- Dương thế thúc. chúng ta chỉ muốn biết tất cả những điều có liên quan tới phụ thân. lẽ nào ngay cả chút yêu cầu đó ngài cùng không thể thõa mãn chúng ta được hay sao?
Trong mắt Dương Phàm. ánh sáng chợt tụ lại. thậm chí liếc nhìn đệ đệ. trong mắt hiện một tia lệ mang. Nếu như lần này Dương Cương không chịu nói ra, trong lòng Dương Phàm thậm chí sinh ra ý niệm động thủ.
Dương Lỗi trầm mặc không nói. cánh tay đặt sau lưng chợt run lên. gân xanh nổi phồng. Cả phòng khách rơi vào một mãnh tĩnh mịch. chỉ nghe thấv tiếng tim đập và hô hấp thật nhỏ. Dương Cương đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy cơ. trong lòng mơ hồ có chút bất an. chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm đi một chút.
Hắn là tu sĩ Ngưng Thần trung kỳ, lại sinh ra một điềm báo nguy cơ. điều này thật khó tin.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới Dương Phàm nắm giữ độc thuật trí mạng. ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng phải trọng thương. Trong nhất thời. trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh. Chẳng qua hắn cuối cùng cũng là trưởng bối đời thứ hai Ngưng Thần Kỳ, trong khoảng khắc liền khôi phục bình thường, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Nếu như động thủ. biện pháp tốt nhất là nháy mắt đánh chết hoặc chế trụ DươngPhàm.
Thế nhưng, trong đó còn có một nhân tố khó có thể dự liệu.
Đó chính là Dương Lỗi!
Dương Lỗi vẫn đứng bên cạnh hắn. cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Nếu như Dương Cương ra tay với Dương Phàm. rốt cuộc hắn sẽ giúp ai?
Một bên là sư tôn có ân giáo dục. mặt khác là ca ca có quan hệ ruột thịt.
Trong lòng Dương Cương không chắc. hắn càng lo lắng là Dương Phàm có thể đà sử dụng độc thuật thần không biết quỷ không hay rồi hay chưa
- Dương thế thúc. bất luận là cha ta Dương Thiên, hay là hai huynh đệ chúng ta đều thuộc về Nam Lĩnh Dương gia nhất mạch. Nếu như ngay cả chuyện phụ thân năm đó cũng giấu chúng ta. làm sao có thể để hai huynh đệ chúng ta chân chính cống hiến sức lực cho Dương Gia Bảo.
- Thiếu chủ Dương gia năm đó. chính là gia chủ Dương gia kinh đô hiện giờ. Năm đó. hắn hào khí hùng phát. hai mươi tuổi liền tu luyện tới Ngưng Thần hậu kỳ, tới Dương Gia Bảo chúng ta diễu võ dương oai. Thử nghĩ. hai mươi tuổi có tu vi Ngưng Thần hậu kỳ, ngay cả trưởng lão đời thứ hai cũng không phải đối thủ của hắn. con cháu đời thứ ba lại có ai là đối thủ?
Không nghĩ tới việc nàv lại liên lụy đến thượng tầng tu tiên giới Ngư Dương quốc.
Theo bọn họ biết. Liệt Vô Huyễn này hình như là một vị tu sĩ cấp cao. Nhân vật như vậy, đứng ở trên hàng đỉnh tu tiên giới Ngư Dương, bao quát chúng sinh. tiểu thế lực như Dương Gia Bảo. sợ rằng căn bản không lọt vào mắt đối phương.
- Sau đó không lâu sau. hắn ôm ngươi trở về, vẻ mặt đầy u uất áy náy.
Dương Cương nhìn về phía Dương Phàm.
Dương Phàm rõ ràng. năm đó mình bị phụ thân ôm tới Vụ Liễu trấn. về phần mẫu thân thân sinh của mình. hắn chưa bao giờ gặp qua.
- Đúng rồi, sau khi phụ thân ôm ta trở về, vì sao Dương gia kinh đô không ra tay với ngài ấy?
nhớ kỹ đoạn thời gian mình sinh hoạt ở Vụ Liễu trấn. hết sức bình an vui vẻ.
