Thư ký Trịnh cầm giấy tờ đi vào, thấy tâm trạng của anh khá tốt, nênvui vẻ
cầm bản thảo để diễn thuyết chiều đưa cho anh, có chút kích động nói: "Phó thị,
đây là bản thảo diễn thuyết chiều nay. Vừa rồi, thư ký tiểu Trần bên Trương bí
thư kia gọi điện cho tôi, dặn anh chuẩn bị kỹ càng, ý là đề án lần trước được
thông qua rồi, về dự ánh xây dựng ban khoa học kỹ thuật lần này, dường như người
phụ trách bên thị ủy có ý định để anh đảm nhận."
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nhìn cậu ta, vẻ mặt không có nhiều phấn khởi, chỉ bình
thản đáp lại: "ừ, tôi biết rồi."
Sự lãnh đạm của anh khiến thư ký Trịnh có chút mông lung, nụ cười nơi khóe
miệng cũng chậm rãi vụt tắt, nhìn anh, có chút khó hiểu hỏi: "phó thị, xảy ra
chuyện gì sao?"
Nói đến công việc, thì gần đây vẫn rất thuận lợi a, cũng không có gì vấn đề
gì lớn, thư ký Trịnh có chút nghi hoặc.
Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, nhìn thư ký Trịnh, giơ giấy tờ trong tay lên,
hỏi: "Thư ký Trịnh, tất cả tư liệu về Đồng cục trưởng đều ở đây sao?"
"Ách." Thư ký Trịnh sửng sốt, gật đầu, nói: "đây là tất cả tư liệu về công
tác của ông ta mấy năm nay." Mấy ngày hôm trước anh đột nhiên bảo điều tra tất
cả tư liệu về Đồng Văn Hải, anh ta phải qua làm việc với cục nhân sự mới có được
hồ sơ, không phải cứ muốn có là có được.
Tô Dịch Thừa gật đầu, không nói gì thêm nữa, đưa tay nhận lấy bản thảo diễn
thuyết trong tay anh ta, nhìn sơ qua.
Thư ký Trịnh có chút không yên tâm, thử hỏi: "phó thị, có phải có vấn đề gì
không a?"
Tô Dịch Thừa không ngẩng đầu, chỉ hơi lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn bản thảo diễn
thuyết trong tay, cầm bút thuận tay vòng vòng, nhàn nhạt trả lời: "không có gì."
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hỏi, "hội nghị chiều nay họp ở đâu,
Đồng cục trưởng hẳn là sẽ đến sao?"
Thư ký Trịnh gật đầu, nói: "hội nghị ở hội trường một, Đồng cục trưởng hẳn là
sẽ tham dự."
Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Ăn trưa xong, nhân giờ nghỉ ngơi, An Nhiên nghĩ tới đi trung tâm thương mại
mua quà cưới cho Lâm Lệ.
Thật ra thì đến trung tâm thương mại, An Nhiên chỉ cảm thấy hoa mắt nhìn đủ
loại hàng hóa bày đặt trên giá, hoàn toàn không có kinh nghiệm về phương diện
này, trước kia bạn học kết hôn, đều chung tiền mua quà cưới với mọi người, nhưng
mà Lâm Lệ thì khác, đó là bạn tốt nhất của cô, là người quan trọng nhất của cô
trong cuộc sống, cô muốn tặng cô ấy món quà đặc biệt nhất.
Nhưng mà, điều này dường như có chút khó khăn.
Chầm chậm đi trước các tủ kính, An Nhiên căn bản là không có chút đầu mối.
Đột nhiên cô dừng lại trước một cửa hàng trang sức, trong tủ kính trưng bày một
sợi dây chuyền ngọc trai rất đơn giản nhưng rất xinh đẹp. Thật ra thì không tính
là một thiết kế nổi tiếng, thậm chí cái dây chuyền này cũng không có thiết kế,
chỉ là một sợi tơ rất nhỏ xâu qua viên ngọc trai. Không hề được gia công, mà để
nguyên cho ngọc trai hình dáng ban đầu.
An Nhiên bỗng chốc đã bị sợi dây chuyền này thu hút, cô không biết Lâm Lệ có
thích không, nhưng mà cô rất thích, cho nên, An Nhiên lập tức quyết định, tặng
cái này là được rồi.
