Để điện thoại xuống, An Nhiên khẽ thở dài ngã trên chiếc ghế xoay.
Mới vừa cùng Lâm Lệ nói chuyện điện thoại, có thể nghe được tâm tình của cô
ấy cũng không tệ lắm, trong lúc nói chuyện đều mang theo nụ cười. Hôn lễ của cô
sẽ cử hành vào ba ngày sau, đó là ngày hai mươi tám tháng tư âm lịch, và là ngày
năm tháng sáu dương lịch, cha mẹ của Lâm gia đều đến, hai ngày nay đã được sắp
xếp ở trong khách sạn, Lâm lệ lấy cớ là muốn đi chiếu cố cha mẹ, đồng thời cũng
nói nam nữ hai bên trước khi làm lễ không nên gặp mặt, vì vậy cô cũng dời sang
khách sạn để ở.
Thật ra thì An Nhiên biết cô đang trốn tránh Trình Tường, cô là người chưa
bao giờ quan tâm ánh mắt thế tục, cho dù đến ngày kết hôn bắt cô trực tiếp đến
giáo đường mà không cần chú rể đón, thì cô cũng làm được.
Hiện tại cô làm như vậy chỉ là muốn cho mình cùng Trình Tường một thời gian
để bình tâm, có câu nói rằng "tình cảm dù tốt đến đâu đi nữa cũng không chịu nổi
sự phản bội", quan hệ của đôi bên một khi có vết nứt rồi, thì rất khó trở lại
như lúc trước, cho dù Lâm Lệ có muốn và cố gắng vãn hồi mọi chuyện đến đâu, thì
đối với việc bị Trình Tường phản bội, cô cũng rất khó làm cho tim mình không có
vết nứt.
An Nhiên biết lúc này, mình cái gì cũng làm không được, bởi vì đây là lựa
chọn của Lâm Lệ, nên đều duy nhất cô có thể làm chính là chúc cô ấy hạnh
phúc.
Buông ra tiếng thở dài, một lần nữa đem thiết kế mới vẽ được một nửa ở trên
bàn lấy ra nghiên cứu. Dự án của công viên giải trí kia chỉ còn mấy ngày nữa
thôi thì cô phải hoàn thành bản thiết kế, bởi vì trong thời hạn một tháng, cộng
thêm thời gian bố trí bản mẫu mô hình, đã tiêu phí không biết bao nhiêu thời
gian rồi.
"Cộc cộc cộc......"
Cửa phòng làm việc lúc này bị gõ vang, An Nhiên cũng không có ngẩng đầu, mà
trực tiếp cất giọng nói: "Đi vào."
Lăng Lâm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc, trực tiếp kéo cái ghế
phía trước bàn An Nhiên ra, ở đối diện An Nhiên mà ngồi xuống.
An Nhiên giương mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Có chuyện gì sao?" Lại cúi đầu
tiếp tục lật xem bản thiết kế trên tay, một vài tác phẩm của các kiến trúc sư
nước ngoài thật sự không tệ, mỗi một công viên giải trí đều được thiết kế đặc
biệt đặc sắc, không chỉ hấp dẫn trẻ nhỏ, cũng rất hấp dẫn người trưởng thành để
họ vào cửa.
"Cố An Nhiên, người cùng Dịch thừa ca ca kết hôn đúng là cô?" giọng nói của
Lăng Lâm có chút cao, vẻ mặt nhìn An Nhiên có chút ít oán hận cùng bất mãn.
An Nhiên lấy làm kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn cô, còn có chút ngoài ý muốn khi
thấy Lăng Lâm vẫn không biết gì, chẳng lẽ Lăng Nhiễm chưa nói với cô sao? Nhìn
cô rồi gật đầu nói: "Phải, có vấn đề gì không?"
Lăng Lâm nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt to kia tràn đầy ủy khuất cùng không cam
lòng, từ nhỏ cô đã biết Tô Dịch Thừa, từ nhỏ anh chính là người mà chị theo
đuổi, ban đầu khi thấy anh và chị yêu thương nhau, cô chỉ có thể đem tình cảm
yêu thích của mình đối với anh dấu ở trong lòng, bởi vì cô biết sau này anh sẽ
trở thành anh rể của cô, mà cô vĩnh viễn chỉ là em gái hắn.
Nhưng mà sau này khi chị phản bội anh, bị anh bắt gian tại chỗ cùng với Chu
Hàn, lúc đó hôn lễ vốn nên đăng lên nhật báo đã bị hủy bỏ, ba ba cùng chị thậm
chí không tiếc chặt đứt quan hệ cha con, cuối cùng chị bị Chu Hàn mang ra nước
ngoài.
Khoản thời gian đó khi cô đi tìm anh, thì thấy anh tựa hồ đem chuyện bị tỷ tỷ
phản bội chuyển hóa thành sự bất mãn đối với mọi người của Lăng gia, mỗi lần đều
cự tuyệt gặp cô.
Cô biết, thân phận của mình khi đó rất lúng túng, đoạn thời gian kia cô thậm
chí từng hận chết chị, hận chị vì đã làm cho Dịch thừa ca ca thương tâm như vậy,
nhưng vừa căm hận đồng thời ở trong lòng cô vừa có sự mừng thầm nho nhỏ, bởi vì
bị chị phản bội thì anh sẽ không có khả năng trở thành anh rể của cô nữa, đây
cũng là đại biểu cô sẽ không có cơ hội làm em gái của anh, nhưng mà có thể làm
bạn gái anh ấy.
