Trong lúc An Nhiên còn đang tức giận vì cuộc điện thoại vừa xong, cửa phòng làm
việc lại bị đẩy ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiếu Hiểu đứng ở cửa, khóe miệng
vênh lên nhìn cô.
“Có việc?” giọng nói An Nhiên hơi có chút lạnh lùng. Không
biết từ lúc nào, cô có cảm giác, dường như Tiế Hiểu luôn cố ý nhằm vào cô, nói
chuyện thì luôn châm chọc.
“Nga, không có gì.” Tiếu Hiểu nhún vai không hề
gì, từ ngoài đi vào, kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt An Nhiên, nói: “Chỉ là
muốn hỏi cuối tuần vừa rồi vui vẻ chứ?”
An Nhiên nhìn cô ta, cúi đầu tiếp tục
cầm lấy bút và thước đo vẽ, trên miệng thản nhiên nói: “Rất tốt.”
Tiếu Hiểu
cũng không giận thái độ lãnh đạm của cô, ngồi ở đó nhìn móng tay vừa đi cắt sửa
tối qua của mình, liếc nhìn bản vẽ của cô, thuận miệng nói: “bản thiết kế còn
chưa vẽ xong.”
“Ừ.” An Nhiên đáp lại qua quýt, nhưng không hề ngẩng
đầu.
An Nhiên không biết cô ta muốn làm gì, nhưng mà từ sau khi cô ta nói
muốn ra tay với Mạc Phi, trực giác của cô luôn muốn tránh cô ta, trước kia không
phải là chưa từng nghe qua tai tiếng của cô ta, tác phong làm việc của cô ta mọi
người đều rõ ràng, đều là đồng nghiệp, nỗ lực của cô ta, cô cũng chứng kiến nên
vẫn thấy những lời đồn đãi kia không công bằng đối với cô ta, nhưng từ sau lần
đó, cô đột nhiên có nhớ tới một thành ngữ, không có lửa làm sao có khói, ruồi
nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ, nếu cô ta không có gì, người khác
sẽ không nói cô ta cái gì.
Thật ra thì trong công ty vẫn đồn đại cô ta và
Hoàng Đức Hưng có quan hệ không bình thường, mà nhiều tác phẩm khá của cô ta
cũng xuất phát từ tay của Hoàng Đức Hưng. Trước kia cô không nghĩ tới tính xác
thực của những lời đồn này, nhưng mà ngày đó khi cô đi vào Du Nhiên Cư, cô cảm
giác được rõ không khí có chút không bình thường, dù bọn họ đã che giấu rất tốt,
thế nhưng khi Tiếu Hiểu bỏ đi phòng vệ sinh, khóe miệng Hoàng Đức Hưng có dính
son môi màu đỏ của Tiếu Hiểu, nó đã nói rõ cho cô biết hai người bọn họ ở trong
phòng làm cái gì trước khi cô đến.
Tiếu Hiểu có phần buồn chán ngồi ở trước
mặt An Nhiên, nhìn cô nghiêm túc vẽ bản vẽ kia, khóe miệng cong lên.
Lại ngồi
một lúc lâu, Tiếu Hiểu rốt cục đứng lên, xoay người đi ra ngoài, giống như đột
nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay đầu, cười nói với An Nhiên: “a, đúng rồi, suýt
nữa em quên mất, vừa rồi tổng giám bảo tôi nhắc chị, tối nay có tiệc rượu, ở
Giang Thành đại tửu điếm, các nhà thiết kế của công ty phải tham dự.”
An
Nhiên nhìn cô ta, gật đầu, “Được, tôi biết rồi.”
Tiếu Hiểu hiểu rõ gật đầu,
đưa tay mở cửa phòng làm việc chuẩn bị đi ra ngoài, lại trong nháy mắt mở cửa,
không quay đầu lại nói: “An Nhiên, cuộc tranh tài thiết kế bản thảo tòa thị
chính lần này nhất định tôi sẽ không thua, đúng rồi, nói cho chị biết, công ty
có ý định căn cứ vào cuộc tranh tài bản thảo lần này để xác định cái ghế trưởng
nhóm thiết kế, cho nên, nói cách khác, tôi đã vững chắc xác định vị trí trưởng
nhóm thiết kế của ‘Chân Thành kiến trúc’ rồi.” Nói xong, liền mở cửa trực tiếp
đi ra ngoài, để lại cho An Nhiên một bóng dáng phong tình vạn chủng đong
đưa.
An Nhiên nhìn cánh cửa phòng làm việc từ từ khép lại kia một lúc lâu,
mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, một lần nữa cầm lấy bút và công cụ vẽ của mình để
tiếp tục bản thiết kế chưa hoàn thành.
Trước khi tan sở, An Nhiên gọi điện
cho Tô Dịch Thừa, nói buổi tối mình có tiệc rượu, chắc là về muộn. Việc về muộn
gọi điện báo trước là sáng nay Tô Dịch Thừa yêu cầu cô, anh nói, anh không muốn
thỉnh thoảng khi về nhà chào đón anh là một cảnh tịnh mịch, cho nên dù về muộn
thì ít nhất gọi một cú điện thoại cho anh, để anh còn có chuẩn bị.