Từ bên ngoài cửa hàng đi vào, sau đó tìm cái dây chuyền trên mặt tủ kính kia,
kéo người bán hàng đến, bảo cô ấy lấy sợi dây chuyền ra, cho cô nhìn kỹ hơn.
Sau khi người bán hàng của cửa hàng biết được cô muốn lấy sợi dây chuyền kia,
liền khẽ cười có chút áy náy, lắc đầu nói với An Nhiên: "xin lỗi cô, dây chuyền
ngọc trai này là của một khách hàng đã đặt trước rồi, cửa hàng chúng tôi không
có quyền bán."
"Ách, như vậy sao!" An Nhiên có chút thất vọng, sợi dây chuyền kia cô thực sự
rất thích.
Người bán hàng cười cười áy náy với cô, thấy cô có chút thất vọng, thì nói:
"mặc dù không thể mua, nhưng tôi có thể lấy ra ngoài cho cô nhìn?"
"Đừng khách khí" Người bán hàng cười nhẹ, xoay người lấy sợi dây chuyền trong
tủ kính kia ra. Hai người cầm sợi dây chuyền đi đến chỗ quầy hàng.
Viên ngọc trai này thật đẹp, tuy là An Nhiên không biết nhìn ngọc trai tốt
xấu thế nào, nhưng mà nhìn rất hài lòng, kích cỡ trung bình, trong suốt sáng
bóng, càng nhìn An Nhiên càng thấy thích.
Lúc này, có một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến quầy, hỏi
người bán hàng: "Xin hỏi sợi dây chuyền mà tháng trước tôi đặt ở đây đã xong
chưa?"
Nghe vậy, người bán hàng có chút áy náy nhìn về phía An Nhiên, người đàn ông
theo ánh mắt cô ấy nhìn về An Nhiên ở trước quầy, mà đúng lúc này An Nhiên cũng
ngẩng đầu lên nhìn về anh ta, bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời sửng
sốt.
"Là anh a!" An Nhiên có chút bất ngờ, không ngờ lại gặp phải Chu Hàn ở đây,
hơn nữa anh ta lại là chủ nhân của sợi dây chuyền ngọc trai này.
Chu hàn gật đầu với cô, trên mặt cũng không có biểu cảm gì nhiều, chỉ thản
nhiên nói: "thật trùng hợp." Sau đó ánh mắt nhìn đến sợi dây chuyền ngọc trai
trên cổ cô.
An Nhiên gật đầu, thấy anh ta nhìn cổ mình, thì mới kịp phản ứng lại, vội
vươn tay muốn tháo sợi dây chuyền trên cổ, có chút ngại ngùng cười nói: "thật
ngại quá, chỉ là tôi thấy sợi dây chuyền này quá đẹp, nên mới xin người bán hàng
cho tôi thử đeo một lát, để tôi tháo xuống trả cho anh."
Vì hơi luống cuống, mà cái nút cài vốn đơn giản ngược lại trở nên khó tháo
ra, người bán hàng bên cạnh thấy thế, bước lên phía trước giúp cô gỡ sợi dây
chuyền trên cổ xuống.
Sau đó một lần nữa đặt vào trong hộp gấm, đẩy tới trước mặt Chu Hàn, nói:
"đây chính là sợi dây chuyền mà ngài đặt làm, mời ngài kiểm tra lại."
Chu Hàn gật đầu, không hề đưa tay ra lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp
kia một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn An Nhiên hỏi: "thích sợi dây chuyền này
à."
Mặc dù không biết vì sao anh ta hỏi thế, An Nhiên vẫn thành thật gật đầu,
nói: "dây chuyền rất đẹp."
Nghe vậy, Chu Hàn lại nhìn sợi dây chuyền một chút, cũng không quay đầu, chậm
rãi nói: "nếu cô thích, thì tặng cho cô đi."
"Ách!" An Nhiên sửng sốt, có chút không kịp phản ứng, anh ta nói tặng cho cô!
"đây không phải là cái anh đã đặt làm trước sao?" Đặt làm riêng, hẳn là có ý
nghĩa đặc biệt, muốn tặng cho người đặc biệt đi! Nói cái gì đây chứ?