Tuy nhiên vì chuyện của chị nên anh không còn có đến Lăng gia đi lại, thậm
chí khi cô tìm đến anh cũng luôn lấy cớ bận rộn mà không muốn gặp. Cô biết là
chị đã đả thương sâu trái tim của anh, mà anh thì cần phải có thời gian từ từ
bình phục, cho nên cô nguyện ý chờ, chờ đến khi anh hoàn toàn từ trong đau đớn
của đoạn tình cảm kia mà đi ra ngoài.
Nhưng mà sau đó, bởi vì công việc, Dịch thừa ca ca lại một lần nữa cùng Lăng
gia gần gũi, tuy nhiên vẫn luôn đối với cô khách khách khí khí, nên cô vẫn cho
là anh còn đang để ý thân phận em gái Lăng nhiễm của mình, có lẽ cần cho anh
nhiều thời gian hơn, hơn nữa cô còn nghe nói anh vẫn cự tuyệt việc má Tô giới
thiệu các tiểu thư thiên kim cho anh, vì thế cô vẫn cảm thấy mình còn có đầy đủ
thời gian để chờ anh quay đầu lại chú ý tới mình.
Nhưng rồi có một ngày ba ba trở lại nói anh đã kết hôn, không có hôn lễ,
không có mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhưng đã đăng ký kết hôn, đêm hôm đó cô
khóc thật lâu. Cho đến tối ngày hôm qua, khi cô cùng ba ba đi chúc thọ cho Tiêu
Ứng Thiên, cô tìm thật lâu mới thấy được anh, nhưng cũng đang lúc bọn họ rời đi,
chẳng qua điều mà cô không nghĩ tới chính là, người cùng anh đăng ký kết hôn lại
là Cố An Nhiên!
"Tôi ghét cô, Cố An Nhiên!" Nhìn cô, Lăng Lâm gằn từng chữ nói, vẻ mặt kia
quả thực là căm thù cô đến tận xương tuỷ!
An Nhiên cau mày, chỉ cảm thấy có chút không giải thích được, cô hình như
không có làm gì cả, vậy cũng không đúng sao?
Lăng Lâm chợt đứng dậy, ngó chừng An Nhiên trịnh trọng nói: "Sau này, tôi sẽ
không đi theo cô nữa! Tôi sẽ tìm Tổng giám để cho ông ấy đem tôi điều đến tổ của
Tiếu Hiểu!"
An Nhiên nhìn cô, hoàn toàn không rõ cô ta đột nhiên không nói không rằng mà
kích động như thế là vì cái gì, bất quá về chuyện điều cô ta đi, thì cô rất vui
lòng, "Tùy cô, nếu như Tổng giám đồng ý, tôi không có ý kiến."
Nếu như cô đoán không có sai, thì Lăng Lâm căn bản vì quan hệ mới đi vào được
cửa sau, cái gì mà sinh viên tài cao danh giá, cái gì mà tại thời điểm ở trường
học đã đạt được rất nhiều giải thưởng quan trọng trong nước, bất quá chỉ là
khoác lác lấy cớ, người có thể đạt nhiều giải thưởng kiến trúc trong nước mà
ngay cả tỷ lệ vẽ bản đồ cơ bản nhất cũng không hiểu sao? Nếu thật sự cầm bản
thiết kế của cô ta tới xây nhà cao tầng, đoán chừng chưa xây xong thì đã sụp
xuống!
Lăng Lâm phẫn hận trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Về chuyện này, An Nhiên chỉ cảm thấy có chút buồn bực, nhưng cũng không có
nhiều tâm tư mà đi để ý, vì cô không cho là tốn thời gian để suy đoán tâm tư
những người khác quan trọng hơn việc vẽ thiết kết.
Dùng cả một buổi trưa để xem xét bản thiết kế của công viên giải trí nước
ngoài tương đối thành công nhất, nên khi cô từ trong công ty đi ra ngoài trời
bắt đầu tốu một chút, trước khi tan việc mấy phút đồng hồ, Tô Dịch Thừa gọi điện
thoại nói là buổi tối có hội nghị, không thể tới đây đón cô, bảo cô tự mình thuê
xe trở về.
Xách cặp tài liệu từ cửa công ty đi ra ngoài, sắc trời mơ hồ tối, báo hiệu
trời sắp mưa, rồi một trận gió mạnh thổi qua, làm tung bay bụi trên mặt đất, An
Nhiên thấy vậy liền quay lưng đi, cũng trong nháy mắt xoay người đó cô liền nhìn
thấy Mạc Phi đứng ở phía sau mình.
Giờ phút này nhìn anh ta có chút chật vật, mái tóc cắt tỉa chỉnh tề kia bị
gió thổi có chút xốc xếch không chịu nổi. Trên cổ, cà vạt lỏng loẹt hờ hững buộc
lên, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng An Nhiên, há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng
chỉ cười cười khô khốc.
An Nhiên nhìn anh ta một lúc lâu, cuối cùng hướng hắn gật đầu, sau đó xoay
người chuẩn bị rời đi.
Đang lúc An Nhiên đi ra khoảng cách hơn mười bước, thì ở phía sau Mạc Phi
mạnh mẽ đem cô gọi lại, "An Nhiên!"
