An Nhiên sững sờ nhìn anh, rất lâu mới hỏi: "vậy bây giờ Lăng Nhiễm thế nào?"
Cô hoàn toàn không ngờ tối nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Không có gì đáng lo, vết thương không sâu, khâu mấy mũi, bây giờ ở lại bệnh
viện theo dõi, anh gọi báo cho Lăng thị trưởng rồi." Tô Dịch Thừa thản nhiên
nói. Cả người hơi mỏi mệt, ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu nhắm mắt lại, cả người
cảm thấy hơi vô lực.
An Nhiên sờ sờ mặt anh, mặc dù không biết lúc này anh có tâm tình gì, nhưng
mà có thể hiểu sự bất đắc dĩ của anh, nên nhẹ giọng nói: "đi tắm đi."
Tô Dịch Thừa mở mắt nhìn cô một chút, cười cười với cô: "anh không sao."
An Nhiên gật đầu, "em đi dọn dẹp phòng, anh đi tắm trước."
Tô Dịch Thừa không phản đối, khom người hôn nhẹ lên môi cô, rồi đi vào nhà
tắm, quả thực tối nay anh có phần mệt mỏi.
An Nhiên dọn dẹp sạch sẽ mảnh sứ trên mặt đất và bánh ngọt trên bàn trà, đến
lúc lau rửa xong xuôi, Tô Dịch Thừa còn chưa ra ngoài. Vào bếp mở tủ lạnh ra,
bên trong là bánh ga tô mà Tô Dịch Thừa mua, liếc nhìn hướng cửa phòng, đóng cửa
tủ lạnh lại. Lấy mì trong chạn ra, rửa sạch nồi, cho nước vào, bật bếp lên.
Thật ra thì Cố gia được xem như là gia đình tương đối truyền thống, mặt sinh
hoạt cũng thiên về kiểu Trung Quốc, trước kia ở nhà cũng tổ chức sinh nhật,
nhưng mà rất ít ăn bánh ga tô, dù là sinh nhật của ai trong nhà, Lâm Tiểu Phân
luôn chuẩn bị một bát mì trường thọ, phía trên rải nhiều trứng và thịt, bên
trong mì có chút rượu nếp ủ, dậy mùi vô cùng thơm mát.
Khi Tô Dịch Thừa dùng khăn lông lau khô đầu tóc đi ra vừa lúc ngửi thấy được
mùi rượu nhàn nhạt kia.
Nhưng mà vì trong nhà không có rượu nếp đặc chế, lần này An Nhiên bỏ thêm rau
xào và rượu gia vị, mặc dù không thơm bằng rượu nếp, nhưng còn tốt hơn không có.
Đặt mì sang một bên, An Nhiên lại mở tủ lạnh lấy ra mấy quả trứng gà, cho mỡ vào
nồi, đánh tan trứng vào, nhân lúc trứng còn chưa đặc lại, liền tắt bếp, dùng
trứng âm ấm gần chín, như vậy mới càng ngon miệng.
Đợi làm xong tất cả, An Nhiên mới rải trứng trong nồi lên trên mì, để trứng
phủ kín bề mặt mì, bưng mì đặt lên trên bàn ăn, ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Tô
Dịch Thừa đang đứng trước bàn ăn.
Nhàn nhạt cười với anh, đưa tay chỉ bàn ăn trước mặt, nói: "mau tới đây, sinh
nhật có thể không ăn bánh ga tô, nhưng mà nhất định phải ăn mì."
Tô Dịch Thừa cũng cười, tiến lên ngồi xuống trước bàn ăn, nhận lấy đôi đũa
trong tay cô, gắp miếng trứng gà, trứng gà nhúng nước canh, cho vào miệng mang
theo thoang thoảng mùi rượu, dường như từ sau khi chuyển ra, không có lần sinh
nhật nào được ăn mì trường thọ, hàng năm mẹ anh đều gọi điện thoại đến gọi anh
về, nhưng mà luôn có chuyện làm lỡ mất, không phải là xuống cơ sở thì là đi họp
hành, rồi về muộn, cả người mệt mỏi không muốn di chuyển, cũng không khởi động
xe về đại viện, dần dần, mẹ anh cũng hiểu được tính đặc thù công việc của anh,
nên cũng không đề cập nữa, nhưng mà hằng năm vẫn gọi điện thoại tới chúc mừng
sinh nhật anh.