Chu Hàn xoay đầu lại, nhìn cô, mỉm cười thản nhiên, nói: "không quan trọng,
cô thích, tặng cho cô thôi."
An Nhiên liếc nhìn dây chuyền, còn có chút không tin, không xác định mà nhìn
anh ta, hỏi: "thật có thể?"
Chu Hàn gật đầu, nhìn sợi dây chuyền kia, ánh mắt có chút buồn bã nói: "từ
đầu là tự cho là đúng, nếu đã không giữ được người, giữ lại sợi dây có tác dụng
gì." Nói xong, thì lại quay đầu nhìn An Nhiên nói: "nếu cô thích, thì tặng cho
cô." Gật đầu với cô, rồi xoay người rời đi.
Thấy thế, An Nhiên vội vàng bảo người bán hàng gói lại, lấy thẻ tín dụng từ
trong túi xách muốn thanh toán, thì được người bán hàng cho biết, ngay từ lúc
mới đặt làm sợi dây chuyền này thì Chu Hàn đã thanh toán toàn bộ tiền.
An Nhiên vội vàng cầm túi đuổi theo, cuối cùng đến trước cửa trung tâm thương
mại thì nhìn thấy Chu Hàn đang chuẩn bị lái xe rời đi, vội vàng lên tiếng gọi:
"Chu Hàn, Chu tiên sinh, chờ một chút!"
Chu Hàn quay đầu, dừng động tác khởi động lại, đứng ở cạnh cửa xe nhìn cô
đang chạy chậm về phía anh ta.
Rốt cục trước khi anh ta rời đi, An Nhiên gọi lại được anh ta, chẳng qua là
chạy vội nên hơi thở dốc, đứng trước mặt anh ta, tay ôm ngực, thở hổn hển.
Chu Hàn nhìn cô, cũng không vội chất vấn, đợi cô điều hòa lại mới hỏi: "có
chuyện gì sao?"
An Nhiên giơ túi dây chuyền trong tay lên, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "anh,
cái này anh đã trả tiền rồi."
Chu Hàn nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng: "sợi dây chuyền đó năm ngàn tệ, cô có
thể đưa thẳng tiền mặt cho tôi."
An Nhiên sửng sốt, có chút bất ngờ vì anh ta thẳng thắn như thế, nhưng mà còn
có chút bất ngờ hơn về giá tiền của sợi dây chuyền, cô nhìn anh ta, hơi không
xác định được hỏi: "không phải là anh cố tình hạ giá cho tôi đấy chứ?" Mặc dù cô
không biết ngọc trai tốt xấu thế nào, nhưng mà nói sợi dây chuyền này chỉ năm
ngàn tệ, thật là hơi rẻ rồi.
Chu Hàn nhìn cô, vẻ mặt thậm chí chưa hề thay đổi, nhàn nhạt mở miệng, hỏi
ngược lại: "vì sao tôi phải hạ giá cho cô?"
Bỗng chốc An Nhiên bị câu hỏi này của anh ta làm khó, đúng vậy a, căn bản là
anh ta chẳng có lý do gì để lấy sợi dây chuyền có giá cao sang tay cho cô với
giá thấp, với quan hệ của anh ta và Tô Dịch Thừa, hoàn toàn không có khả năng
làm thế.
Thấy cô không đáp, Chu Hàn lại hỏi: "thế nào, có tiền mặt đưa cho tôi
chứ?"
Thế này, An Nhiên mới lấy lại tinh thần, gật đầu, nói: "Nhưng mà, trên người
tôi không có nhiều tiền như thế, hay là anh cho tôi số tài khoản, về công ty tôi
sẽ lập tức vào mạng chuyển tiền cho anh, hoặc là gần đây có ngân hàng, anh chờ
tôi ở đây, bây giờ tôi rút tiền ra cho anh."
Chu Hàn nhìn cô một chút, cuối cùng mở miệng nói: "cô lên mạng chuyển khoản
cho tôi đi." Nói xong, thì vươn tay ra với cô: "đưa di động cho tôi."