Dưới chân cước bộ dừng lại, giữa bọn họ hình như thật không có cái gì để nói,
cô không rõ vì sao mỗi lần gặp mặt, anh ta đều mang vẻ mặt như vậy, tựa hồ cô đã
nợ anh ta rất nhiều, nếu muốn tính toán nợ nần, thì cũng là anh ta thiếu cô,
chẳng lẽ không đúng sao?
Mạc Phi tiến lên, ở sau lưng cô nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hôm nay anh có về
trường học."
An Nhiên bất động, không có quay đầu lại cũng không có mở miệng, nhìn cái túi
nhựa bị gió thổi đi, xoay tròn hướng bầu trời bay lên, những cây cổ thụ cao ở
hai bên đường phố đã được xanh hoá, lá cây bị gió thổi ào ào phát ra tiếng
vang.
Bầu trời càng lúc càng tối lại, cũng không phải là trời tối, mà là điềm báo
trước khi mưa gió đến.
"Đi qua con đường ban đầu chúng ta thường đi cùng nhau." Mạc Phi tiếp tục
nhàn nhạt chậm rãi nói, "Cái hồ nằm trong khu rừng nhỏ trong trường cũng không
thay đổi, hồ nước vẫn sạch sẻ thấy đáy như cũ, dưới gốc cây trong khu rừng nhỏ,
vẫn là chỗ đám tình nhân thích đi nhất, ta còn nhớ được ——"
Không đợi hắn nói xong, An Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn hắn nói: "Không
thay đổi sao? Vậy thì do anh đã rời đi đã lâu, cho nên vốn nhìn không ra sự khác
biệt."
Mạc Phi sửng sốt, có chút không trả lời được. Hắn quả thật rời đi đã lâu, hơn
sáu bảy năm, xế chiều hôm nay lần đầu tiên trở về trường học, thật buồn cười
thậm chí ngay đường trở về cũng muốn tìm không được, còn phải nhờ hướng dẫn.
"Rừng nhỏ không thay đổi sao? Ngay từ lúc ba năm trước đây vì cánh rừng chiếm
diện tích nên đã thu nhỏ hơn một trăm thước vuông, đốn đi gần mười mấy gốc cây
lớn." An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta, sau đó cười ra tiếng, "Anh nói hồ nước
kia không thay đổi, ha hả, chẳng lẽ anh không có phát hiện kia quanh thân cái hồ
đã xây lên rào chắn, thậm chí trong hồ còn xây một cái đình nhỏ, những thứ này,
ban đầu khi chúng ta ở đó đã có sao?"
Mạc Phi á khẩu không trả lời được, nhìn cô, nhưng một câu nói đều nói không
ra lời. Thật sự là rời đi quá lâu, những thứ này, anh thật không có chú ý, xế
chiều hôm nay anh ở đó đợi đến trưa, nhưng nhiều nhất chỉ là nhớ lại, nhớ lại
ban đầu lúc hai người ở chung một chỗ, cái loại cảm giác này rất đơn thuần rất
tốt đẹp, nhưng mà, nhưng mà hình như đã không trở về được nữa, anh không được,
cô cũng không được.
An Nhiên nhìn anh ta cười, lắc đầu, nói: "Mạc tổng, nếu không có chuyện gì
nữa, tôi xin lỗi trước là không thể tiếp anh được nữa."
Thấy cô muốn đi, trước tình thế cấp bách Mạc Phi, chợt đưa một tay ra kéo tay
cô, nắm thật chặc, vì rất sợ cô quay người lại là đi mất.
An Nhiên quay đầu, nhìn cái tay đó một chút, rồi lại nhìn anh ta, có chút bất
đắc dĩ nói: "Mạc Phi, đừng làm trò ngây thơ như vậy nữa, đừng để cho sau này
ngay cả bạn học chúng ta đều không làm được." Có mấy lời, dù nói nhiều, nhưng
cũng không có gì vui vẻ, mà mình còn cảm thấy nhàm chán.
Mạc Phi vẫn nắm tay cô, cố ý không buông ra, chỉ nhìn chằm chằm cô, nói:
"Theo ta uống ly cà phê đi, chỉ một ly cà phê thôi."
An Nhiên thật không muốn cứ cùng anh ta dây dưa không rõ mãi, giữa bọn họ căn
bản không phải là vấn đề uống hay không uống cà phê "Không được, Dịch Thừa còn
đang chờ tôi, tôi muốn về nhà."
Mạc Phi nhìn nàng, vẻ mặt rất bị tổn thương, tay vẫn cố ý không buông như cũ,
cười khổ nói: "Có thể đừng nhắc cái tên này trước mặt anh hôm nay không?"
An Nhiên liếc một cái.... không nhìn tới hắn.
Ầm ầm tiếng sấm đứt quãng từ trên không truyền đến, gió càng ngày càng lớn
hơn, những mảnh giấy cùng bao nhựa trên đường bị gió mạnh cuốn lên không trung.
Lá cây xanh um hai bên đường bị gió thổi càng phát ra thanh âm xào xạc. Trời,
hoàn toàn giống như đêm tối, mây đen đã che đi tất cả ánh sáng.
Hai người cứ như vậy đứng một lúc thật lâu, Mạc Phi mới nhàn nhạt mở miệng,
trong giọng nói hơi tự giễu: "An Nhiên, em đã quên ư, hôm nay là sinh nhật của
anh."
