Tiên Hồng Lộ

Chương 102: Thỉnh cầu của Trịnh dược sư!



- Đại cahiện tại ta đã hơn hẳn huynh toàn diện rồi.

Khóe miệng Dương Lỗi hơi vễnh lên. ngạo nghễ nhìn thẳng vào vị đại ca đã từng đạp mình dưới chân mười mấy năm. Giờ phút này, trong lòng hắn nhiều thêm một loại cảm giác thành tựu và cảm giác về sự ưu việt không nói nên lời. Trong lòng cảm thấy thỏa mãn hư vinh trước nay chưa có.

Dương Phàm chỉ trầm mặc không nói hắn cũng không lảng tránh ánh mắt của đệ đệ.

Nhưng trong thần sắc của hắn. không có bi thống, càng không có một chút mất mát. vẫn như cũ bình tĩnh như thường.

- Đại ca! Từ sau khi tán công. huynh đã mất đi tâm huvết và lòng hăng say ngày xưa. Dường như chuvện gì huynh đều không thèm để ý tới. quá bình tĩnh hiện tại đó là khuyết điểm lớn nhất của huynh.

Thần sắc của Dương Lỗi. nhiều thêm vài phần hàm xúc ý tứ người trên nhìn xuống.

- Đúng vậy, đệ đệ! Ngươi đã hơn hẳn ta rồi

Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên. ánh mắt của hắn dường như xuyên qua mái ngói. xuyên qua vạn dặm mây trắng, thấy được thời không càng xa càng xa. ở trong ánh mắt bình tĩnh như lúc ban đầu của hắn kia. dường như nhiều thêm vài tia thương hại và không đành lòng.

Nếu để đệ đệ biết, chính mình hiện tại không phải tu sĩ Luyện Khí Sơ kỳ. mà là tu vi tới gần Luyện Khí Đại viên mãn. tu sĩ kiêm tu tuyệt thế ma công. không biết đối phương lại sẽ có cảm thụ như thế nào?

Dương Lỗi vừa chạm tới ánh mắt mơ hồ không chừng của đại ca. không khỏi ngẩn người ra. cảm giác thành tựu ở đáy lòng hắn đột nhiên suy giảm đi vài phần.

- Đại ca! Hôm nay ta tới Vụ Liễu trấn. còn có một chuyện.

Dương Lỗi lấy lại bình tĩnh. thản nhiên nói.

- Nói đi!

Dương Phàm không dậy sóng không sợ hãi nói.

- Ta hy vọng đại ca có thể trở về Dương gia bảo. hiệu lực cho gia tộc.

Dương Lỗi có vẻ chờ mong.

- Không thể được! Ta dựa vào cái gì tiếp tục phục vụ cho gia tộc? Ngươi có thể đưa ra lý do gì để ta tin phục.

Dương Phàm cười lạnh nói.

- Lý do của ta làsắp tới Dương gia bảo sẽ thuộc về chúng ta.

Trong mắt Dương Lỗi lóe lên một tia sáng mang sắc thái kỳ dị. giống như ánh sáng sao băng nở rộ khoảnh khắc trong trời đêm.

- Sai lầm rồi! Cho dù có khả năng này, tương lai Dương gia bảo cũng chỉ là thuộc về ngươi, ta đối với việc này không có chút xíu hứng thú nào. Một lòng tìm đạo cầu trường sinh mới là ý nguyện lớn nhất của ta.

- Trường sinh? Đại ca thực cho rằng bản thân mình còn có hi vọng sao? Đông Thắng Đại Lục có hàng tỉ vạn sinh linh. bất kể nhân loại hay yêu tộc, gần mười vạn năm qua thực chưa từng nghe nói có người nào có thể đắc đạo trường sinh?

Trong giọng nói của Dương Lỗi lộ ra vài tia trào phúng.

Đích xác. trường sinh bất tử, hóa vũ phi thăng, dường như chỉ là một giấc mộng không hiện thực. không thể thực hiện. Phóng mắt nhìn khắp toàn bộ Ngư Dương quốc. số lượng tu sĩ bậc cao ít đến đáng thương, nói gì đến đắc đạo trường sinh?