"Ăn ngon không?" An Nhiên mở to mắt nhìn anh, trong mắt đầy mong đợi.
Tô Dịch Thừa nhìn cô buồn cười gật đầu, gắp miếng trứng đưa đến trước miệng
cô, ý bảo cô há mồm.
An Nhiên cười nhạt há mồm nuốt xuống, nói: "trước kia ở nhà, vào sinh nhật mẹ
luôn nấu mì trường thọ, lâu rồi, nên cũng quen mùi vị này." Nói xong, An Nhiên
giống như là nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhàn nhạt phát ra ý cười.
"Vậy hôm nào chúng ta đến nhà cha mẹ, anh đi tìm mẹ học lỏm, về sau vào sinh
nhật em, đến lượt anh nấu cho em ăn." Tô Dịch Thừa tiếp lời, giọng nói tự nhiên
không có chút ngượng ngùng và gò bó.
An Nhiên sửng sốt, nhìn anh, một lúc lâu, nụ cười trên miệng càng ngọt
hơn.
Tô Dịch Thừa nhìn cô cũng cười, cúi đầu tiếp tục ăn mì, thật ra thì bụng anh
đã no, cũng vì chuyện Lăng Nhiễm vừa rồi khiến anh không còn khẩu vị, nhưng mà
bát mì không tính là ngon anh lại ăn vô cùng ngon miệng, mùi rượu thoang thoảng
thơm ngát lưu chuyển trong miệng anh, có loại ảo giác, đây như là bát mì ngon
nhất mà anh từng ăn.
Ăn mì xong, An Nhiên ở lại trong phòng bếp thu dọn bát đũa, Tô Dịch Thừa thì
vào thư phòng, xử lý nốt đống giấy tờ đang dở giữa chừng vì Lăng Nhiễm, đến khi
đi ra khỏi thư phòng, An Nhiên đã tắm rửa xong, ngồi trên giường, trên tay cầm
một quyển tạp chí kiến trúc nước ngoài, chăm chú học tập phong cách kiến trúc
đặc sắc của bọn họ.
Tô Dịch Thừa lên giường từ bên kia, xoay người cô lại để cô tựa vào bả vai
mình, ôm cô, cùng cô nhìn tạp chí kiến trúc mà mình chẳng hề nhìn ra cái gì
cả.
An Nhiên xem vô cùng nghiêm túc, trong miệng như là còn lẩm bẩm gì đó. Vừa
rồi khi đưa Lăng Nhiễm đi bệnh viện, nhìn cô ta tựa vào trong ngực mình, nhìn
khuôn mặt mặt tái nhợt của cô ta từ từ mất đi ý thức, anh nhìn, thế nhưng không
tìm được chút cảm giác đau lòng, có chăng chỉ là lo lắng, lo lắng cho một người
quen biết.
Qua bảy năm, anh không biết vì sao đột nhiên Lăng Nhiễm lại quay về, nếu thật
muốn xoay chuyển cái gì, vậy cần gì phải đợi sau bảy năm lâu như thế? Có lẽ lúc
nào đó anh phải tìm Chu Hàn nói chuyện một chút.
Thật ra thì dù xuất phát từ lý do gì quay về, dù cô ta quay về lúc nào, anh
cũng không thèm để ý. Nói anh máu lạnh cũng tốt, nói anh vô tình cũng được, hồi
đó nhìn bọn họ quan hệ với nhau ở trước mặt mình như vậy, còn bảo anh làm như
chưa từng xảy ra chuyện gì mà tha thứ, rồi bắt đầu lại với cô ta, đó căn bản là
không thể nào, anh tự nhận mình không phải là người độ lượng như thế.
Thật ra thì không thể không công nhận, anh là một người cương quyết và tuyệt
tình, một khi buông tay, liền không thể nào quay lại, trước đây gặp phải đủ loại
người, muôn vàn chuyện anh liền tự động bỏ qua, xem như không nhìn thấy. Từ
trước đến giờ anh không thích dây dưa, trước kia như thế, hiện tại cũng thế.
