Tiên Hồng Lộ Trịnh dược sư có thể nói là dụng Tâm khổ sờ. nhưng mà lão làm sao có thể nói ra được. Dương Phàm tu luvện Tiên Hồng Quyết là duy nhất. thế gian chỉ có một mình hắn tu luyện càng không thể có kế thừa. - Được. ta đáp ứng ngài. Dương Phàm không cần suy nghĩ đáp ứng. Lúc này hắn thật đúng là thiếu vài tên đệ tử để trợ giúp mình tìm kiếm tài liệu. luyện đan. xem bệnh. chạy chân các thứ. Tóm lại. một ít việc khuân vác linh tinh. đều có thể giao cho đệ tử hoặc là học đồ đi làm. hắn chỉ cần chữa thương trị bệnh cho người tu tiên cấp bậc nào đó để ổn định. cũng không hề trở ngại tăng lên tu vi của mình. Trịnh dược sư hơi có chút bất ngờ. không nghĩ tới được Dương Phàm nhận lời dễ dàng như thế. - Lão phu tin tưởng với thái độ làm người của Dương dược sư. hẳn là chẳng đáng lừa gạt một lão già sắp vào phần mộ như ta. Trịnh dược sư lộ ra vẻ vui mừng. đưa tay vỗ túi trữ vật lấy ra một cái mặt nạ bằng da màu trắng mềm mại. toàn bộ mặt nạ chính là một mảnh da cực mỏng gần như trong suốt mặt trên phân bố một ít hoa văn li ti phức tạp. giống như kinh mạch trong cơ thể con người. - Đây là một kiện kỳ vật lúc trước ta ngẫu nhiên thu được. ít nhất phải là một kiện Linh Khí. Vật ấy không hề ít ảo diệu. mang ở trên mặt. chẳng những có thể dịch dung. ẩn nấp hơi thở. còn có tác dụng ổn định tinh thần. Có một lần. lão phu mang mặt nạ này. không ngờ có Thể bình thản ung dung dưới áp chế linh áp của một cường giả Ngưng Thần Kỳ. Hiện tại ta giao tặng kỳ vật này cho Dương dược sư. Ngoài ra. chờ hoạt động thí luyện Quỷ Thi Sơn lần này chấm dứt. sau khi cho cháu gái ta bái sư. lão phu còn có không ít dược liệu và linh thạch giao tặng. Trịnh dược sư nói xong, đưa mặt nạ màu trắng này cho Dương Phàm. - Vật ấy thật có chút ý nghĩa Dương Phàm đưa tay chạm đến mặt nạ bằng da này, chỉ cảm thấy mềm mại lạnh lẽo. làm cho người ta có một loại cảm giác như chạm vào da thịt. hắn hơi rót vào linh khí. cả chiếc mặt nạ lập tức trở nên như trạng thái lỏng trong suốt. - Mặt nạ này có tên gì? Hiệu quả dịch dung thế nào? Dương Phàm tò mò hỏi. Trịnh dược sư hơi có vẻ xấu hổ nói: - Lúc trước khi lão phu lấy được vật ấy chỉ cho là một chiếc mặt nạ dịch dung. thật không biết lai lịch cụ thể của nó. về phần hiệu quả dịch dungLão phu từng mang mặt nạ này ở trước mặt tu sĩ Ngưng Thần KỲ cũng có Thể qua mặt được. - Có lẽ chính là một kiện phụ trợ Linh Khí. không có thần thông gì cường đại. Dương Phàm gật gật đầu. chăm chú nhìn vật trong tay, thấp giọng lẩm bẩm. Trịnh dược sư nghĩ rằng Dương Phàm xem thường nó. cười khổ nói: - Mặt nạ này đã là Linh Khí duy nhất lão phu có thể lấy ra. các Pháp Khí còn lại chỉ sợ khó có thể lọt vào mắt của công tử. Lão cũng hiểu kỳ vật này chỉ là một cái mặt nạ. nhiều lắm chỉ là một kiện Linh Khí loại phụ trợ. không có khả năng có thần thông và uy lực cường đại gì khác. - Mặc kệ như thế nào. nó dù sao cũng là một