- Đạo bất đồng không thể cùng hợp tác được.

Dương Phàm nói ra nhưng lời nàv hơi có chút khó xử. xong đứng dậy, khẽ phất tay:

- Phụ thân lưu lại gì đó. ta cũng không tranh giành với ngươi, cứ giữ lấy cho mình đi!

Ngụ ý, Dương Phàm đã bắt đầu hạ lệnh trục khách.

- Tốt tốt tốt!

Trong mắt Dương Lỗi thoáng lóe lên một tia sáng lạnh. nói liên tiếp ba chữ "Tốt", liền dứt khoát rời khỏi Phổ Ái Y Quán. Dường như hắn rất thất vọng với vị đại ca Dương Phàm này.

Đệ đệ đi rồi Dương Phàm lại mở chiếc khăn tay trắng ra. ngưng thần nhìn nét chữ tinh xảo xinh đẹp trên đó.

Mặt ngọc Linh Tề. tặng cho Dương Phàm con ta. Người viết; Liễu Mộng Yên.

"Mặt ngọc Linh Tề?"

Dương Phàm đưa tay vuốt ve tấm mặt ngọc màu xanh trong suốt sáng bóng trong. Quan sát một hồi hắn chi cảm thấy tính chất mặt ngọc này hơi có chút cổ quái. ngoài ra không có gì khác thường.

"Phụ thân rốt cuộc đi nơi đâu? ông ấy lưu lại cho ta di chỉ trọng bảo. không biết có sứ mệnh gì muốn giao cho ta hay không?" Dương Phàm lộ vẻ suy tư.

Hắn luôn có cảm giác. đệ đệ còn có điều bí mật gì đó. không nói cho mình biết.

Mấy tháng trước. Kinh đô Dương gia đến đây. sư tôn Liễu Vô Ngân đột nhiên rời đi. đủ mối nghi hoặc trong đó khiến Dương Phàm càng thêm mơ hồ và khó hiểu.

"Sư tôn vì sao lại đi biệt tích. hơn nữa một đi không trở lại? Với giao tình giữa sư tôn và phụ thân. chẳng lẽ lại bỏ mặc chúng ta tự sinh tự diệt?"

Tận đáy lòng Dương Phàm đột nhiên có một dự đoán mơ hồ:

"Sư tôn và phụ thân. không hẳn thật sự mất tích. có lẽ chỉ là họ không muốn gặp mình. thậm chí rất có thể đang ngầm bảo vệ mình và đệ đệ."

Ba ngày sau. một lão già mặc vải bố. lưng đeo giỏ thuốc, đi tới Phổ Ái Y Quán Vụ Liễu trấn.

- Dương dược sư! Ba tháng rồi không gặp. sinh ý của Phổ Ái Y Quán ngươi này thật là càng ngàv càng thịnh vượng. Tu Tiên Giới ở gần đây đều biết tiếng.

Trịnh dược sư vẻ mặt ôn hòa nói.

- Nhờ phúc của Trịnh dược sư. y quán khai trương phi thường thuận lợi.

Dương Phàm cười nói.

Trong cuộc nói chuyện. Trịnh dược sư cho biết. sau nửa năm nữa lão sẽ từ giả thân phận khách liêu ở Dương gia bảo. rút khỏi Tu Tiên Giới. quay về với thế tục hưởng nhàn trong những năm tháng còn lại. tính ra không hơn hai mươi năm nữa.

- Trịnh dược sư! Ngài không muốn đắc đạo trường sinh. giữa đường lại muốn bỏ đi?

Dương Phàm hơi kinh ngạc nói.

Trịnh dược sư buồn bả. vẻ mặt dường như già thêm mười năm. cười khổ nói:

- Đắc đạo trường sinh? Nói dễ hơn làm! Lão phu tu luvện hơn một giáp năm. ngay cả một cửa ải Ngưng Thần Kỳ này cũng không vượt qua được. càng đừng nói đạo trường sinh bất tử mờ mịt không chừng kia. Ta chỉ nếu muốn ở năm tháng còn lại. quay về thế tục hưởng thanh phúc. ôm con bế cháu

Dương Phàm hơi cảm thấy đồng tình, con đường của tu tiên. dài lâu gian nguy như thế. cuối cùng có thể đạt tới chung điểm lại ít ỏi không có mấy người.