"Dịch Thừa?"
Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, nhìn An Nhiên
trong lòng đang sững sờ nhìn mình, cười cười với cô.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" An Nhiên hỏi, gọi anh vài tiếng, cũng không anh hoàn
hồn.
Tô Dịch Thừa cười nhạt lắc đầu, "không có gì, em xem xong rồi?"
An Nhiên không hỏi nhiều, tú khí ngáp một cái, nói: "mệt mỏi quá, ngày mai
còn phải dậy sớm đi làm." Nói xong liền nằm xuống.
Tô Dịch Thừa nằm xuống theo cô, đầu cô gối lên tay anh, anh nghiêng tay kia
gác lên trên thắt lưng mảnh khảnh của cô, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cô nằm
trong lòng mình.
Nhìn khuôn mặt của cô, lông mi thật dài hơi vểnh lên, lông mi hơi rung động.
Chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ hôn lên tóc cô, hòa với hô hấp của cô, chuẩn bị đi
ngủ cùng cô.
Trong lúc Tô Dịch Thừa mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, thì nghe thấy An
Nhiên mơ hồ nói: "ông xã, sinh nhật vui vẻ."
Nghe vậy, ánh mắt vốn mỏi nhừ đến nặng trịch của Tô Dịch Thừa thoáng cái mở
ra, nhìn người trong ngực khóe miệng cười yếu ớt, sau đó cười ra tiếng. Sau khi
cười xong, tay ôm cô chặt hơn, để cô sát lại người mình.
Ngày hôm sau tỉnh lại Tô Dịch Thừa như thường lệ sau khi tập thể dục buổi
sáng xong đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
An Nhiên vén chăn xuống giường, theo thói quen đi đến tủ quần áo, mở tủ ra,
mới phát hiện, quần áo cô mặc đi làm bình thường đều đã được dọn từ trong tủ vào
một túi du lịch, mà quần áo cô thay hôm nay được lấy ra đặt trên tủ đầu
giường.
Sau khi An Nhiên rửa mặt, thay quần áo xong đi ra ngoài, Tô Dịch Thừa vừa lúc
bưng trứng trần nước sôi đã vớt đặt lên trên bàn ăn. Thấy cô ra ngoài, liền cười
bảo cô đến ăn sáng.
Ăn cơm, Tô Dịch Thừa bảo cô tối nay cố gắng đừng làm thêm giờ, tan tầm anh sẽ
đến đón cô, buổi tối bọn họ sẽ dọn sang nhà mới.
An Nhiên không có ý kiến, gật đầu nói được.
Thật ra thì qua hai ngày không ngừng thảo luận bản thiết kế với Trần công, ý
kiến hai người căn bản đã đi đến thống nhất, kế tiếp chỉ cần dựa theo bản vẽ,
chiếu theo kế hoạch sớm định ra từ trước, trong quá trình thực thi vừa bảo đảm
chất lượng, vừa bám sát thời gian, đó là phải chuẩn bị xong tất cả trong thời
gian đã định. Ngoài ra, cũng đã bố trí công xưởng bắt đầu sản xuất mô hình mô
phỏng, dự tính sáng ngày kia là có thể cho ra mô hình.
Lúc chiều Hoàng Đức Hưng giới thiệu một nữ sinh cho mọi người nói là đồng
nghiệp mới tới, tuổi xấp xỉ Lăng Lâm, Lăng Lâm nhìn thấy cô ta thì ngẩn người
một chút, có hơi bất ngờ, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Hoàng Đức Hưng giới thiệu đơn giản, chỉ nói cô bé này tên là Trần Trừng, cũng
không xinh đẹp lắm, chẳng qua là đôi mắt kia nhìn đặc biệt lấp lánh hữu thần,
khiến cho khuôn mặt không hề đặc biệt của cô thêm rực rỡ, khiến người ta không
thể bỏ qua.
Hoàng Đức Hưng nói tiếp, nói Trần Trừng này là sinh viên khóa này vừa tốt
nghiệp đại học, trước đây ở trường đại học đã nhiều lần giành được nhiều giải
thưởng trong nước, từ khi còn đi học đã được một công ty kiến trúc nổi tiếng ở
Thâm Quyến phát hiện, chẳng qua là vì lý do cá nhân mà bỏ qua cơ hội như vậy,
hôm nay gia nhập vào ‘Chân Thành’, sẽ là lực lượng dự bị mạnh mẽ cho ‘Chân
Thành’ trong tương lai.
