rồi?”
Tô Dịch Thừa nghe vậy, tức khắc biết
bà muốn hỏi cái gì, nhưng mà anh thật sự là dở khóc dở cười, sao anh lại không
biết từ bao giờ mà mẹ anh lại trở nên tân tiến như vậy, tư tưởng còn nhanh hơn
thanh niên nhiều, cười khổ, hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi?”
“Ai nha, mẹ không
nghĩ gì, là con tự nói a.” Tần Vân cười to giải thích, lại hỏi: “Con trai, con
nói bây giờ cô gái kia đang ở trong nhà con?”
“Dạ, nhưng mà không phải như mẹ
nghĩ.” Mặc dù suýt chút nữa là đúng nhưng cuối cùng lại không thành.
“Được
được được, mẹ biết, mẹ không nghĩ nhiều.” Tần Vân cười ha ha nói, tâm tình rất
tốt, “Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, mẹ cũng muốn đi ngủ, con cũng nghỉ
sớm một chút đi, đừng làm mình mệt quá.”
Khóe miệng Tô Dịch Thừa có chút co
quắp, nhất là cái câu đừng làm mình mệt của mẹ, ai, anh đang muốn đây!
Ngắt
điện thoại xong, đã không còn tâm tư xem văn kiện, nghĩ tới mấy câu mập mờ của
mẹ vừa rồi, lại nhớ tới sự mềm mại khi ôm cô vào trong ngực, một luồng khí nóng
từ dưới bụng dâng lên, “đáng chết!” Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa, bỏ giấy tờ
trong tay ra, đi thẳng ra phòng tắm bên ngoài, bây giờ, anh như đang rơi vào
đống lửa vậy.
Tắm xong, một lần nữa trở lại phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, thấy
An Nhiên nằm nghiêng một bên, ngủ yên tĩnh, hô hấp đều đặn. Tô Dịch Thừa vén
chăn ở phía khác của giường, khẽ nâng đầu cô lên, đưa tay qua cổ cô, để cô gối
đầu lên mình, sau đó một cánh tay khác vòng đến thắt lưng cô, kéo cô vào trong
ngực mình.
An Nhiên hình như thực sự mệt mỏi, ngủ rất say, cho dù Tô Dịch
Thừa làm một loạt động tác này cũng không làm cô tỉnh.
Trong bóng tối khóe
miệng Tô Dịch Thừa khẽ cong lên, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó ngửi mùi hương
tóc cô, nhắm mắt cùng cô ngủ.
Một đêm này An Nhiên ngủ vô cùng yên ổn, không
mơ cũng không tỉnh lại. Có điều người đang ngủ say bị đánh thức là một chuyện
rất kinh khủng.
Tiếng chuông cửa vang vọng ầm ĩ, thậm chí còn xen lẫn tiếng
gõ cửa “thùng thùng…”, An Nhiên thoắt cái chồm dậy. Mắt cũng chưa mở ra, vén
chăn, chuẩn bị xuống giường.
Phía sau có một lực đạo kéo cô, kề sát tai cô
nói: “Em ngủ tiếp đi, anh ra mở cửa.”
Nghe vậy, tất cả mơ màng do vừa ngủ dậy
lập tức tiêu tan, cô chợt mở mắt ra, nhìn người đàn ông cười như không cười
trước mắt kia, không khỏi trợn trừng mắt, hoảng sợ hỏi: “Tô Dịch Thừa, sao anh
lại ở đây!”