Những người tới đây đòi giải thích cuối cùng đều do Hoàng Đức Hưng ra mặt dàn
xếp nói trong một tuần nhất định sẽ cho họ một câu trả lời hợp lý, họ mới miễn
cưỡng gật đầu rời đi.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Hoàng Đức Hưng gọi tổng phụ
trách công trường Hậu Chính Văn và An Nhiên vào phòng làm việc.
Trong phòng,
An Nhiên và chủ quản thi công công trình Hậu Chính Văn ngồi trước bàn làm việc
của của Hoàng Đức Hưng, bản thiết kế kiến trúc được mở ra ở trên bàn, Hoàng Đức
Hưng với vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế xoay lớn màu đen, giọng nói không lộ ra
tâm tình: “Về sự việc ngoài ý muốn trên công trường lần này, người đã ầm ĩ đến
công ty rồi, tôi muốn nghe ý kiến của các bạn.”
Hậu đốc công nhìn An Nhiên
một cái, lại quay đầu nhìn Hoàng Đức Hưng nói: “Việc thi công của tôi hoàn toàn
dựa theo bản thiết kế, nếu không tin, công ty có thể cử người điều tra.” Ý của
ông quá rõ ràng rồi, đang tuyên bố chính bản vẽ có vấn đề, ông chỉ là thi công
theo đồ án mà thôi, trách nhiệm không liên quan đến ông ta.
Hoàng Đức Hưng
nhìn ông ta, rồi quay đầu nhìn An Nhiên, hỏi: “An Nhiên, nhận định của cô thì
sao? là vấn đề của bản thiết kế?”
An Nhiên hơi đau nhức huyệt thái dương, chỉ
nói: “Nhận định của tôi là phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho gia đình của
người chết.”
“Giải thích?” Hậu đốc công ngồi bên cạnh liếc nhìn cô, cười lạnh
nói: “Trước khi giải thích thì phải làm rõ trách nhiệm, nếu không giải thích ở
đâu ra.”
An Nhiên hít sâu một hơi, cô không muốn ầm ĩ gì với ông ta, cũng
không muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng ông ta cứ nhất định gây sự như vậy,
thái độ một mực cho rằng bản vẽ của cô có vấn đề thật khiến người ta chán ghét,
cô quay đầu nhìn Hậu Chính Văn, nói: “Nếu là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định
sẽ không trốn tránh, nên giải thích, nên xin lỗi, nên bồi thường, một mình tôi
sẽ gánh chịu, sẽ không làm liên lụy đến công ty.” Rồi chỉ vào bản thiết kế:
“Nhưng tôi nói rõ cho ông biết, bản thiết kế phần ban công này, tất cả cường độ
lực chịu đựng tôi đã tính toán rất tỉ mỉ, điểm này tôi tin là bằng kinh nghiệm
thi công hai năm của mình, ông còn biết rõ hơn tôi là bản thiết kế này có vấn đề
gì hay không!”
Hậu Chính Văn không nhìn cô, vẫn một mực phủ nhận: “Tôi không
biết, tôi chỉ thi công theo bản thiết kế của cô, về phần có vấn đề gì hay không,
tôi không hiểu.” Bây giờ đã xảy ra vấn đề, nếu không phải vấn đề từ bản thiết kế
thì chính là vấn đề khi ông tiến hành thi công, trách nhiệm nặng như vậy, làm
sao ông chịu gánh!
An Nhiên không nhìn ông ta, quay đầu nói với Hoàng Đức
Hưng: “Tổng giám, tôi đề nghị tiến hành điều tra chuyên trách sự cố lần này, nếu
kết quả thực sự là bản thiết kế của tôi có vấn đề, như vậy cá nhân tôi sẽ gánh
chịu trách nhiệm sự cố này, tuyệt đối không để liên lụy đến công ty cùng những
người khác.” Nói xong, cô đứng dậy xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Từ
phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng đi ra ngoài, An Nhiên có chút buồn bực đi
thẳng đến phòng vệ sinh, mở van nước trên bồn rửa mặt, táp nước lên mặt, cố gắng
làm mình tỉnh táo lại.