Thật ra An Nhiên không quan tâm đến vấn đề này, lại càng bán tính bán nghi
đối với bài giới thiệu của Hoàng Đức Hưng, dù sao trước đó từng có ví dụ Lăng
Lâm, cho nên khi Hoàng Đức Hưng nói giao Trần Trừng cho cô, An Nhiên cũng không
ôm quá nhiều kỳ vọng vào cô gái này.
Trong phòng làm việc, An Nhiên đưa một chút tư liệu và dự án kiến trúc trước
đó của công ty cho cô ta, chỉ nhàn nhạt nói: "mấy ngày này cô cứ tìm hiểu một số
dự án của cô ty trước, một thời gian sau, tôi sẽ để cô tiếp xúc với những dự án
đặc biệt hơn."
Trần Trừng đưa tay nhận lấy tài liệu An Nhiên đưa cho, cười nhạt nói: "thật
ra thì em cũng không cho là xem những dự án mà công ty đã thực hiện có lời ích
gì với em, vì tất cả đó đều là tác phẩm của người khác, không phải là phong cách
của em." Khi đang nói chuyện, trên mặt lộ ra vô cùng tự tin.
An Nhiên hơi bất ngờ khi nghe cô ta nói thế, đặt giấy tờ trong tay xuống,
ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Thấy cô không nói gì, Trần Trừng tiếp tục nói: "nhưng mà em vẫn sẽ nghiêm túc
nghiên cứu, vì em muốn tìm ra thiếu sót từ trong đó, như vậy lần sau nếu em gặp
phải dự án giống như thế, em sẽ có thể tránh được. Nếu Cố thiết kế không còn gì
muốn nói nữa thì em ra ngoài trước."
An Nhiên chỉ gật đầu, nhàn nhạt nói: "ra ngoài đi."
Buổi tối đúng giờ tan việc Tô Dịch Thừa xuất hiện ở tầng dưới công ty, đúng
lúc gặp phải Hoàng Đức Hưng cùng bước ra từ đại sảnh, hai người chào hỏi khách
sáo, Hoàng Đức Hưng vẫn nhiệt tình muốn mời cơm, Tô Dịch Thừa chỉ cười nhạt nói
gần đây bận rộn, qua một thời gian nữa sẽ xem lại. Sau đó nói buổi tối còn có
việc, liền cùng An Nhiên trực tiếp lên xe rời đi.
Ngồi ở trong xe, nhìn qua kính chiều hậu, thân ảnh Hoàng Đức Hưng từ từ nhỏ
đi, cuối cùng chỉ còn lại một điểm nhỏ, An Nhiên mở miệng hơi cảm khái nói:
"tính nhẫn nại của Hoàng tổng giám thật là tốt."
Tô Dịch Thừa chỉ cười nhạt, thật ra thì ngồi trên vị trí này, người như vậy
anh đã gặp rất nhiều, hầu như đều muốn lôi kéo tạo dựng quan hệ, ứng phó chán
rồi nên cũng còn thấy lạ nữa.
Hai người không về nhà ngay, mà là đi một nhà hàng Tây âu có điều kiện không
tồi, trước khi chuyển nhà, hai người dự định ở đây giải quyết bữa tối.
Dường như nơi này làm ăn rất tốt, ngồi xuống một lúc lâu, chỉ có lúc vừa ngồi
xuống có nhân viên phục vụ đưa hai tờ thực đơn lên cho họ, mãi sau đó cũng chưa
thấy người phục vụ tới đây để bọn họ gọi món, may là ở đây điều kiện tốt, trong
đại sảnh đặt chiếc Piano, như là không tính dùng loa, sự phối nhạc đều tùy ý
đánh lên, nghe có loại ý cảnh và lý thú khác biệt.
"Xin hỏi hai vị có thể gọi món chứa?" Một nữ nhân viên phục vụ đi về phía họ,
như là chạy đến, thở hổn hển còn hơi gấp rút.
