Người đàn bà đanh đá kia không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào An Nhiên, không
nói được, cũng không nói không được.
Thấy bà ta như thế, Hoàng Đức Hưng cũng
tự nhiên biết là bà ta ngầm chấp nhận rồi, vội vàng quay đầu, náy mắt cho An
Nhiên: “An Nhiên!”
An Nhiên nhìn ông ta, lại liếc nhìn người đàn bà đanh đá
hung hăng kia, trong lòng tất nhiên là tủi thân, cô tự nhận không phải hoàn toàn
là lỗi của cô, nên không có lý do gì phải để mình phải bị oan ức. Nghĩ thế, cô
nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói: “Tôi sẽ không xin lỗi bà, tôi cũng không thấy tôi
làm sai hay nói sai điều gì.”
“Ha, ông nghe đi, đây là thái độ của cô ta,
tốt, rất tốt.” Người đàn bà đanh đá kia thẹn quá hóa giận, tức giận nghiến răng
nghiến lợi nói: “Hoàng tổng giám, đừng nói tôi không nể mặt mũi ông, là cô ta
căn bản không giữ thể diện cho ông.”
“An Nhiên!” Hoàng Đức Hưng quay đầu,
giận dữ nhìn An Nhiên, trong lòng không ngừng trách móc cô không biết chừng
mực.
An Nhiên tránh tầm mắt của ông ta, quay đầu đi, không thèm nhìn ông
ta.
Trong đám người Mạc Phi có chút không nhìn được nữa, anh ta không nỡ để
An Nhiên oan ức như thế, liền nhích chân muốn tiến lên, lại bị Đồng Tiểu Tiệp ở
bên cạnh kéo tay lại, lắc đầu với anh ta.
Chân mày Mạc Phi nhíu chặt lại, lo
lắng nhìn An Nhiên, rồi quay đầu nhỏ giọng nói với Đồng Tiểu Tiệp: “Tiểu Tiệp,
em bỏ ra.”
Đồng Tiểu Tiệp nhìn anh ta, nhưng không nói chuyện, buông tay anh
ta ra, đồng thời lách mình vào trong đám người, đi về phía An Nhiên và người đàn
bà đanh đá kia.
Đám người đang nhao nhao quay đầu lại, nhìn thấy cô ta thì lộ ra các loại
sắc mặt, An Nhiên nghi hoặc nhìn cô ta, không rõ cô ta muốn làm gì. Mà Hoàng Đức
Hưng thì mừng rỡ, vì ông ta biết con trai Trương gia cưới con gái thứ hai của
Đồng gia là Đồng Tiểu Mẫn, tính ra bọn họ coi như là thân thích, mặt khác An
Nhiên và Đồng Tiểu Tiệp lại là bạn học đại học, vừa vặn có quan hệ với nhau, có
tầng quan hệ này, nếu Đồng Tiểu Tiệp làm người hòa giải giữa bọn họ, vậy thì
người đàn bà đanh đá họ Trương kia sẽ nể mặt. Lại nhìn người đàn bà đanh đá kia,
trên mặt có chút mất tự nhiên, cúi đầu liếc nhìn bản thân chật vật, lại giương
mắt nhìn An Nhiên, ánh mắt kia như muốn ăn thịt người, theo bà thấy, Đồng Tiểu
Tiệp đã chứng kiến bản thân mình thảm hại như thế này, coi như là mất hết sạch
thể diện.
“Dì Trương, An Nhiên là học tỷ của cháu, ngài là bề trên rộng lòng
coi như là nể mặt mũi cháu, đừng làm căng với chị ta, được không?” Đồng Tiểu
Tiệp thân mật kéo tay bà ta, lấy lòng nói.
Người đàn bà đanh đá Trương gia
nhìn Đồng Tiểu Tiệp một cái, thật ra thì chuyện đến mức này, không thể có chuyện
bảo bà ta nhượng bộ, nếu trước đó Đồng Tiểu Tiệp đã ra mặt cầu tình, thì nể mặt
mũi Đồng gia, bà cũng không so đo rồi, nhưng sau khi Hoàng Đức Hưng liên tục làm
lành, mà con bé kia vẫn không chịu khuất phục bồi thường cho bà ta, ngang ngạnh
cãi lại là mình không sai, nếu bây giờ cứ thế này mà bỏ qua thì chẳng phải là tự
hạ thấp thân phận của mình sao, bà ta đường đường là một phu nhân giám đốc công
ty lớn, chẳng lẽ còn không trừng trị được một kiến trúc sư nho nhỏ, nói ra thật
mất mặt, chuyện này bà không mặc kệ được.
Hắng giọng một cái, liếc nhìn Đồng
Tiểu Tiệp bên cạnh, người đàn bà đanh đá Trương gia mở miệng nói: “Tiểu Tiệp,
không phải là dì không nể thể diện của cháu, là học tỷ của cháu khinh người quá
đáng, vừa rồi cháu cũng thấy đấy, lời hữu ích thì cô ta không nghe theo, cho nên
hôm nay cô ta phải có lời giải thích với ta, nếu không, dì cháu quả là không còn
mặt mũi nào nữa.”
“Vậy…” Đồng Tiểu Tiệp có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn Mạc
Phi, chân mày khẽ nhíu lại, như là muốn nói, cô đã cố gắng rồi nhưng thật không
có cách nào cả.