Lúc này An Nhiên mới nhớ tới thì ra là hôm nay là ngày hai tháng sáu, thật sự
là sinh nhật của Mạc Phi, cái ngày này mình đã từng nhớ trong nhiều năm qua.
Trời mưa tới, mùa hè, các trận mưa luôn là như thế, tới rất nhanh, hết cũng
rất nhanh. Hạt mưa luôn to như hạt đậu từ trên cao nện xuống, không có như nhẹ
nhàng lất phất như mưa xuân, mưa mùa hạ rất là cuồng bạo.
Ngẩng đầu nhìn trời, Mạc Phi lôi kéo cô nói: "Lên xe đi."
An Nhiên muốn cự tuyệt, nhưng vì mưa dường như càng ngày càng lớn, nên cuối
cùng cô gật đầu, chỉ đành phải cùng hắn lên cỗ xe việt dã lớn màu đen dừng ở một
bên cách đó không xa.
Trong xe, Mạc Phi đem khăn lông mà bình thường mình hay đặt ở trong xe để dự
bị đưa cho An Nhiên, để cho cô chà lau mái tóc hơi rối vì bị ướt.
An Nhiên đẩy tay của hắn ra, cự tuyệt khăn lông của hắn, trực tiếp khom người
tiến lên kéo khăn giấy đặt ở trước cửa sổ xe, nhẹ lau nước mưa trên mặt và trên
cánh tay.
Mạc Phi lăng lăng nhìn cô, một lúc lâu sau mới nghiêng nghiêng khóe miệng
cười khổ tự giễu, rồi liếc nhìn khăn lông trong tay, sau đó giơ tay lên lung
tung lau tóc của mình.
Bên trong xe, hai người cứ như vậy mà ngồi, An Nhiên nhìn cửa sổ, Mạc Phi thì
nhìn cô. Phía ngoài mưa trút xuống càng lớn, nện cửa sổ thủy tinh ở phía trước
xe, nước mưa theo thủy tinh chảy xuống, làm mơ hồ tất cả phong cảnh ở phía
ngoài.
Một lúc lâu sau, Mạc Phi mới đem ánh mắt thu hồi, khởi động xe rời đi.
Bọn họ cũng không có phát hiện, lúc ô-tô của họ rời đi, thì một chiếc màu đen
lớn đã cùng bọn họ chạm mặt.
Mạc Phi đem xe lái đến quán cà phê ở gần trường đại học Giang Thành thì dừng
lại.
Mùa hè mưa gió là như thế, đến nhanh, mà đi cũng nhanh, lúc này chưa đến hai
mươi phút đồng hồ, cơn mưa như trút nước kia đã ngừng lại, sắc trời vốn mờ mờ
nhàn nhạt vì mây đen đã tản đi, nên đã trong và sáng sủa lại. Trong không khí
còn mang theo sự mát mẻ sau cơn mưa, cùng mùi vị bụi đất trên đường phố.
An Nhiên nhìn quán cà phê trước mặt, đây là quán cà phê được xây khi bọn hắn
còn học ở trường học. Thật ra thì hoàn cảnh cũng không tính là tốt, trang trí
thì cũng bình thường, nhưng mà ưu điểm ở chỗ là có giá tiền rẻ, thích hợp với
chi tiêu của học sinh, cho nên, làm ăn cũng rất tốt, mở ra nhiều năm như vậy, mà
làm ăn trước sau vẫn như một.
Nhìn mấy đôi tình nhân nắm tay, ôm sách giáo khoa hướng trong quán cà phê đi
vào, An Nhiên tựa hồ cảm thấy thời gian như quay trở lại ngày xưa, trở lại cái
thời còn là học sinh ngây ngô. Khi đó bọn họ cũng thích tới đây ước hẹn, có
đôi khi là ôm sách giáo khoa tới học tập, có đôi khi vì nhàm chán mà hai người
đã ở nơi này ngồi một chút. Thật ra khi đó tới quán cà phê là một việc học theo
phong cách tây phương, bởi vì khi đó ở Giang Thành quán cà phê không được thịnh
hành lắm, không giống hiện tại, đầy đường đều có, khi đó đi quá cà phê là một
chi tiêu hơi xa xỉ, mà một số học sinh tổng thì già mồm cãi láo lại là vì ưu
thích lãng mạn, cho nên, dù cô không uống cà phê, cũng thích tới nơi này để vui
vẻ uống một chén trà sữa hoàng gia.
"Theo ta đi vào uống một chén nhé?" Mạc Phi nhìn cô, giọng nói giống như là
cầu xin.
An Nhiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu mở cửa xuống xe.
Mộ lần nữa trở về, quán cà phê đã không phải là quán cà phê ban đầu nữa, nơi
này hình như đã đổi chủ, người phục vụ cũng rất khác, họ giường như là học sinh
trong đại học Giang Thành, lợi dụng thời gian sau khi học xong đi làm thêm kiếm
tiền. Có khi là vì học phí, có khi là vì tiền tiêu vặt.
Bức tường trước kia vốn sơn màu hồng phấn giờ toàn bộ đã đổi thành giấy dán
tường, với màu sắc nhàn nhạt, nhìn hơi có chút ấm áp. Bàn ghế trước đây vốn làm
bằng gỗ, bây giờ cũng đổi thành ghế salon và bản thủy tinh.
Điều duy nhất không thay đổi ở đây chính là cách xếp đặt bàn ghế, vẫn giống
cách xếp đặt ban đầu.