An Nhiên vừa định mở miệng gọi món, ngẩng đầu thoáng cái ngẩn cả người, người
nữ nhân viên không phải ai khác, chính là người vừa được Hoàng Đức Hưng giới
thiệu tới lúc chiều, Trần Trừng.
Mà Thần Trừng cũng không khỏi sửng sốt, cũng hơi bất ngờ lại gặp phải An
Nhiên ở đây. Nhưng mà cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười chuyên nghiệp
với bọn họ: "hai vị cần gọi những gì?"
An Nhiên cũng lấy lại tinh thần, gật đầu, gọi cho mình salat rau riếp và mì
Ý. Còn Tô Dịch Thừa gọi cơm rang hải sản và súp.
Đợi Trần Trừng bỏ đi, Tô Dịch Thừa nhìn cô mới nhàn nhạt hỏi: "hai người quen
biết?" Nhìn vẻ mặt của hai người, hiển nhiên là quen biết.
"Thực tập sinh vừa đến công ty bọn em, hiện giờ theo em, chỉ là em không rõ
lắm sao cô ấy lại ở đây, rõ ràng công ty có quy định, không được làm thêm ngoài
giờ." An Nhiên hơi nghi hoặc nói.
Tô Dịch Thừa khẽ gật đầu, không có hỏi nhiều.
Đồ ăn được đưa lên nhanh chóng, nhưng mà Trần Trừng không hề lên chào hỏi bọn
họ.
Đến khi hai người ra khỏi nhà hàng đã gần tám giờ, Tô Dịch Thừa nói đồ đạc có
thể thu dọn anh đã dọn dẹp xong rồi, tối nay bọn họ chỉ cần xách túi đồ là có
thể sang bên kia ở.
An Nhiên không có ý kiến, gật đầu cùng anh trở về nhà.
Thật rất thuận tiện, quần áo và đồ đạc của cả hai người chưa có hai túi, có
điều sách và giấy tờ không phải là ít, nhưng mà Tô Dịch Thừa nói những thứ này
không cần vội vàng, chỉ cần mang đi những phần thiết yếu trước, còn lại sách và
tạp chí có thể đợi đến lúc có thời gian sẽ quay về thu dọn, dù sao căn nhà này
cũng để trống, không có bán đi!
Thật ra thì căn nhà mới cũng không quá xa nhà cũ, cách khoảng 15 phút lái xe,
tất nhiên đây chỉ tính đường lái xe, nếu đổi lại là đi bộ, thật ra cũng hơi xa.
Nhưng mà nhà mới lại ở cùng khu với ‘Chân Thành’, cách công ty An Nhiên không
quá 5 phút đi bộ.
An Nhiên xách quần áo hai người, còn Tô Dịch Thừa ôm cái hòm lớn, bên trong
là giấy tờ và tài liệu cần thiết của anh và An Nhiên.
Vẫn là tầng mười, nhưng mà bên kia là loại hai hộ gia đình, còn ở đây là loại
mỗi tầng một hộ.
An Nhiên mở cửa đi vào, còn chưa bật đèn, bên trong nhà là một mảnh đen kịt.
Khác với tưởng tượng, mặc dù đây là phòng mới, nhưng An Nhiên lại không hề ngửi
thấy chút mùi sơn gì, mà ngược lại còn thấy thoang thoảng mùi thơm ngát. Từ bậc
thềm đi vào, chỗ cửa ra vào treo một cái đèn cảm ứng, hai người vừa bước vào thì
đèn sáng lên, lờ mờ, chan chứa cảm giác ấm cúng, lại không chói mắt. Trong ánh
sáng lờ mờ, An Nhiên có thể mang máng nhìn thấy kết cấu của gian nhà, từ cửa đi
vào là phòng khách, so với lần trước tới đây, lần này ghế sô pha, tivi cùng các
vật dụng trong nhà khác đều đã được lắp đặt đầy đủ. Tô Dịch Thừa đặt cái hòm
trong tay xuống, đưa tay nhấn cái công tắc trên tường, nơi đây như là công tắc
tổng, nhấn một cái, đèn phòng khách, phòng bếp đều được bật lên, chiếu sáng cả
gian nhà.