ở thời điểm Trịnh dược sư làm ra quyết định như thế. cũng chứng tỏ lão vô duyên với trường sinh. càng không thể phi thăng lên tiên giới trong truyền thuyết.

- Ta thấy Dương dược sư thiên phú dị bẩm. lại kế thừa danh sư và có kỳ nhân chỉ điểm. ngày sau có lẽ còn có đường hy vọng. trở thành tu sĩ bậc cao hiếm thấy. Lúc này, ta có một chuyện muốn nhờ.

Trịnh dược sư trịnh trọng nói.

- Mời Trịnh dược Sư nói.

Dương Phàm có chút kinh ngạc nói Trịnh dược sư nếu sắp rời khỏi Tu Tiên Giới. còn có thể có chuyện gì muốn nhờ vả mình chứ?

- Lão phu tuy là học đạo tu tiên. nhưng ở giới thế tục cũng có chút huyết mạch. Trong đó có một cháu gái, năm nay mới mười sáu. có được chút thiên phú tu tiên nào đó. vả lại từ nhỏ đã học y chuyên về thảo dược. Ba năm trước đây theo ta học y. đã tu luyện đến Luyện Khí Sơ kỳ. Ta hy vọng Dương dược sư có thể dẫn dắt nàng một phần. tốt nhất là thu nàng làm đồ đệ. Nếu có thể đáp ứng việc này, lão phu tất nhiên sẽ dùng kỳ vật giao tặng.

- Thu đồ đệ?

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- Nếu cháu gái ngài đã có chút thiên phú, vì sao không đưa nàng đến tu tiên ở Dương gia bảo hoặc là môn phái tu tiên nào khác. ngược lại muốn cho nàng theo ta học y?

Trịnh dược sư thở dài:

- Lão phu tu luyện một giáp rồ. hơn nữa đối vói thuật y đạo nghiên cứu cũng thâm hậu. hy vọng trong hậu bối có một người có thể kế thừa y bát của ta. ngày sau ở Tu Tiên Giới làm nghề y. đồng thời cũng có thể giữ được phồn vinh hưng thịnh cho Trịnh gia ở giới thế tục. kéo dài thế hệ con cháu của Ta.

- Dược sư của Tu Tiên Giới nhiều như thế. vì sao cứ khăng khăng phải tìm tới Dương mỗ?

Dương Phàm nghi hoặc hỏi.

- Lão phu xem bệnh nhiều năm. cũng hiểu chút ít thuật xem người. Dương dược sư là kỳ lạ nhất trong số người ta gặp. thậm chí có hi vọng trở thành tu sĩ bậc cao hiếm thấy. Nếu có thể để cháu gái ta bái ngài làm sư phụ. nếu không có thể học tập y đạo. cũng có lợi cho việc kéo dài Trịnh gia ở giới thế tục.

- Tu sĩ bậc cao?

Dương Phàm dường như có điều suy nghĩ liếc nhìn lão một cái. cũng không tin tưởng lắm lời nói của Trịnh dược sư.

Nếu nói xem bệnh nhiều năm. thì hiểu biết thuật xem người, điểm này Dương Phàm tin tưởng, nhưng Trịnh dược sư nhìn mặt nói mình rất có thể trở thành tu sĩ bậc cao. cũng là không chân thật lắm.

Tu sĩ bậc cao đó thật là trong vạn người không được một. hiếm có như lông phượng và sừng lân. Người không có cơ duyên lớn lao. khó có thể đặt chân vào hạng bậc này. Chỉ sợ Trịnh dược sư là xem trúng y thuật huyền diệu của Dương Phàm. hâm mộ không Thôi. muốn cho hậu nhân của lão bái Dương Phàm làm sư phụ để học được nhưng y thuật này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.