- Điều này, sau đó ta mới biết được. Dương gia kinh đô năm đó dường như có chút sợ hãi phụ thân ngươi, cụ thể liên lụy đến bí mật gì. không thể biết được.
Dương Cương chần chờ nói.
Dương Thiên năm đó thực lực rất mạnh mẽ. ngay cả thế lực như Dương gia kinh đô cũng phải sợ hãi hắn.
- Vậy tiếp đó thì sao?
Dương Lỗi truy vấn.
- Hắn đưa Phàm nhi tới Dương Gia Bảo. giao cho trưởng lão Liễu Vô Ngân. lại biến mất thần bí. Nhưng tục truyền, trong thời gian đó Liệt Vô Huvễn đã Kim Đan kỳ đi ra ngoài một lần. sau đó trọng thương trở về, về phần phụ thân ngươi, liền không trở về nữa.
- A!
Vừa nghe kết quả như vậy, tâm Dương Phàm liền nhảy lên cổ họng.
- Vậy có người từng hỏi qua nguyên nhân Liệt Vô Huyễn trọng thương hay không?
Dương Phàm khẩn trương hỏi.
- Liệt Võ Huyễn không hề đề cập một chữ tới việc này, mặc dù hắn là tu sĩ ma đạo. nhưng làm người ngạo khí. tuy nhiên cuối cùng là tu sĩ cấp cao cao cao tại thượng, không phải chúng ta có thể tiếp xúc đến.
Dương Cương lắc đầu. cười khổ nói:
- Dù sao cũng là chuyện xưa phủ bụi. đối với tu tiên giới rộng lớn mà nói chỉ là một cơn sóng nhỏ mà thôi. chỉ những người đồng lứa như chúng ta còn có chút ấn tượng.
- Vậy xin hỏi thế thúc. các người ai có thể xác định cha ta đã chết?
Dương Phàm ánh mắt lấp lánh hỏi.
Sống thì gặp người, chết phải thấy xác.
- Điều nàysợ rằng khó ai chắc chắc mười phần, nhiều năm qua vẫn luôn như không thấy các ngươi, Có thể là vì vậy mà Dương gia kinh đô thẳng đến năm qua mới có chút mờ ám
Dương Cương suy nghĩ nói.
Nói chung, Dương Thiên hơn phân nửa là cửu tử nhất sinh. hy vọng còn sống cực thấp. thậm chí ở trong lòng những người cùng thế hệ. hắn đã chết rồi
- Có lẽ còn có giấu diếm. nhưng tin được sáu bảy phần.
Dương Phàm nhàn nhạt nói:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt đi. an nguy của chúng ta đều là tạm thời. Qua một thời gian nữa. ta sẽ đi kinh đô.
- Kinh đô? Đại ca. huynh muốn đi tới đó làm gì?
Dương Lỗi có chút bất ngờ hỏi.
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Dương Phàm cười thần bí.
Hắn tự nhiên sẽ không nói mình đi tới kinh đô. ban đầu là vì gặp mặt một cô gái.
- Đại ca. huynh cần phải suy xét thận trọng, nơi kinh đô tàng long ngọa hổ. thế lực rắc rối phức tạp. không giống như Dương Gia Bảo hẻo lánh này.
Sắc mặt Dương Lỗi lạnh nhạt:
- Hy vọng hai năm rưỡi sau. chúng ta còn có gặp lại trên vấn Thiên đại hội Dương Gia Bảo.
- An toàn của đại ca, đệ cứ yên tâm.
Dương Phàm nheo mắt lại:
- Năm đó những chuvện phụ thân đã làm. để chúng ta lập lại lần nữa.
- Được. một lời đã định!
Trên người Dương Lỗi mơ hồ hiện lên một cỗ khí thế tiềm long xuất hải.
Bộp! Bộp! Bộp!
Ánh mắt hai người giao nhau. vỗ tay ba tiếng, lập ra lời thề.