kiện Linh Khí. Dương mỗ sẽ không khách sáo. Dương Phàm hờ hững thu mặt nạ màu trắng vào túi trữ vật. Vừa rồi hắn đã dùng thần thức dò xét. phát hiện chất liệu của mặt nạ dịch dung nàv cực kỳ thần bí. chỉ sợ hơn xa hạ phẩm Linh Khí Thanh Phong kiếm trong tay hắn. Chỉ có điểu cảnh giới thấp hơn dưới tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, khó có thể nhìn ra manh. mối trong này. Trịnh dược sư chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, ngay cả Linh Khí bình thường cũng không có. thì càng không thể phán đoán giá trị thực sự của mặt nạ này, lão hoàn toàn xem nó như một kiện Linh Khí phụ trợ bình thường. Nghe Dương Phàm nói như vậy, Trịnh dược sư thở một hơi dài nhẹ nhõm. cười nói: - Qua mấy ngày nữa đi Quỷ Thi Sơn. lão phu sẽ mang cháu gái tới gặp mặt Dương dược sư. thuận tiện cũng để cho nó từng trải một chút. - Khi nào thì xuất phát. ta còn cần chuẩn bị một chút. Dương Phàm chợt hỏi. Quỷ Thi Sơn dù sao cũng là phụ cận một cấm địa lớn. Dương Phàm không dám sơ suất. - Năm ngày sau. một nhóm đệ tử đời thứ ba Vũ Vụ Sơn Trang sẽ xuất phát. vốn định hôm nay mời Dương dược sư cùng xuất phát Trịnh dược sư trầm ngâm rồi nói. - Trịnh dược sư nếu không ngại lưu lại ở Vụ Liễu trấn mấy ngày, có thể ở y quán ta hỗ trợ xem bệnh. như thế nào? Dương Phàm có vẻ chờ mong nói đối phương dù sao cũng là dược sư nổi danh phụ cận Tu Tiên Giới. nếu có thể xem bệnh mấy ngày ở y quán của mình. nhất định có thể làm cho danh tiếng của Phổ Ái Y Quán thăng lên một nấc thang mới. Trịnh dược sư hơi khó xử nói: - Cháu gái ta còn đang ở Vũ Vụ Sơn Trang, lão phu cũng có một số việc cần xử lý một chút. chỉ sợ không thể ở lại đây. Dương Phàm nghe lão nói vậy có chút thất vọng. Chuyện trên thế gian này không có khả năng hoàn toàn đều vận hành dựa theo ý của hắn. cho dù hắn là tiên nhân trong truyền thuyết cũng không ngoại lệ. Tiễn chân Trịnh dược sư đi rồi. Dương Phàm lập tức bận rộn làm một số chuẩn bị cho chuyến đi QUỷ Thi Sơn. Địa danh khu cấm kỵ Quỷ Thi Sơn Dương Phàm sớm đã nghe đến. Nghe nói là một địa phương âm khí rất nặng. theo truyền thuyết trong đó còn có Thiên Niên Mộ Huyệt, cất giấu không ít bảo vật tu chân giá trị tầm thường. Theo một vài phàm nhân nói ban đêm thấy được nữ quỷ hoặc là ác quỷ các thứ linh tinh. thậm chí có người còn thấy được thi thể biết đi Nhằm vào đặc điểm của Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm luyện chế một số linh đan. còn cố ý cho Lâm Chung đi tới Dương gia bảo giao dịch một ít phù triện để hỗ trợ. Thoáng cái. thời gian ba bốn ngày trôi qua. công tác chuẩn bị của Dương Phàm đã làm xong. Giờ phút này, màn đêm buông xuống, đột nhiên Dương Phàm phát hiện bản thân mình đã xem nhẹ một sự thật. thời gian còn lại không đến nữa ngày. mình nhất định phải tới Vũ Vụ Sơn Trang kịp lúc. Dựa theo tốc độ cỡi ngựa đi bình thường, không mất thời gian cả ngày, chỉ sợ đến không