Thật ra thì vẫn là bố cục như lần trước, nhưng mà lúc này bên trong có đầy đủ
trang thiết bị rồi, ghế sô pha màu trắng gạo, mành cửa chỗ ban công cũng có màu
trắng, nhưng mà còn kết hợp với màu vàng nhạt của rèm cửa có hoa văn được thêu
thủ công ở trên bề mặt rất tinh tế được tua rèm xinh xắn ôm lấy, xuyên thấu qua
rèm cửa, An Nhiên có thể thấy trên ban công đặt chiếc ghế tựa và chiếc bàn trà
nhỏ, để đồ trong tay xuống, An Nhiên bị cái ban công kia hấp dẫn, đi tới, đẩy
cái cửa sổ sát đất ra ngoài, ban công còn rộng hơn rất nhiều so với cô nghĩ,
không chỉ có ghế tựa và bàn trà, đáng ngạc nhiên là bên kia bị rèm cửa sổ che
khuất còn treo một chiếc xích đu, trước hàng lan can bao quanh ban công có một
vòng rãnh đất để trồng cây, bên trong có rất nhiều cây hoa cảnh mà An Nhiên
không biết tên.
"Trời, thật đẹp." An Nhiên hô lên xuất phát từ nội tâm, cô thích thiết kế như
vậy, rất đẹp rất dân dã.
Phía sau Tô Dịch Thừa ôm lấy cô từ sau, hai tay vòng ngang hông cô, cằm đặt
lên bả vai cô, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: "thích không?"
An Nhiên không ngừng gật đầu, "ừ." Hiện tại cô có thể tưởng tượng, sau này cứ
chiều chiều ngày nghỉ, cô cầm sách cùng một chén macchiato ngọt, ngồi đây vừa
đọc sách vừa thưởng thức gió và nắng chiều, đó là chuyện lý tưởng đến cỡ
nào.
"Sau này khi chúng ta rảnh rỗi, có thể cùng nhau ngồi đây uống trà nói chuyện
phiếm." Tô Dịch Thừa ôm cô, nhẹ nhàng đung đưa thân thể hai người, thanh âm nhàn
nhạt mà xa xăm.
Tay chậm rãi đặt lên bàn tay vòng trước bụng mình, khẽ gật đầu: "vâng." An
Nhiên nở nụ cười, là thỏa mãn, cũng là hạnh phúc
Hai người đứng trên ban công một lúc lâu, rồi mới xoay người vào nhà, phòng
khách thông với phòng bếp được thiết kế theo mô hình quán bar, so với lần trước
còn có thêm một đường viền lớn ghế cao, trên quầy bar treo một chiếc đèn trần,
tính cả phòng bếp có đủ tủ rượu, vừa nhìn, thật đúng là có chút hương vị của
quán bar.
Tô Dịch Thừa buông cô ra, hỏi: "muốn uống rượu không?"
An Nhiên nhíu mày, hỏi: "là ăn mừng chúng ta chuyển nhà?"
Tô Dịch Thừa không thể phủ định, gật đầu: "nhà mới có hài lòng không?"
"Vô cùng thích." An Nhiên cười trả lời. Tiến lên ngồi xuống ghế cao trước
quầy bar, hai tay chống cằm trên bàn, cười hỏi anh: "xin hỏi có cốc tai nhìn vừa
đẹp, uống vừa ngon chứ?"
Tô Dịch Thừa hơi hơi buồn rầu nhíu mày lại, buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, "ở
đây chỉ rượu đỏ ngon."
An Nhiên hơi ra vẻ suy tư: "vậy đi, thì mượn rượu đỏ. Nhưng mà nếu uống không
ngon, em không trả tiền nha."
"Đảm bảo em hài lòng." Tô Dịch Thừa xoay người lấy ra chai rượu vang đỏ năm
86 từ trong tủ rượu, đặt chiếc ly đế cao trước mặt cô, mở nắp chai rượu đỏ ra,
sau đó mới rót cho hai người, bưng rượu lên cụm ly, khẽ đưa lên mũi ngửi thấy
mùi rượu thơm mát. Một lúc lâu mới khẽ nhấp một hớp, từ từ nhắm mắt thưởng thức
vị rượu trong miệng.