Ban đầu cô rất vui vẻ vì tìm được góc khuất nhất ở vị trí gần cửa sổ kia để
ngồi, vừa nhìn được mọi người trong quán cà phê, lại có thể nhìn đám người lui
tới ngoài cửa sổ, cho dù không có chuyện gì làm, cũng không thấy quá nhàm chán,
mỗi lần như vậy Mạc Phi đều chê cười cô, nhưng mỗi lần đến đây đều sẽ thay cô
chiếm cái vị trí tốt kia.
Chẳng qua hiện tại cảnh còn người đổi, giữa bọn họ đã có khoản cách sáu năm,
cái gì tình cảm, cái gì tình yêu đã sớm theo thời gian mà biến mất đi, ngay cả
chỗ ngồi ban đầu của riêng bọn họ, giờ phút này cũng đã có một đôi tình lữ ngồi
nói chuyện cười đùa, phản phất như từ trên người bọn họ có bóng dáng ban đầu của
hai người.
An Nhiên yên lặng nhìn bọn họ, rồi xoay người chuẩn bị tìm chỗ ngồi khác,
trong nháy mắt khi cô muốn rời khỏi đó, Mạc Phi đột nhiên đi lên phía trước, mỉm
cười nhìn đôi tình lữ kia nói: "Chào cậu, xin hỏi hai người có thể đem chỗ ngồi
này nhường lại cho tôi không?"
Đôi tình lữ kia kỳ quái nhìn anh ta một cái, rồi thấp giọng mắng câu, "Bệnh
thần kinh." Sau đó liền quay đầu đi không nhìn tới anh ta.
An Nhiên nhìn anh ta, nhàn nhạt mở miệng, "Ngồi khác chỗ thì có sao, dù sao
điều giống nhau. Tựa như thời gian vậy, thời gian sẽ không dừng lại chờ anh, vị
trí này cũng sẽ không vĩnh viễn bảo lưu để chờ anh trở lại. Đạo lý đơn giản như
vậy, anh cũng không hiểu sao."
Mạc Phi đưa mắt nhìn cô, rồi kiên định nói: "Có một số việc sẽ không thay
đổi, cho dù trải qua thời gian dài, nếu như chúng ta cố gắng, nhất định có thể
trở lại quá khứ."
An Nhiên im lặng nhìn anh ta, nhưng không nói lời nào, cô là người không có
tài ăn nói, nếu anh ta muốn cùng cô lý luận, thì đích thị là cô nói không lại
anh ta.
Mạc Phi xoay người, một lần nữa nhìn đôi tình lữ kia, từ trên cao nhìn bọn họ
nói: "Vị trí này ta muốn ngồi."
Nam sinh kia bị quấy rầy thì có chút tức giận, rõ ràng mình đang yên lành
cùng bạn gái ở nơi này hẹn hò, đột nhiên vô duyên vô cớ chạy ra một người như
thế, còn không ngừng cùng mình tranh giành chỗ ngồi, đây là chuyện gì a!
"Tôi nói anh rốt cuộc là có chuyện gì, vị trí này là chúng tôi tới trước, bây
giờ chúng tôi còn không có rời đi, tại sao chúng tôi phải muốn đem vị trí này
tặng cho anh?" Nam sinh kia đứng lên muốn cùng Mạc Phi đối chất.
Mạc Phi nhìn cậu ta, sau đó chậm rãi đem ví tiền lấy ra, đem mấy tờ tiền màu
đỏ giá trị lớn từ trong ví tiền lấy ra, bày ở trên bàn thủy tinh, mặt không chút
thay đổi mở miệng, nói: "Như vậy đủ chưa?"
Nam sinh cùng vị nữ sinh kia nhìn thấy vậy thì có chút ngu ngơ, tiền ở trên
bàn, ít nhất cũng có bảy tám trăm hoặc là một ngàn tệ!
"Anh, anh có ý gì?" Nhìn anh, nam sinh kia không còn khí thế gây sự như mới
vừa rồi.
"Không đủ sao?" Mạc Phi nhíu nhíu mày, lại từ trong ví tiền cầm thêm mấy tờ
tiền màu đỏ giá trị lớn đưa ra ngoài, đặt ở trên bàn thủy tinh."Như vậy đủ
chưa?"
Nam sinh kia lăng lăng nhìn Mạc Phi một chút, rồi lại nhìn tiền trên bàn một
chút, kinh ngạc đến cằm suýt nữa rớt xuống, vẫn là nữ sinh bên cạnh cậu ta phản
ứng nhanh, đưa tay lôi kéo, lúc này mới kéo về thần trí của cậu ta, sau đó lấy
tiền trên bàn nhét vào trong túi áo, cười cười một bên thu thập mấy quyển sách
cùng tài liệu trên bàn, rồi nhìn Mạc Phi nói: "Nơi này nhường cho anh, nhường
cho anh, chúng tôi lập tức đi, lập tức đi ngay." Sau đó liền thúc giục bạn gái
của mình nhanh lên một chút.
Hai người vội vã thu thập xong, vội vàng ôm đồ đạc của mình đứng dậy rời
đi.
An Nhiên nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy Mạc Phi như vậy quá mức xa lạ, sáu năm
sau anh ta đã hoàn toàn biến thành một người làm cho cô một chút cũng nhận không
ra. Mạc Phi cũng nhìn cô, khóe miệng nhàn nhạt nổi lên ý cười, nói: "Anh nói
rồi, nếu như nguyện ý cố gắng, có một số việc nhất định có thể trở lại quá khứ."