Cô không
thấy anh là loại đàn ông làm nũng này, nhưng qua nét mặt buổi sáng của anh, cô
có thể thấy rõ sự oán trách và tủi thân. Cho nên cô lập tức không chút do dự gật
đầu đồng ý. Nếu làm thêm giờ hoặc về muộn thì trước khi tan tầm sẽ gọi điện
thông báo cho anh.
Đúng lúc, buổi tối Tô Dịch Thừa cũng có xã giao, chỉ dặn
dò cô uống ít rượu, dường như chỗ anh rất bận nên không nói thêm gì nữa rồi cúp
điện thoại.
‘Giang Thành đại tửu điếm’ là nhà hàng lớn nhất thành phố Giang
Thành, ở trên bờ sông Lam, từ trên nhà hàng nhìn ra xa có thể thấy được cảnh đêm
Giang Thành, cùng một nửa Thanh Thành cách khá xa Giang Thành. Cách ‘Giang Thành
đại tửu điếm’ không xa là ‘quảng trường Giang Tân’ tối đến thì thật náo nhiệt,
có người mở nhạc khiêu vũ, còn có người mang con trẻ đến đây chơi đùa, còn có
nhiều đôi tình nhân ăn xong cơm tối thì cùng dắt tay nhau tản bộ, sau đó đi dọc
theo đập nước đang xây dựng bên bờ sông, hát dân ca, nói lời yêu thương.
Hai
tòa thành phố cách nhau một con sông, vì bề rộng con sông quá lớn, mà Giang
Thành và Thanh Thành đều ở khu vực duyên hải đông nam, mùa hè đã quen với bão,
khi có bão ập tới, mặt sông dâng lên từng đợt sóng khổng lồ, điều này khiến cho
việc thi công cầu gặp khó khăn, cho nên cây cầu nối liền hai thành phố vẫn mãi
chưa có quy hoạch khởi công xây dựng. Mà bây giờ, vì không có cây cầu nối thông
này nên giao thông giữa hai thành phố chỉ có thể dựa vào tàu thủy trên sông, vào
ban đêm, đèn màu của đoàn tàu thủy tập trung lại lấp lánh ánh hồng, nhìn từ xa
có một ý vị khác, trông thật đẹp mắt.
An Nhiên nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ,
khóe miệng khẽ nở nụ cười, đột nhiên, một giọng nói nam tính vang lên, cô quay
đầu lại, là một đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế của công ty.
“An Nhiên,
tổng giám tìm cô đấy, nhanh sang đó một chút.” Nam đồng nghiệp kia vội
nói.
Tiệc rượu tối nay là do hiệp hội bất động sản Giang Thành tổ chức, trừ
người trong giới, còn có nhiều nhân vật nổi tiếng và cán bộ thị ủy của Giang
Thành, cho nên Hoàng Đức Hưng đặc biệt coi trọng.
An Nhiên gật đầu với anh
ta, “Được, tôi biết rồi.” Nhìn lại cảnh đêm ngoài cửa sổ một lần nữa, rồi mới
xoay người đi về phía hội trường tiệc rượu.
Thật ra thì cô không thích những
trường hợp này, giao tiếp luôn luôn là điểm thiếu sót của cô, nếu để cho cô
chọn, cô thà rằng ở phòng làm việc làm thêm giờ thiết kế cả một đêm. Thật ra đây
cũng không phải là lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này, nhưng mà có đi
nhiều hơn nữa, cô cũng không thích ứng được. Bởi vì ở những nơi như thế này,
những người tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong giới kinh
doanh, hoặc là những người gọi là quan chức nhà nước. Nói chuyện với những người
này rất tốn đầu óc, có nhiều lúc, những vị bụng phệ kiêu căng gọi là nhân vật
nổi tiếng kia, ánh mắt của những người gọi là quan lớn cũng trởn nên suồng sả
không thèm che giấu. Cho nên An Nhiên vẫn không quen được những trường hợp như
thế này. Nhưng mà công việc, cô vẫn phải đi thích ứng với nó, chứ không có
chuyện nó thích ứng với cô, cho nên dù không thích, cô vẫn phải đến.
An Nhiên
đẩy cửa đi vào, giờ phút này trong đại sảnh đang mở điệu Waltz, giai điệu tuyệt
vời kia lôi kéo cả hội trường tham gia vào khiêu vũ. Từng đôi nam nữ nhảy múa
giữa hội trường.
An Nhiên không có tâm trạng thưởng thướng, nhìn xung quanh
tìm kiếm đồng nghiệp công ty, rồi tìm được Hoàng Đức Hưng lúc này đang nói cười
ở gần cạnh sàn nhảy bên phải hội trường, mà Tiếu Hiểu thì đứng cạnh, trong bộ lễ
phục toàn thân màu đen, thấp ngực hở lưng.