An Nhiên sững sờ đưa di động cho anh ta, thấy anh ta bấm bấm mấy số, rồi sau
đó có âm thanh ầm ầm vang lên từ trong túi anh ta, nghe tiếng, Chu Hàn ngắt máy
của An Nhiên, rồi trả lại di động cho cô, nói: "vừa rồi là số của tôi, chờ một
chút tới công ty, tôi sẽ bảo thư ký nhắn tin số tài khoản của tôi cho cô."
An Nhiên gật đầu, không có ý kiến gì đối với việc này.
Chu hàn ngồi vào xe, chuẩn bị lái xe rời đi, liếc nhìn thấy An Nhiên còn đứng
ở một bên, nên chủ động mở miệng hỏi: "cô đi đâu, có muốn tôi đưa một đoạn
không."
An Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp đến giờ vào làm, rồi mới gật đầu,
báo địa chỉ, rồi nói: "vậy làm phiền anh."
Chu Hàn cũng không phải là một người nói nhiều, hai người ngồi trên xe cùng
im lặng nên có chút lúng túng,
Nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, An Nhiên quay đầu, nhìn anh ta hỏi: "đúng rồi,
đứa bé khá hơn chút nào chưa?" Giọng nói có chút áy náy, về chuyện lần trước lỡ
cho đứa bé kia ăn mỳ ý hải sản, dẫn đến nó bị dị ứng hải sản nghiêm trọng, An
Nhiên vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chu hàn quay đầu nhìn cô, gật đầu, thản nhiên nói: "tốt hơn nhiều, không có
gì đáng ngại."
Nghe vậy, An Nhiên mới an tâm một chút, gật đầu, nói: "vậy thì tốt."
Chu Hàn chăm chú nhìn đường đi phía trước, hai người cũng không trao đổi gì
nhiều, thậm chí khi đưa An Nhiên đến cửa công ty, Chu Hàn gật đầu với cô, rồi
liền lái xe đi thẳng.
Mấy tiếng sau khi trở lại công ty làm, thì An Nhiên nhận được tin nhắn của
anh ta, không hề có lời lẽ uyển chuyển gì mà trực tiếp nhắn tin số tài khoản
ngân hàng của mình.
An Nhiên chuyển tiền tới số tài khoản ngân hàng này cho anh ta. Làm xong
xuôi, An Nhiên lại lấy sợi dây chuyền ra, lẳng lặng nhìn viên ngọc trai bóng
loáng nằm trong hộp gấm, đưa tay khẽ khàng chạm vào.
Nhìn xong, thì tìm số máy của Lâm Lệ, rồi liền gọi cho cô ấy.
Điện thoại rất nhanh được tiếp, tâm tình của Lâm Lệ dường như khá tốt, thanh
âm mang theo ý cười: "a lô, An tử."
Đã lâu không nghe thấy cô ấy gọi cô là An tử, lúc này An Nhiên mới tin thật
sự là cô ấy không sao rồi. Cười khẽ, trêu chọc hỏi: "thế nào, cô dâu tương lai,
ngày mai kết hôn rồi, có hồi hộp không?"
Bên kia điện thoại Lâm Lệ cười khanh khách, cũng không cậy mạnh, mà thành
thật nói: "hồi hộp, hồi hộp đến mức tim đập nhanh sắp nhảy ra ngoài rồi."
An Nhiên rất không nể tình cười to, cười cô ấy không sợ trời không sợ đất,
thế mà cũng có lúc hồi hộp như vậy, sau khi cười xong mới nghiêm túc hỏi cô: "đã
nghĩ kỹ chưa?" Cô thật sự không muốn cô ấy làm khổ mình, nếu hiện tại cô ấy thay
đổi ý định không muốn lấy chồng, như vậy dù có bao nhiêu người phản đối, cô nhất
định sẽ luôn đứng bên cạnh ủng hộ cô ấy.
Ở bên kia điện thoại Lâm Lệ im lặng một lúc lâu, rồi mới cười mắng: "An tử,
mi là đồ không có lương tâm, sao mi lại động tí là nói ta không tốt đây."
An Nhiên cười khẽ, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "tối nay ta đến
khách sạn với mi."
