Con rắn nhỏ trong suốt dài hai thước, thân rắn ngửa ra, cuộn tròn trong lòng bàn tay Dương Phàm. Một tia hàn khí lạnh vô cùng tràn ra tiến nhập thẳng vào trong cốt tủy khiến cho mọi người tại trường rùng mình một cái, trên người lập tức ngưng kết một tầng băng sương.
- Băng xà biến dị!
Mọi người kinh hãi thất sắc liên tục lui về phía sau bị hù dọa cho mặt xám như tro tàn té ngồi cả trên mặt đất. Sắc mặt ba người Vũ Văn Nhu cũng biến đổi, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, vận chuyển linh quang hộ thể, vẻ mặt ai cùng đề phòng cảnh giác.
- Đâyđây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vũ Văn Lân thần sắc biến đổi không ngừng, từ đáy lòng đã có một suy đoán đáng sợ. Nhưng làm sao có thể như vậy chứ?
- Chú ý thu liễm hàn khí trên người ngươi!
Dương Phàm khẽ nhíu mày nói với băng xà trong tay. Trong mắt Băng xà biến dị toát ra vẻ ủy khuất, nó đã kiệt lực thu liễm nhưng vẫn như cũ có hàn khí từ trong bản thể phát ra. Nói cách khác. chỉ cần có dòng khí lạnh tràn tới liền đủ để tổn thương những người này. Nó đã ngủ say trong Hàn Băng Động này mấy vạn năm, cực hàn chi khí của trời đất tẩy rửa, thể chất đã siêu thoát hơn xa phạm trù của một Lưu Ly Nham Tinh Xà.
Có thể nói, bản thân nó chính là một kho tàng cất chứa cực hàn linh khí. Mấy người Vũ Văn Nhu thấy bộ dáng băng xà biến dị vô cùng nhu thuận kính sợ Dương Phàm không khỏi hít sâu một hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng. Nhưng biểu tình trên mặt bọn hắn vẫn kinh hãi như cũ.
Dương Phàm đứng ở bên cạnh Vũ Văn Nhu cũng hơi cân nhắc nhìn Dương thiếu chủ ở giữa không trung. Thầm nghĩ thật là hữu duyên, nơi nào cũng có thể gặp mặt. Đồng thời Dương Vũ bên kia cũng vừa lúc thấy được Dương Phàm, thần sắc hơi đổi.
- Ôi! Một lời khó nói hết. Chúng ta sau khi tiến vào Quang Môn đã bị truyền tống đến phiến rừng rậm phụ cận kia. Chúng ta đi vào thăm dò mấy ngày gặp phải một số yêu thú bậc thấp thập phần hiếm thấy, cũng may đều là nhất cấp nhị cấp. Sau đó. chúng ta tại khu vực trung tâm rừng rậm đó phát hiện một tòa Thất Thải Hà Quang thành bảo. Tòa thành này thập phần quỷ dị, ở nơi đó không thể sử dụng bất cứ thần thông phép thuật gì. Nhưng bên trong đó nồng độ không khí nồng đặc hơn ngoại giới ước chừng gấp mười lần! Chúng ta gặp được mấy nhân loại dân bản xứ, kết quả bị đuổi chạy ra còn có mấy tên đệ tử gia tộc chết ở trong đó.
Dương Vũ vẻ mặt kinh hãi, thuật lại một lần tao ngộ mà đám người mình gặp phải. Mọi người nghe xong những lời này đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ còn có địa phương quỷ dị như vậy.
- Vũ Văn tiểu thư! Dương gia chúng ta và Vũ Văn gia các ngươi đều là gia tộc tu tiên kinh đô, tại trong Cửu u Bí Cảnh này cũng là thế cô lực bạc, những thế lực đỉnh cao kia diệt chúng ta dễ như trở bàn tay. Ta có một ý tưởng, không bằng hai nhà chúng ta liên thủ.
Dương Vũ lộ vẻ chờ mong nói.
- Liên thủ?
Mấy người Vũ Văn Nhu hai mặt nhìn nhau.
- Tuy rằng chúng ta chỉ còn bảy người, nhưng những tu sĩ còn lại phía chúng ta đều là tu sĩ Ngưng Thần KỲ. Nếu liên thủ cùng các ngươi liền có hi vọng quay lại tòa Thất Thải Thành Bảo kia.
Trong mắt Dương Vũ thần quang lóe ra
Dương Phàm đảo mắt quét nhìn những tu sĩ Dương gia này, Ngưng Thần Đại Viên Mãn một gã, là một gã tu sĩ trung niên. Ngưng Thần hậu kỳ một người chính là Dương Vũ, còn lại mấy người đều là cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ và sơ kỳ. So sánh ra thì bên phía Vũ Văn gia tộc nhiều hơn chín tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, số lượng tu sĩ Ngưng Thần Kỳ thì tương đương. Tổng thể mà nói. thực lực Vũ Văn gia tộc mạnh hơn một chút.
Trải qua một phen thương nghị, đầu lĩnh hai bên đạt thành hiệp nghị đều đồng ý liên thủ. Dương Phàm cũng không có phản ứng gì. Hắn cũng biết thực lực của những thế lực khác tiến vào Cửu u Bí Cảnh. Giống như những thế lực nhất lưu như Kim Hồng Môn, Ảm La Tông kia đều có ba người người, ít nhất có một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tọa trấn, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đạt tới một phần mười, về phần thế lực đỉnh cao như Ma Dương Tông kia thì tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ít nhất có hơn bốn năm người, trong đó không thiếu Trúc Cơ hậu kỳ cùng với Trúc Cơ Đại Viễn Mãn.
Thế lực giống như Vũ Văn gia kinh đô căn bản đều không chịu nổi một kích. Cho nên. đa số thành viên trong hai đại gia tộc kinh đô đều tán thành kết minh.
- Tốt lắm! Dương thiếu chủ, nếu chúng ta đã liên minh, hiện tại ngươi có nói rõ chi tiết về Thất Thải Thành Bảo kia được không?
Vũ Văn Nhu đi thẳng vào vấn đề nói.
- Chuyện đó đương nhiên.
Dương Vũ gật đầu.
- Trong Thất Thải Thành Bảo kia ngoại trừ linh khí nồng nặc hơn ngoại giới thập bội, người bản xứ nơi đó sử dụng là vũ khí. Không ngờ đều là Pháp Khí, Linh Khí của người tu tiên. Thậm chí còn có Pháp Bảo mà nơi chúng ta cũng hiếm thấy ở quán vũ khí trong tòa thành chúng ta còn thấy được một hai cỗ bảo giá trị đặc biệt xa xỉ. Ngoại trừ những thứ đó ra, trong tòa thành còn có không ít khoáng vật quý hiếm cùng thiên tài địa bảo, những dân bản xứ đó lãng phí không hề thương tiếc. Những tài liệu như Thiên Niên Nhân Sâm, Cây cải củ dùng để đun nước uống. Tử Long Quả cùng cây nho đều được làm đồ ăn, thậm chí còn có người dùng Tam ô Mạn Đằng để làm nhiên liệu sưởi ấm.