An Nhiên vội nói xin lỗi xong. Ngẩng đầu thấy là đối phương là một mỹ nữ tóc dài
phiêu dật, da dẻ trắng ngần mang theo hơi thở cổ điển.
Mỹ nhân vị va phải mỉm
cười, lắc đầu với An Nhiên, rồi lướt qua An Nhiên trực tiếp đi vào phòng rửa
tay.
An Nhiên cũng không để ý nhiều, rời đi phòng rửa tay, bay thẳng đến quầy
kinh doanh ngày hôm qua.
Khi Tô Dịch Thừa tới đón An Nhiên thì An Nhiên còn
đang căng thẳng vì bữa cơm tối nay, sự căng thẳng và thấp thỏm này đã khiến An
Nhiên quên đi sự lúng túng sau khi hai người trải qua chuyện tối hôm qua.
Hai
người về nhà trước lấy thực phẩm bảo vệ sức khoẻ và khăn lụa mà An Nhiên mua hôm
qua. Trong phòng tắm, An Nhiên trang điểm đơn giản cho mình, rồi sau đó ở gương
soi một lúc lâu.
Tô Dịch Thừa ngồi trong phòng khách đợi một hồi mà không
thấy cô đi ra ngoài, liền mở cửa đi vào, thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn về phía
gương, chân mày nhíu chặt.
“Sao vậy?” Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên xoay
người, nhìn Tô Dịch Thừa, miệng lầm bầm, “Anh nói em có nên thay đổi lại bộ quần
áo không? Còn có, đầu tóc nhìn qua có phải rất lộn xộn không?” Sớm biết thế thì
trưa nay nên đi làm đầu, nhưng mà đi siêu thị đã ngốn toàn bộ thời gian nghỉ
trưa của cô rồi, còn phải đi làm nữa, nên không có đủ thời gian.
Tô Dịch Thừa
mỉm cười, liền bước lên nắm tay cô, cúi đầu đặt môi mình lên môi cô, trằn trọc,
vào lúc cô không chú ý, cái lưỡi liền thăm dò đi vào, quấn lấy cái lưỡi của cô
cùng nhau nhảy múa, An Nhiên nhất thời phản ứng không kịp, đợi đến khi kịp phản
ứng, vừa muốn đưa tay đẩy anh thì trước đó Tô Dịch Thừa đã buông cô ra.
An
Nhiên che miệng xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh, cô thẹn thùng lại khiến
Tô Dịch Thừa cười một tiếng, nắm tay cô, không nói thêm gì nữa, trực tiếp dẫn cô
ra cửa.
Trên xe, An Nhiên vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng bởi vì chuyện vừa
rồi nên vẫn không dám nhìn Tô Dịch Thừa nhiều, chỉ đành phải nắm chặt tay, quay
đầu nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng chiếc xe đã chạy hơn nửa giờ, cũng không có ý định
dừng lại, An Nhiên không khỏi quay đầu hỏi: “Cha mẹ anh ở rất xa sao?”
Cha mẹ
anh! Tô Dịch Thừa nhướng mi, quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Vừa nói cái
gì?”
“Lâu như vậy còn chưa đến, cha mẹ anh ở rất xa sao?” An Nhiên không nghi
ngờ gì, hỏi lại.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, hỏi: “Chỉ là cha mẹ của
anh sao?”
An Nhiên đỏ bừng mặt, lè lè lưỡi, có chút không tự nhiên nói: “Em,
em tạm thời còn chưa thích ứng.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, không có trách tội cô,
nhắc nhở: “Nhưng mà về đến nhà, nhớ đừng gọi sai đấy.”
“Ừ.” An Nhiên liên tục
gật đầu, đây là nghĩa vụ mà cô phải ra sức hoàn thành, cô sẽ đóng vai thật
tốt.
Tô Dịch Thừa quay đầu cười cười nhìn cô một cái, nhưng ngay sau đó thì
quay mặt lại vừa nhìn chăm chú tình hình giao thông phía trước, vừa nói: “Ông
nội hồi xưa là tư lệnh quân khu, nhưng mà bây giờ đã nghỉ hưu rồi, cha là chính
ủy quân khu, cho nên bây giờ tất cả họ đều ở đại viện quân khu, cách khu vực
thành thị khá xa, còn khoảng 20 phút nữa mới đến, nếu mệt thì ngả ra nghỉ ngơi,
đến nơi anh gọi em.”
Lời của anh khiến An Nhiên nhất thời khó có thể tiêu
hóa, sững sờ nhìn anh thật lâu, mới lẩm bẩm: “em chưa bao giờ biết nhà anh lại
hiển hách như thế.” Cô hoàn toàn không ngờ tới chồng của mình thế mà là con cháu
mấy đời của nhà quan, có quyền có thế được trọng vọng hiện nay.
Tô Dịch Thừa
mỉm cười, nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô, trêu đùa nó: “Ban đầu em còn chưa hỏi
rõ ràng liền gả cho anh, hiện tại hối hận cũng không kịp rồi.”