Trước đó cũng đã nói với Tô Dịch Thừa, mình làm phù dâu cho Lâm Lệ, vì sáng
mai phải đi hóa trang với Lâm Lệ, cho nên tối nay trực tiếp ở lại khách sạn với
Lâm Lệ.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ bảo cô phải chăm sóc tốt bản thân.
Trong điện thoại An Nhiên kể cho anh chuyện trưa nay mình đi trung tâm thương
mại gặp phải Chu Hàn, cũng nói luôn chuyện sợi dây chuyền, bên kia điện thoại Tô
Dịch Thừa rõ ràng im lặng một lát, chỉ nhàn nhạt lên tiếng nói mình biết rồi,
sau đó chuyển đề tài khác, bảo cô thay mặt anh chúc Lâm Lệ tân hôn vui vẻ.
An Nhiên gật đầu đáp, sau đó hai người lại nói vài chuyện gì đó rồi mới cúp
điện thoại.
Buổi tối trước khi tan việc đặc biệt đến chỗ Hoàng Đức Hưng xin nghỉ, Hoàng
Đức Hưng không nói gì, chỉ hỏi tiến triển của bản thiết kế trang viên thể thao
kia, bảo cô nắm chắc thời gian.
Tan việc cô liền đi đến khách sạn mà Lâm Lệ ở, khi chờ thang máy ở đại sảnh
khách sạn, đúng lúc gặp Trình Tường từ trên tầng đi xuống, Trình Tường nhìn thấy
cô, nhàn nhạt cười với cô.
An Nhiên có chút không được tự nhiên, bây giờ cô nhìn anh ta, đã hoàn toàn
khác từ sau chuyện ở nhà hàng.
Trình Tường mở miệng trước, nói: "An Nhiên, ngày mai, lại phiền cô chăm sóc
Lâm Lệ nhiều một chút rồi, bụng cô ấy lớn rồi, nhưng luôn không tự biết lấy."
Lúc nói chuyện, luôn tỏ ra lo lắng và sủng nịnh đối với Lâm Lệ, khiến người ta
không khỏi có cảm giác anh ta thực sự rất yêu Lâm Lệ.
An Nhiên quay mặt đi, thản nhiên nói: "điều này không cần anh lo lắng, tôi
biết nên làm thế nào." Giọng nói cũng không tính là tốt lắm, nghe còn có chút
chống đối, không hề khách khí.
Trình Tường biết cô còn vì chuyện giữa anh và Tiêu Tiêu mà còn có khúc mắc,
nên chỉ gật đầu với cô, sau đi lướt qua người cô, thì đi thẳng. Vừa rồi tới đây
là đưa bữa tối cho Lâm Lệ, gần đây cô cực kỳ kén ăn, không hề có hứng thú ăn đồ
ăn bên ngoài hoặc trong khách sạn, chỉ có đối với đồ ăn anh làm thì gắng gượng
ăn được một chút.
Khi Trình Tường đi qua cạnh An Nhiên, An Nhiên thấp giọng uy hiếp nói: "Trình
Tường, Lâm Lệ thật sự giao cả thể xác và tinh thần cho anh, nếu anh khiến cô ấy
không hạnh phúc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Trình Tường quay đầu, chăm chú nhìn An Nhiên, sau đó trịnh trọng gật đầu,
giống như là ở hứa hẹn nói: "em yên tâm, anh nhất định sẽ không cô phụ Lâm
Lệ!"
Nghe vậy, An Nhiên cười lạnh, quay đầu liếc nhìn anh một cái, nói: "a, chẳng
qua là không cô phụ sao?"
Trình Tường nghẹn họng, thoáng cái không đáp được.
"Trình Tường, anh cảm thấy Lâm Lệ cho anh mười năm, chỉ vì muốn anh không cô
phụ sao?" An Nhiên nhàn nhạt nói xong, xoay người đi thẳng vào thang máy.
Trình Tường đứng một mình ở đại sảnh khách sạn, nắm chặt tay, từ trước đến
giờ anh không hề nghĩ Tiêu Tiêu còn có thể trở về, mà trong thời gian sau khi
Tiêu Tiêu trở về này, anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ rời bỏ lâm Lệ, anh vẫn cho
rằng anh sẽ cùng Lâm Lệ nắm tay nhau đi hết cuộc đời này.