được Vũ Vụ Sơn Trang. Bởi vì trước khi tán công hắn còn là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. có thể ngự kiếm phi hành. vô cùng tiêu dao. khiến cho vô số tu sĩ Dương gia bảo hâm mộ và ganh ty."Phi hành?" Mắt Dương Phàm chợt sáng lên. Nếu phi hành đi Vũ Vụ Sơn Trang, hẳn là hắn có thể tới kịp lúc. Nghĩ đến đây. hắn lấy ra tấm mặt nạ dịch dung Trịnh dược sư trao tặng. hơi rót vào một chút pháp lực. rồi dán lên mặt. Thoáng chốc. hắn có cảm giác lớp da mỏng trên mặt. hòa hợp cùng một thể với làn da của mình. không có chút xúc cảm khác biệt nào."Thật kỳ lạ" Dương Phàm lộ vẻ mặt dị sắc. mang tấm mặt nạ dịch dung này. không ngờ hắn không thấy có gì khác thường. Chất liệu của mặt nạ dịch dung này thật thần bí. dường như tương liên cùng huyết nhục của chính mình. Dựa theo cách thực hiện tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường, kế tiếp cần phải đưa tay rót pháp lực vào trong mặt nạ. đắp nặn vẻ mặt bên ngoài. Tuy nhiên. Dương Phàm có được cảnh giới linh hồn Ngưng Thần Kỳ. tự nhiên không cần cố sức như vậy. Hắn tâm nhập thần thức vào trong mặt nạ dịch dung. dựa theo ý nghĩ của mình. thay đổi hình dáng gương mặt. Trong suốt quá trinh, diện mạo của Dương Phàm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. hắn đơn giản lấy ra một cái gương, dựa theo phương án trong tưởng tượng để sữa chữa khuôn mặt. Sau một lát. hiện ra trong gương một nam nhân lạnh lùng. ước chừng ba mươi tuổi với gương mặt góc cạnh. mũi thẳng cao. Xa xa nhìn lại. nam nhân này là gương mặt lạnh lùng và vô tình. lạnh như băng có một loại người cách xa ở ngoài ngàn dặm. Mắt Dương Phàm sáng lên. không ngờ mặt nạ dịch dung này còn có thể dựa theo ý chí của mình để thay đổi khí chất. Vậy mặt nạ dịch dung này lại chỉ là một kiện Linh Khí bình thường sao? Dương Phàm phát hiện chính mình thật sự nhặt được bảo vật rồi! Nhìn nam nhân lạnh như băng trong gương kia. Dương Phàm lẩm bẩm: - Khuôn mặt và khí chất này ngược lại rất thích hợp với thân phận ma đạo tu sĩ."Một khi đã như vậy, hắn sẽ là thân phận thứ hai của ta hiện tại lấy tên là Thạch Thiên Hàn." Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút ô quang, bầu không khí trong phòng biến thành ngột ngạt. Trong đan điền hắn đột nhiên nảy sinh một đoàn ma khí cực kỳ thuần khiết trên người hắn lại hiện ra một khí tức bá đạo. bễ nghễ thiên địa. nhìn đời bằng nửa con mắt. Hắn dang hai tay. nhìn lên bầu trời đêm vô tận ngoài cửa sổ. cảm thụ lực lượng bá đạo chảy xuôi trong cơ thể không kiêng nể gì. áp lực thể xác và tinh thần mấy tháng qua nhất thời được buông lỏng. Ma đạo. dã tính kiêu ngạo của nó. sự lạnh lùng bá đạo của nó, coi rẻ trời cao của nó. Hắn đột nhiên phát hiện. đây mới chân chính là mình. Thạch Thiên Hàn. thời điểm Dương Phàm đặt cái tên này. dường như cũng ký thác một ý nghĩa không tầm thường.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.