Xoay người chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, nói: "Hiện tại, vị trí này đã thuộc về
chúng ta."
An Nhiên không lên tiếng, bởi vì cô không biết có thể nói cái gì.
Mạc Phi gọi người bán hàng tới đem cái bàn một lần nữa thu dọn sạch sẻ.
Tư thế ngồi vẫn như trước kia, hai người chia ra ngồi ở hai bên, An Nhiên
ngồi ở bên dựa vào tường, Mạc Phi ngồi ở đối diện cô.
Người bán hàng cầm thực đơn cho bọn họ chọn, thật là thay đổi nhiều, thực đơn
trước đây vốn chỉ có đồ uống từ cà phê, giờ phút này đã biến thành phong phú dị
thường, không chỉ có cà phê mà còn có những thứ đồ uống khác, ngay cả thịt bò
bít tết, mì ý, bánh ngọt, các món điểm tâm ngọt, thậm chí cơm chiên cũng đều có,
nội dung phong phú, thì đồng thời có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách.
Mạc Phi không hỏi An Nhiên, mà trực tiếp mở miệng gọi ly cà phê cùng một ly
trà sữa hoàng gia, bánh ngọt vài món điểm tâm ngọt mùi việt quất cô thích.
Tất cả đều là món mà ban đầu cô cùng anh ta tới nơi này thường xuyên gọi, An
Nhiên không nói chuyện, chỉ đặt thực đơn lên bàn rồi trực tiếp nhìn ra phía
ngoài, sau cơn mưa đường phố còn ướt nhẹp, vũng nước bên đường trải qua trận mưa
gió mới vừa rồi, hiện giờ đã chứa không ít nước, một chiếc xe thể thao màu trắng
nhanh chóng chạy vụt qua, bánh xe chuyển động vừa lúc hướng về vũng nước kia cán
lên, làm tung tóe bọt nước, vừa lúc văng lên váy áo màu trắng của một nữ sinh
tóc dài đúng lúc đi ngang qua, nhưng chiếc xe kia cũng không có ngừng lại, mà
trực tiếp vọt đi qua. Mà nữ sinh bị văng trúng một thân nước bẩn chỉ có thể khóc
không ra nước mắt nhìn làn khói cùng cái bóng màu trắng của chiếc xe, mà không
làm được cái gì cả.
Mạc Phi theo ánh mắt của cô nhìn qua, nhưng cũng không có phát biểu ý kiến
gì.
Hiệu suất làm việc của Người bán hàng cũng không tệ lắm, không mất bao lâu,
là đã đem chút cà phê cùng trà sữa đưa lên, bánh cheese việt quốc được một...
phục vụ khác đưa lên.
An Nhiên lắc lắc ly trà sữa, sau đó dùng ống hút, hút một chút vị ngọt kia,
thật ra thì, kể từ sau khi anh ta rời đi, cho dù vẫn uống đồ ngọt, nhưng cô đã
không còn chạm qua trà sữa nữa, mà trực tiếp đổi uống capuchino, hơn sáu năm sau
lại tới đây uống trà sữa, cô đã hoàn toàn không còn thấy thích như ban đầu, chỉ
cảm thấy ngán vì quá mức ngọt.
Mạc Phi nhẹ nhàng nhấp ngụm cà phê, sau đem chén cà phê uống một nửa, khóe
miệng nhàn nhạt nhếch lên, nhìn An Nhiên, nói: "Thế này, tựa hồ như quay trở lại
lúc đó, cùng địa điểm, cùng là hai người, ngay cả đồ uống cũng không có thay
đổi." Vừa nói, ánh mắt của Mạc Phi thẳng tắp ngó chừng An Nhiên, trong mắt có
loại tình ý nói không ra lời.
An Nhiên quay đầu, liếc nhìn anh ta, đem ly trà sửa cầm trong tay đẩy tới một
bên, vừa muốn mở miệng, thì điện thoại trong túi vào lúc này lại vang lên.
Từ trong túi lấy điện thoại di động ra xem, là Tô Dịch Thừa gọi điện thoại
tới, An Nhiên nhìn Mạc Phi ở đối diện một cái, rồi nghiêng người, đưa điện thoại
lên nghe, "A lô."
"Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại?" bên kia Điện thoại, giọng nói Tô
Dịch Thừa tức giận xen lẫn nhàn nhạt ôn nhu hỏi.
"Điện thoại di động để trong túi, thiếu chút nữa không có nghe được." An
Nhiên có chút chột dạ nói.
Bên kia điện thoại Tô Dịch thừa nhẹ nhàng ồ một tiếng, hỏi: "Đã trở về nhà
rồi sao? Mới vừa rồi mưa rất lớn, có bị ướt hay không?"
Sự quan tâm của anh để cho An Nhiên cảm thấy có chút ấm áp, mỉm cười thản
nhiên, gật đầu, nói: "Không có, còn anh, đang ở đâu? Hết bận chưa?"
"Vẫn còn, hiện tại đang giải lao giữa hội nghị, nhìn mới vừa mưa lớn như vậy,
cho nên gọi điện thoại hỏi." Tô Dịch Thừa thản nhiên nói, giọng điệu không nhanh
không chậm, không mặn không nhạt, cũng nghe không ra tâm tình gì.