An Nhiên nhìn
anh, không tiếp lời của anh, chỉ hỏi ngược lại: “Tô Dịch Thừa, nhà anh không coi
quan môn đăng hộ đối sao?”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, tâm trạng lo lắng trong lòng
cô đều viết rõ trên mặt, anh dừng xe lại ven đường, nhìn cô chăm chú, hỏi: “An
Nhiên, em đang lo lắng cái gì?”
An Nhiên sững sờ nhìn anh, nhưng không nói
chuyện. Mặc dù cô xuất thân bình dân, nhưng cũng biết một chút rằng những gia
tộc giàu sang quyền thế chú trọng nhất là môn đăng hộ đối. Nếu xét về tính môn
đăng hộ đối, thì cô một trăm phần trăm không xứng với Tô Dịch Thừa, nếu như Tô
gia chú trọng điều này, vậy cô nên làm thế nào? Ly hôn sao? An Nhiên không biết,
chẳng qua là trong lòng không khỏi có chút hối hận, hối hận ban đầu kết hôn quá
mức qua loa.
“Mẹ anh là người trọng môn đăng hộ đối sao?” Tô Dịch Thừa
hỏi.
An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó lắc đầu, lúc này mới nhớ tới hôm
trước cô gặp mặt Tần Vân, nhìn vẻ thân thiện của bà, bộ dạng hoàn toàn không
ngần ngại cô có thân phận gì, gia thế ra sao, nên không phải là người xem trọng
môn đăng hộ đối.
“Vậy còn có cái gì phải lo lắng?” Tô Dịch Thừa không khỏi
cảm thấy buồn cười, cô bé này hình như không có suy nghĩ đến chuyện kia. Thật ra
thì, nếu là trước kia, có lẽ mẹ sẽ còn xem trọng môn đăng hộ đối gì đó, nhưng
bây giờ, bà chỉ sợ mình không đợi được chén trà của con dâu, miễn là gia đình
đối phương trong sạch, thì bà vui mừng còn không kịp nữa là.
“Thật không để
ý?” An Nhiên vẫn có chút không yên lòng hỏi, thật ra thì chính cô cũng không hề
gì, chẳng qua là đến lúc cha mẹ hai nhà gặp nhau, nàng không muốn cha mẹ mình bị
người ta xem thường bởi vì cái nguyên nhân này.
Tô Dịch Thừa sủng nịch sờ sờ
đầu cô, xoay người khởi động xe tiếp tục lên đường. Có thật hay không thì phải
để cô tự mình chứng kiến, ông nội và cha mẹ anh cũng không phải là người nông
cạn như vậy, họ chú trọng vào nhân phẩm hơn là dòng dõi gia đình.
Xe chậm rãi
tiến vào một cánh cổng cao lớn, trang trọng, lính gác cổng đeo súng thẳng tắp,
nhìn thẳng về phía trước, bọn họ nhận ra xe của Tô Dịch Thừa, mỗi tháng cũng sẽ
trở lại mấy lần, nhiều lần cũng quen thuộc dần, nên miễn việc kiểm tra và ghi
tên.
An Nhiên có chút hồi hộp nắm chặt góc áo, nhìn các tòa mái nhà trùng
trùng điệp điệp như rừng cây xanh, còn có cánh lính gác cổng đứng thẳng tắp
trước cánh cổng đỏ thắm của mỗi hộ, trong lòng An Nhiên không tự chủ có cảm giác
lo lắng, giống như là khi còn nhỏ làm sai điều gì liền bị thầy cô gọi ra ngoài
phạt đứng.
Tô Dịch Thừa dừng lại trước nhà có cánh cổng bằng gỗ lim, lính gác
cổng vui cười tiến lên mở cửa, nhìn thấy Tô Dịch Thừa liền cởi mở gọi: “Anh A
Thừa.” Thấy An Nhiên xuống bên kia xe, khuôn mặt càng tươi cười cao giọng gọi:
“Chị dâu.”
“Tiểu Trương.” Tô Dịch Thừa cười gật đầu coi như là chào hỏi với
cậu ta.
Ánh mắt anh lính gác cổng tiểu Trương cứ nhìn chằm chằm vào An Nhiên,
nghĩ thầm, bà xã của anh a Thừa thật là xinh đẹp, trong quân khu bộ đội này
thiếu nhất là phụ nữ, cậu ta ở trong đại viện làm lính gác cổng còn đỡ, ít nhất
còn thấy phái nữ, nhớ tới những chiến hữu ở lại trong bộ đội đó mới là khổ, mấy
năm cũng không thấy được một người phụ nữ nào. Nhưng mà trong đại viện nay quay
đi quay lại cũng chỉ có mấy người, hơn nữa đều là phu nhân các thủ trưởng, ai
cũng lớn tuổi, trừ chị Dịch Kiều thường xuyên trở về, nhưng nhìn nhiều cũng chai
mắt rồi, hôm nay chị dâu khác với chị Dịch Kiều, lịch sự, nhã nhặn, thuần khiết,
thật là xinh đẹp.
An Nhiên sửng sốt, bị gọi khiến cho không được tự nhiên,
nhìn anh lính gác cổng cười khan, không biết nên nói gì.
Tô Dịch Thừa nhìn ra
sự lúng túng của An Nhiên, vừa định mở miệng nói gì, thì người còn chưa nhìn
thấy, đã nghe thanh âm của Tần Vân từ bên trong truyền ra.