An Nhiên không hiểu biết về rượu cho lắm, cho dù làm theo động tác của anh,
cũng hoàn toàn không bình luận được chất rượu thơm ngon.
Hơi buồn rầu nhìn anh, nói: "uống không ngon."
Tô Dịch Thừa cười, từ trong quầy bar đi ra ngoài, đứng lại trước mặt cô, ngửa
đầu nhấp một hớp rượu, sau đó mỉm cười nhìn cô chăm chú.
An Nhiên khó hiểu nhìn anh: "làm, làm gì?"
Tô Dịch Thừa vẫn cười, sau đó cúi người đặt môi lên môi cô, chuyển phần rượu
trong miệng sang miệng cô, cùng với cái hôn.
An Nhiên trừng to mắt, thoáng chốc không kịp phản ứng, khi kịp phản ứng, cả
người đột nhiên đỏ rực lên, muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt lấy, chốc lát
cũng không còn hơi sức nữa, rượu trong miệng chảy xuống theo cổ họng cô, cách
thức uống rượu như thế, cô chưa bao giờ thử qua, cũng không thể diễn tả đó là
cảm giác gì.
Tô Dịch Thừa hôn cô một lúc lâu, mới buông cô ra. Rượu đỏ kia dường như không
được An Nhiên uống hết, Tô Dịch Thừa buông cô ra đồng thời, rượu trong miệng
theo khóe miệng cô chảy xuống, cảnh tượng đó, xinh đẹp đến mê hoặc con
người.
Tô Dịch Thừa không kìm lòng được nghiêng người lên trước, hôn vết rượu chảy
xuống từ khóe miệng cô, sau đó dán lên môi cô, hỏi: "như thế này có phải uống
ngon hơn không?" Thanh âm kia bị đè nén có chút khàn khàn, trong không khí mập
mờ này, có chút trêu chọc lòng người.
An Nhiên như là bị anh dọa sợ rồi, một lúc lâu không kịp phản ứng, cuối cùng
vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, đẩy anh ra, nhìn hỏi anh: "anh, anh cũng dạy
người khác uống rượu như thế sao?"
Tô Dịch Thừa cười, gật đầu, khẽ chạm lên khuôn mặt hơi hồng lên của cô, nói
thật nhỏ: "chỉ với em." Thanh âm ám ách đặc biệt giàu từ tính, mê hoặc lòng
người.
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, không ngừng nuốt nước bọt, nuốt vào ngoài nước
miếng, còn có hương vị rượu đỏ nhàn nhạt.
Ánh đèn đo đỏ trên bàn ăn chiếu lên khuôn mặt cô tạo thành vầng hào quang mờ
ảo, không khí nóng lên, mập mờ bao quanh hai người.
Tô Dịch Thừa nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên tất cả ngóc ngách trên khuôn mặt
cô, mắt, mày, mũi, cuối cùng mới là môi. Nhiệt tình tới rất nhanh, thậm chí
không đợi An Nhiên phản ứng gì, cô đã được anh dẫn dắt đến khát vọng sâu nhất
trong lòng mình.
An Nhiên không biết mình được ôm vào trong phòng ngủ như thế nào, thậm chí
tối qua cô còn chưa kịp nhìn căn phòng này. Khi tỉnh lại đã là buổi sáng, dường
như tối hôm qua hai người có chút điên cuồng, thế cho nên tám giờ sáng, Tô Dịch
Thừa cũng không đi tập thể dục buổi sáng, mà vẫn nằm trên giường lớn ôm An Nhiên
ngủ.
Đột nhiên điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, làm bừng tỉnh hai người đang
ôm nhau trên giường kia.
Tiếng chuông đột ngột khiến An Nhiên giật bắn mình, phản xạ có điều kiện từ
trên giường ngồi dậy. Bên cạnh cô, Tô Dịch Thừa cũng ngồi dậy, nhẹ tay ôm lấy
cô, nói: "không sao, là điện thoại."
Đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường kia, liền nhấn nút nghe,
còn chưa mở miệng, bên kia Tần Vân nói lớn tiếng: "a Thừa a, con và An Nhiên
không ở nhà sao? Sao mẹ nhấn chuông cửa cả buổi cũng không thấy hai con ra ngoài
a?"