Trong phòng vệ sinh hình như đã sớm có người đang ở
đó, cô nghe thấy tiếng xả nước, sau đó tiếng Tiếu Hiểu vang lên ở phía sau An
Nhiên: “Buồn phiền vì sự cố lần này?” Cùng với tiếng nói, cô đưa ra một chiếc
khăn giấy.
An Nhiên ngẩng đầu, khóa van nước, nhận lấy khăn giấy lau nước
đọng trên mặt mình, nhưng cũng không nói gì.
Tiếu Hiểu cầm son môi hé miệng
về phía gương, vừa nói: “tôi nói, lần này cô cũng thật xui xẻo, ở công ty chúng
ta Hậu đốc công nổi tiếng là người gặp chuyện không may liền trốn tránh trách
nhiệm, đây là lần đầu tiên các người hợp tác sao?” Nói xong, cô cất son môi vào
túi, rồi quay lại gương gẩy mấy sợi tóc lộn xộn, lộ ra dáng vẻ quyến rũ.
An
Nhiên không nói gì, ném thẳng khăn giấy vào sọt rác, xoay người đi ra khỏi phòng
vệ sinh.
Tiếu Hiểu nhìn thân ảnh cô biến mất sau cánh cửa, khóe miệng không
khỏi cười lạnh, hừ lạnh có chút khinh thường: “Ra vẻ thanh cao.”
An Nhiên về
thẳng phòng làm việc, ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm vào một đống giấy tờ trên bàn,
nhưng không nhúc nhích.
Gõ gõ gõ…
An Nhiên không phản ứng, vẫn ngồi không
nhúc nhích.
Gõ gõ gõ
Tiếng gõ cửa kia lại vang lên lần nữa, có quy luật
tiết tấu đều đặn.
Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi,
ngẩng đầu nhìn về phía cửa cất giọng nói: “Vào đi.”
Theo trực giác An Nhiên
cho là Lăng Lâm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hoàng Đức Hưng.
Nên có phần
mất tự nhiên, cô đứng lên: “Tổng giám?”
Hoàng Đức Hưng giơ tay lên ý bảo cô
ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở đối diện cô, mở miệng: “Hậu Chính Văn là người
so đo một chút, cô đừng để bụng.”
An Nhiên lắc đầu, không nói gì.
“Về sự
cố lần này, nhất định công ty sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân và trách nhiệm cụ
thể, đến lúc đó sẽ có giải thích với gia đình người bị hại và cả với cô.” Hoàng
Đức Hưng tiếp tục nói.
An Nhiên sửng sốt, nhìn chăm chú vào ông, hỏi: “Ý của
tổng giám là ngài tin tưởng bản thiết kế của tôi không có vấn đề?”
“Tôi đã
xem bản thiết kế của cô, các tính toán, tỷ lệ đều chính xác, nhưng kết quả và
nhận định trách nhiệm về sự cố thì phải điều tra xong mới biết được, tôi tìm cô
chủ yếu là mong cô đừng vì sự việc này mà chậm trễ công việc, đừng để sự việc
này ảnh hưởng đến công việc khác của cô.” Hoàng Đức Hưng nhìn cô nói.
An
Nhiên gật đầu, hiểu ông ám chỉ đến chuyện đấu thầu tòa nhà chính phủ, “Tôi biết,
tôi sẽ không để mình bị ảnh hưởng, cuối tuần này tôi sẽ giao bản thiết kế cho
ngài.”