Khi An Nhiên đi lên, Lâm Lệ vì nghén mà đang nôn kịch liệt trong phòng vệ
sinh, má Lâm đứng bên cạnh không ngừng vỗ vỗ lưng cô ấy, cho cô ấy thuận khí, mà
ba Lâm thì đứng bên ngoài, khuôn mặt không giấu được lo lắng cùng đau lòng.
Đến khi Lâm Lệ từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, vì nôn nghén mà sắc mặt
nhìn có hơi tái nhợt, thấy An Nhiên tới đây, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười,
nhưng thanh âm có chút vô lực, nói: "đến rồi."
An Nhiên gật đầu, cười cười với Lâm mẹ bên cạnh cô ấy, tiến lên đỡ lấy Lâm
Lệ, dìu cô ngồi xuống ghế sô pha. Vừa đỡ, An Nhiên mới chú ý tới mấy ngày nay
không gặp Lâm Lệ, Lâm Lệ gầy gò kinh khủng, vóc người vốn đã không mập, lúc này
đã trở nên nhẹ hều.
Mặc dù là An Nhiên thương cô, nhưng lúc này cũng không làm được gì.
Má Lâm và ba Lâm dường như không rõ chuyện Trình Tường ngoại tình, mấy người
ngồi nói chuyện phiếm, đều nói Trình Tường thật là tốt, An Nhiên không nói thêm
gì, chỉ gật đầu nhàn nhạt cười.
Tính cách Lâm Lệ được di truyền từ Má Lâm và ba Lâm, trong chất phác có
nhiệt tình.
Hai người nói chuyện với An Nhiên một lúc lâu, mới trở về phòng mình, để lại
không gian riêng cho An Nhiên và Lâm Lệ.
An Nhiên nhìn bộ dạng gầy gò của cô ấy, nói không nên lời sự đau lòng và khó
chịu của mình, lúc này cô rất nhớ một Lâm Lệ của trước kia, cái gì cũng thích
ăn, cái gì cũng ăn được, dường như lúc nào cũng trong trạng thái ăn không đủ
no.
Như là nhìn ra tấm lòng của An Nhiên, Lâm Lệ cười cười với cô, nói: "mi yên
tâm được đi, bác sĩ nói mang thai ba tháng đều như thế, ăn gì nôn nấy, muốn ăn
nhưng lại không đói, thế này là bình thường, qua ba tháng là ổn, yên tâm yên
tâm, không sao cả."
An Nhiên cười cười với cô ấy, không nói thêm gì.
Tối nay dường như là một đêm mất ngủ, hai người không buồn ngủ, nằm trên
giường, cùng nhau nhớ lại những năm tháng thanh xuân của bọn họ, nhớ lại những
niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống đại học. Vừa nói vừa khóc, không rõ
nguyên nhân, nhưng chỉ là muốn khóc, sau khi khóc hai người lại nhìn nhau cười
to lên, cả buổi cứ điên điên khùng khùng như thế.
Dù sao vẫn là phụ nữ có thai, dù mình có hưng phấn thế nào, dù mình không
muốn ngủ thì đứa bé trong bụng cũng đến lúc buồn ngủ, gần mười hai giờ, trong
tiếng gọi của bảo bối trong bụng, rốt cuộc Lâm Lệ mơ mơ màng màng ngủ thiếp
đi.
An Nhiên cẩn thận đắp kín chăn cho cô ấy, mình thì vẫn không hề buồn ngủ,
xoay người đi vào phòng vệ sinh. Xả nước vào khăn mặt để rửa mặt.
Khi đi ra thì điện thoại đặt trên bàn trà nhận được tin nhắn.
An Nhiên nghi hoặc không biết là muộn thế này rồi con ai nhắn tin đến, cầm
điện thoại lên nhìn, lại không ngờ là từ Tô đại lãnh đạo trong nhà kia gửi
tới.
Rất đơn giản cũng rất phong cách của ông Tô, bốn chữ ngắn ngủn, nhưng lại
khiến người ta có loại cảm giác ngọt ngào.