Hiện trường yên lặng hoàn toàn, ngay cả âm nhạc cho bữa tiệc
cũng ngừng lại từ lúc nào, người vây quanh xem ngày càng nhiều, một số không
biết tình hình đang cúi đầu hỏi người khác đến tột cùng là đang xảy ra chuyện
gì.
“Hoàng tổng giám, ông nói phải làm sao bây giờ?” Người đàn bà đanh đá họ
Trương quay đầu nhìn Hoàng Đức Hưng, bây giờ cái gì xin lỗi, bồi thường gì đó
đều quên đi, hôm nay bà muốn tạo áp lực để Hoàng Đức Hưng đuổi việc con bé không
biết trời cao đất rộng này, để cô ta biết, ở tiệc rượu như thế này, không phải
ai cũng đắc tội được.
Vẻ mặt Hoàng Đức Hưng bất đắc dĩ nhìn An Nhiên, trong
lòng suy nghĩ, con bé này cái gì cũng tốt, tài năng thiết kế trời cho, nhưng đối
nhân xử thế vẫn kém Tiếu Hiểu, đột nhiên ông hối hận đã đưa cô đến đây, nếu
không phải thấy Đồng Văn Hải và Mạc Phi có ý với cô, thật sự ông không có ý định
để cô dự tiệc rồi.
Lúc này đã sớm ổn định lại tâm trạng của mình, An Nhiên
lạnh nhạt nói: “Trương phu nhân không cần làm khó tổng giám chúng tôi, chuyện
này là chuyện giữa tôi và bà, nếu thật sự đòi làm cho ra lẽ, tôi thấy chúng ta
cứ trực tiếp đến cục cảnh sát đi, tránh ảnh hưởng tới những người tham dự tiệc
rượu.”
An Nhiên vừa nói ra, người đàn bà đanh đá họ Trương tức giận, mặt đỏ
ngầu, giận dữ gầm lên: “Được! Chúng ta đi cục cảnh sát!”
“Chuyện gì xảy ra,
ầm ĩ cái gì vậy?”
Phía sau, một thanh âm mang chút tang thương vang lên. Mọi
người tới tấp quay đầu lại, thấy rõ người mới đến, chủ động tránh ra.
Lúc này
không chỉ một người mà là năm người đàn ông cùng nhau đến đây, có bốn người đàn
ông tuổi tác xấp xỉ, ước chừng khoảng năm, sáu chục tuổi, tóc mai hơi hơi bạc
trắng, mang theo tang thương năm tháng.
Bốn người đàn ông theo thứ tự là Đồng
Văn Hải, chủ tịch hiệp hội bất động sản Tiêu Ứng Thiên, một người đàn ông hơi
béo bụng chính là chồng người đàn bà đanh đá Trương Viễn Sơn, mà người dẫn đầu
bốn người cũng chính là người vừa mở miệng nói, mặt mày hòa ái, tác phong nho
nhã, thị trưởng Giang Thành, Lăng Xuyên Giang!
Cùng đến với bốn người này còn
có một người đàn ông trẻ tuổi có diện mạo xuất sắc, toàn thân mặc âu phục màu
thâm lam, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, ánh mắt thâm thúy mê người.
Mà người đàn
ông này không phải ai khác, chính là Tô Dịch Thừa!
Trương Viễn Sơn liếc nhìn
bà xã đứng ở giữa, chân mày nhíu chặt, thấp giọng mắng một câu, rồi kéo bà lại
nhỏ giọng hỏi có chuyện gì xảy ra.
Lúc này An Nhiên cũng sững sờ nhìn Tô Dịch
Thừa, cái miệng nhỏ nhắn há hốc vì quá bất ngờ, anh nói anh sẽ có tiệc rượu,
nhưng cô không nghĩ anh cũng đến đây!
Tất nhiên Tô Dịch Thừa cũng nhìn thấy
cô, nhìn bộ lễ phục màu cam nhạt đen thành một vệt lớn ở trước ngực, chân mày
anh khẽ chau lại, nhưng không nói gì, vượt qua đám người đi về phía cô, cởi áo
khoác trên người xuống khoác lên người cô, rồi nhẹ tay vén sợi tóc trên trán cô,
hỏi: “Sao lại biến thành thế này?”
An Nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của anh
hù dọa, một lúc lâu còn chưa phục hồi, chỉ sững sờ nhìn anh, hỏi: “Anh, sao anh
lại ở đây?”
Tô Dịch Thừa dịu dàng cười với cô, nói: “Anh chưa hề nói cho em
biết là tối nay cũng đến đây sao?”
Nhìn anh, An Nhiên đần độn lắc đầu, anh
quả thật không nói gì.
Tô Dịch Thừa cười cười, nói: “Vậy lần sau nhớ hỏi
anh.”
“Dịch Thừa.” Thanh âm có chút tang thương của thị trưởng Giang Thành,
Lăng Xuyên Giang một lần nữa vang lên từ phía sau, nhìn An Nhiên, có chút nghi
hoặc hỏi: “Vị này là?”
Tô Dịch Thừa quay đầu, cười nhạt nói: “Vợ của tôi, Cố
An Nhiên.”