"Nha." An Nhiên đáp lời, bởi vì anh quan tâm mà khóe miệng không tự chủ được
treo lên mỉm cười.
"Về đến nhà?" bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa giống như muốn xác nhận mà hỏi
lại một lần nữa.
An Nhiên gật đầu, đáp: "Ừ." Cũng không có nói cho anh biết giờ phút này mình
còn đang ở phía ngoài, bởi vì cô không muốn cho anh suy nghĩ nhiều.
Bên kia điện thoại Tô Dịch thừa đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu cũng không có
lên tiếng.
"Dịch Thừa?" An Nhiên có chút nghi ngờ, thử dò xét nên kêu lên.
Một lúc lâu sau, điện thoại bên kia mới truyền đến thanh âm của Tô Dịch Thừa,
nói: "Chỗ này của anh còn chưa kết thúc, trước như vậy đi, một chút nữa anh mới
trở về." Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.
An Nhiên cười nhạt cúp máy, một lần nữa quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Mạc Phi
đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt tựa hồ có chút kỳ quái, có chút bị thương.
An Nhiên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.
"Ha hả." Mạc Phi đột nhiên cười ra tiếng, nhìn An Nhiên, quái gở nói: "Tại
sao thời gian sáu năm dài như vậy cũng chờ rồi, mà không thể chờ một thời gian
ngắn nữa sao?"
Nghe vậy, An Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt của hắn,
buồn cười hỏi: "Tôi vì cái gì mà phải tiếp tục chờ..., anh chưa từng cho tôi hứa
hẹn gì, tôi bị thương mà anh còn muốn tôi bị thương tiếp mà không nên tìm thuốc
tới băng bó, để cho vết thương này tiếp tục máu chảy đầm đìa, Mạc Phi, anh không
cảm thấy mình quá ích kỷ sao? Tại sao anh phải yêu cầu tôi như vậy?"
"Ha hả, là anh quá ích kỷ, hay do em làm quá tuyệt tình?" Mạc Phi cười lạnh
hỏi ngược lại.
An Nhiên nhìn anh ta, lắc đầu, "Anh thật xa lạ, tôi một chút cũng không cảm
thấy đã quen biết anh."
"Năm đó tháng đầu khi anh đi đến Mĩ Quốc, anh đã viết thư cho em rồi, một
tháng một phong, sáu năm, anh viết tám mươi bốn phong thư, dù em một phong cũng
không có hồi âm trở lại, nhưng mà anh đã nghĩ đến, ít nhất em cũng hiểu tâm ý
của anh." Mạc Phi nhìn cô nói.
An Nhiên kinh ngạc cau mày, hỏi ngược lại: "Cái gì thư? Cái gì một tháng một
phong, cái gì tám mươi bốn phong thư?" Cô căn bản không có nhận gì cả, đừng nói
thư, ngay cả bìa thư cô cũng không có thấy!
"Em không có nhận được?" Mạc Phi nhìn cô, vẻ mặt có chút kích động, hắn cho
là cô cố ý không hồi âm, mà không có nghĩ qua cô căn bản không có nhận được thư
gì, nhưng rõ ràng tất cả thư hắn đều gửi đi ra ngoài a, sáu năm qua cũng không
có một lần bị trả về, nếu như cô không có nhận được, vậy thì thư đã bị người nào
lấy!
"Không có, một phong cũng không có." An Nhiên phủ nhận nói.
"Không có đạo lý a, anh rõ ràng ——"
An Nhiên cắt đứt lời anh ta, nói thẳng: "Không phải là vấn đề thư, hôm nay,
anh cho rằng tình cảm cũng giống như chỗ ngồi anh dùng tiền để mua về sao, nhưng
mua được chỗ ngồi thì thế nào, anh nghĩ gọi cho tôi thêm trà sữa hoàng gia, cho
thêm chút bánh cheese việt quốc, là chúng ta thật sự có thể trở lại sáu năm
trước sao? Mạc Phi anh không có phát hiện, hiện tại tôi căn bản đã không còn
uống trà sữa, mùi vị này với tôi mà nói, đã quá mức ngọt ngán."
"Đây chẳng qua vì quá lâu em không có uống." Mạc Phi phản bác.
An Nhiên nhìn anh ta, hồi lâu mới mở miệng nói: "Tại sao biết rất rõ ràng sẽ
có kết quả như thế, mà ban đầu còn cố ý không lưu luyến mà xoay người rời đi?
Hay là nói anh căn bản luôn xem tôi hạ tiện, cảm thấy tôi nhất định sẽ không lấy
ai làm chồng trừ anh? Cho dù bị anh phản bội đi nữa, chỉ cần anh quay đầu lại,
thì tôi nhất định sẽ còn ở lại tại chỗ chờ anh?"
Mạc Phi không nói lời nào, mà nhìn chằm chằm vào cô, hai tay để dưới bàn đã
siết chặc thành quyền.