——‘Nhớ em, khó ngủ! ’
An Nhiên cầm lấy điện thoại di động, khóe miệng không tự chủ cong lên, đưa
tay vẽ vuốt bốn chữ trên màn hình di động, thế nào cũng không thấy ngán.
Cuối cùng quay đầu liếc nhìn Lâm Lệ trên giường, lặng lẽ ra ban công. Đây là
phòng nhìn hướng ra sông, ra ban công là có thể nhìn thấy Thanh Giang, về đêm,
ngọn đèn đuốc lấp lánh ánh hồng, cả thành phố chìm vào giấc ngủ.
Cầm điện thoại di động trực tiếp gọi về cho người ở nhà, điện thoại vừa vang
lên tiếng thứ nhất đã được người đón, tốc độ cực nhanh không khỏi làm người ta
hoài nghi có phải là anh đang cố ý để điện thoại bên cạnh người hay không.
"Vẫn chưa ngủ sao?" Vừa nhận điện thoại, Tô Dịch Thừa đã hỏi như thế.
An Nhiên cười khẽ, nói: "anh cũng còn chưa ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi
làm đấy."
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa yếu ớt than nhẹ, làm như đang oán trách, nói:
"không ôm em, anh không ngủ được."
"Tô lãnh đạo, anh là đang lừa gạt trẻ con sao?" An Nhiên thể hiện rõ là không
tin.
Tô Dịch Thừa không đáp hỏi ngược lại: "em cảm thấy anh đang lừa em sao?"
Không phải là giống, căn bản là đúng như thế! An Nhiên không nói ra, nhưng
trong lòng nghĩ như vậy.
"Ta nghĩ anh đã quen ôm em ngủ rồi, tối nay đột nhiên em không có ở đây, thật
sự là khó mà thích ứng được." Tô Dịch Thừa nói thật, buổi tối xem giấy tờ xong,
rửa mặt qua loa rồi nằm trên giường chuẩn bị ngủ, lại không ngờ nằm suốt hai
tiếng đồng hồ, trằn trọc khó ngủ, có đôi khi thói quen thật sự là thứ đáng sợ,
mới bao lâu, anh đã có chút không thích ứng được cô vắng nhà rồi.
An Nhiên cười khẽ, dù thật hay giả, nói thế cũng làm cô rất vui, trêu chọc
nói: "vậy trước khi kết hôn với em anh làm sao a, chẳng lẽ mỗi đêm đều khó ngủ
sao?"
Bên kia điện thoại đột nhiên im lặng một hồi, một lúc lâu mới truyền đến
giọng nói yếu ớt của Tô Dịch Thừa, dường như có chút buồn bực, nói: "Anh không
biết nữa."
An Nhiên cười to, rồi lại cẩn thận quay đầu liếc nhìn bên trong, rất sợ tiếng
cười của mình làm ầm ĩ đến Lâm Lệ đang ngủ, thấy Lâm Lệ vẫn duy trì tư thế như
trước, An Nhiên mới yên tâm quay đầu, nhỏ giọng nói với Tô lãnh đạo nào đó:
"được rồi, anh nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy."
Thời gian thật sự là không còn sớm, Tô Dịch Thừa cũng không càn quấy nữa, chỉ
nhắc nhở cô: "ừ, em cũng đi ngủ đi, ngày mai cũng phải mệt cả ngày đấy."
An Nhiên cười gật đầu, lên tiếng nói được, sau đó cúp máy, xoay người trở về
phòng, Lâm Lệ ngủ khá say, khẽ có tiếng ngáy, An Nhiên nằm xuống cạnh cô, hẹn
giờ dậy cùng Lâm Lệ đi tiệm áo cưới trang điểm, rồi nhắm mắt lại, có chút mệt
mỏi ngủ thiếp đi.
An Nhiên không hề phát hiện, người lẽ ra đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh cô,
Lâm Lệ, chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nhìn ngón áp út bên trái, nơi đó có chiếc
nhẫn bạc đơn giản mà ngày đó khi quyết định kết hôn với cô Trình Tường đã đặc
biệt đi trung tâm thương mại mua về, một lúc lâu, mới từ từ nắm tay lại, nắm
thật chặt, giống như làm nắm chặt hạnh phúc của bản thân!