Hoàng Đức Hưng hài lòng gật đầu, lại nói: “ừ, nhưng mà đối với bản
thiết kế lần này công ty có ý định hướng đến một cuộc cạnh tranh lành mạnh, tất
cả mấy nhà thiết kế trẻ tuổi các cô đều tham gia, mỗi người sẽ nộp một bản vẽ về
dự án này, điều đó không chỉ giúp bản vẽ của công ty có sức cạnh tranh khi đấu
thầu vừa có thể huy động sự tích cực của mọi người trong công ty, cô thấy thế
nào?”
“Có cạnh tranh là chuyện tốt, tôi không có ý kiến gì.” Khôn sống mống
chết (khôn ngoan thì sống, dại dột đần độn thì chết), An Nhiên hiểu được đạo lý
này, cho nên cô không có ý kiến gì với chuyện cạnh tranh, có so sánh mới biết
hay dở.
“Ừ.” Hoàng Đức Hưng vừa lòng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị dời đi, “Vậy
cô tiếp tục làm việc đi, công ty sẽ điều tra về sự cố, cô cứ làm tốt việc của
mình là quan trọng nhất.”
An Nhiên gật đầu đồng ý, “tôi biết rồi.” Cô đứng
dậy đưa ông ra ngoài.
Lúc này Tô Dịch Thừa gọi điện đến nói, nói nửa tiếng
trước khi tan tầm sẽ tới đón cô cùng về, buổi tối bọn họ phải về nhà An Nhiên
cùng ăn cơm, thuận tiện chuyển đồ của An Nhiên đến căn hộ của Tô Dịch
Thừa.
“Không cần, tự tôi lái xe về, xe đã để ở bãi đỗ xe nhiều ngày rồi.” An
Nhiên từ chối nói, thật ra ban đầu khi chọn lấy giấy chứng nhận kết hôn, chẳng
qua là muốn tìm người thích hợp cùng hoàn thành nhiệm vụ kết hôn này, cô cho
rằng giữa bọn họ chẳng qua chỉ nhiều hơn một tờ giấy, còn lại cũng không có
nhiều ảnh hưởng, cô vẫn sống cuộc sống cũ của cô, thế nhưng cô cũng không trốn
tránh trách nhiệm và nghĩa vụ cần thiết, nhưng mà cô thật không muốn làm phiền
người khác, dù người đó là chồng cô.
“Ngày mai rồi lấy, ngày mai anh không
rảnh tới đón em.” Bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa nói như thế.
“Tôi thực sự
không…”
“An Nhiên, em chờ một chút.” An Nhiên còn đang muốn nói gì nhưng bị
Tô Dịch Thừa ngắt lời. Cô nghe thấy anh nói với người bên cạnh gì đó nhưng không
nghe rõ nội dung cụ thể.
Đợi khoản hai phút như thế, mới nghe thấy Tô Dịch
Thừa nói: “Bây giờ anh còn có việc, tan tầm em đứng chờ anh ở cửa công ty, anh
đến đón em, cứ như thế.” Nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không đợi An
Nhiên mở miệng trả lời.
An Nhiên nhìn điện thoại đang phát sáng, có phần đành
chịu lắc đầu, người chồng này hình như khác xa so với tưởng tượng của cô, hơn
nữa mọi chuyện hình như hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, cô không biết
cuộc hôn nhân này thực sự đúng hay sai?
Mặc dù không muốn để Tô Dịch Thừa đến
đón thế này, nhưng vẫn nhớ cuộc điện thoại trước đó, nên sau khi tan việc An
Nhiên vẫn đến cửa công ty đúng giờ, không nhìn thấy chiếc xe rất phong cách kia,
An Nhiên ngửa đầu nghĩ buổi tối cô có nên thẳng thắn nói chuyện với anh một chút
không.
Đang suy nghĩ thì một chiếc xe BMW màu đen dừng lại ven đường, một
người đàn ông tuấn tú từ trên xe bước xuống, nhìn cô, thốt ra: “An Nhiên.”
An
Nhiên đột nhiên hoàn hồn, nhìn Mạc Phi đứng trước mặt mình, sửng sốt và có chút
không kịp phản ứng.