"Mạc Phi, anh quá tự cho là đúng, quá cảm thấy tình cảm tôi đối với anh là
đương nhiên. Đúng, lúc đầu tôi rất yêu anh, thậm chí cảm thấy được kiếp nầy
ngoài anh ra tôi sẽ không lấy chồng, nhưng mà anh đã quá đem cảm tình của tôi
cho là đương nhiên, cảm thấy một mình anh bất kể là đi bao xa, chỉ cần anh quay
đầu lại, thì vẫn có thể thấy tôi còn ở lại tại chỗ chờ. Anh căn bản là không
hiểu được quý trọng tình cảm mà tôi cho anh, mà chỉ thấy đó là đương nhiên nên
tùy ý tiêu xài. Anh không biết rằng tình cảm là trao đổi lẫn nhau, bởi vì anh
rất tốt với tôi, cho nên tôi mới vô oán vô hối yêu anh. Nhưng khi anh phản bội,
khi anh để cho tim tôi đau đớn nhất, tình cảm của tôi cũng sẽ thu hồi lại, lòng
của tôi cũng sẽ không mở rộng với anh nữa." An Nhiên nói một hơi, ở giữa đó cũng
không hề dừng lại.
Mạc Phi gắt gao nắm tay, nhìn cô chằm chằn, như là vẫn không tin lời của
nàng, nói: "Vậy vì sao em chờ anh sáu năm?"
An Nhiên có chút đau đớn nhắm lại hai mắt, vô lực lắc đầu cười khẽ, nói:
"Thật xin lỗi đã để hiểu lầm, thật ra thì trước khi anh trở lại, trong sáu năm
nay tôi chậm chạp kết hôn cũng không phải là đang chờ anh trở lại." Vừa nói, vừa
gật đầu nói: "Không sai, tôi đang đợi anh trở lại, nhưng mà chỉ muốn anh trở lại
để làm cho tôi hoàn toàn mất hết hy vọng, để cho tôi để xuống đoạn tình cảm dù
chết cũng níu lấy không tha kia, mà không phải là chờ anh quay đầu lại."
An Nhiên than nhẹ một tiếng, rồi cầm túi xách ở trên ghế sa lon, mở miệng
nói: "Xin lỗi, chồng của tôi gọi điện thoại muốn tôi về nhà, có lẽ hôm nay anh
không nên tìm tôi để trải qua ngày sinh nhật của mình, mà nên tìm phu nhân của
anh mới phải."
Vừa nói, vừa trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lúc An Nhiên lướt qua bên cạnh anh ta, thì tay lại một lần nữa mạnh mẽ bị kéo
lại, chỉ nghe thấy anh ta nhàn nhạt mở miệng, nói: "Nếu như, nếu như anh buông
bỏ tất cả mọi thứ hiện tại, chúng ta, chúng ta còn có thể quay lại sao?"
An Nhiên đưa tay kéo tay anh ta ra, mặt không chút thay đổi nói: "Không thể,
bởi vì anh căn bản không thể nào buông tha cho những gì anh hiện có, nếu không,
ban đầu anh cũng sẽ không bởi vì... những thứ này mà xoay người rời đi khỏi
tôi."
Một đao một máu, Mạc Phi á khẩu không trả lời được, ngây ngốc đem tay của
mình lấy ra, một câu nói cũng đều nói không ra.
"Ha hả." Mạc Phi tự giễu khẽ cười, quay đầu lăng lăng nhìn An Nhiên, cuối
cùng nói: "Nếu như, nếu như anh nói hiện tại anh hối hận, hối hận ban đầu không
nên rời đi, em sẽ tin tưởng sao?"
An Nhiên quay đầu nhìn lại anh ta một cái, rồi lắc đầu cười nhạt, không nói
gì thêm, xoay người hướng về cửa của quán cà phê đi tới. Bỏ lại Mạc Phi một mình
một người ngồi ở vị trí đó, nhìn ra cửa sổ, nhìn cô đón xe rời đi. Anh quả thật
đã bỏ lỡ, một cô gái tốt nhất, đẹp nhất đã từng xuất hiện trong cuộc đời
anh.
Khi An Nhiên về đến nhà thì Tô Dịch Thừa đã trở lại, đang ngồi một mình ở
trong phòng khách, giày không cởi, tây trang cũng không có đổi, cứ ngồi như vậy,
tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
An Nhiên thấy anh, thì vui vẻ kêu lên: "Anh đã về rồi, không phải nói còn có
hội nghị sao?"
Lúc này Tô Dịch Thừa mới quay đầu lại, nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không lộ
vẻ gì, chỉ nhìn như vậy.
An Nhiên bị nhìn đến có chút sợ hãi, liền để túi xách xuống đi qua chỗ anh,
có chút bận tâm hỏi: "Sao vậy?"
Tô Dịch Thừa mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cô mỉm cười thản nhiên, lắc
đầu, rồi hỏi: "Mới vừa rồi trong điện thoại không phải nói đã đến nhà ư, làm sao
hiện tại mới trở về?"
An Nhiên có chút chột dạ ánh mắt nhìn đi nơi khác, cười nói, "Mới vừa rồi lúc
trở về đã đi siêu thị, vốn muốn mua vài món đồ, nhưng đến đó mới phát hiện căn
bản không có thứ gì để mua."
Nhìn cô thêm một lúc lâu, Tô Dịch thừa mới đứng dậy cười gật đầu, nói: "n,
hôm nay hơi mệt chút, anh đi tắm trước." Vừa nói, vừa cầm lấy cặp sách trực tiếp
đi vào gian phòng.
An Nhiên nhìn bóng lưng của anh biến mất ở phía sau cánh cửa, cảm giác, cảm
thấy Tô Dịch Thừa hôm nay có chút kỳ quái không diễn tả được.