Thế lực khắp nơi chạy tới Thất Thải Thành Bảo, chỉ ba đại Tông môn là không thấy bóng dáng. Chúng tu sĩ của Vũ Văn gia tộc và Dương gia đều ngưng trọng và nghiêm nghị, dường như cảm giác được sinh tử quan đang dần tới gần.
- Với xu thế như vậy thì huyết hà muốn lan tràn tới Thất Thải Thành Bảo cũng phải mấy thời gian hai ngày nữa!
Giọng điệu của Vũ Văn Nhu bình tĩnh, thần sắc cũng vô cùng bình tĩnh, nhận rõ tình huống hiện tại. Con cháu của hai đại gia tộc rất nhanh đã hình thành trận địa của riêng mình. Sau một lúc cũng có tu sĩ tới liên hệ.
- Thủ lĩnh các thế lực lớn đêm nay tới Hoàng cung của dân địa phương thương nghị đại sự!
Vũ Văn Nhu nói khẽ với Dương Phàm.
- Chúng ta đi ra ngoài một chút.
Dương Phàm và Vũ Văn Nhu sánh vai đi ra, chậm rãi đi vào tòa thành hoang phế này.
- Thời điểm sinh tử đã tới! Cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đến lúc đó nơi này sẽ có rất nhiều người chết đi, trong đó sẽ có rất nhiều người là đồng bạn của cô. Mà điều duy nhất ta có thể cam đoan là cố gắng hết sức để đảm bảo sự an toàn cho cô mà thôi!
Dương Phàm đưa mắt nhìn về phía huyết hà xa xa nơi chân trời, thấp giọng khẽ nói. Thân thể mềm mại của Vũ Văn Nhu khẽ run lên:
- Thật sự không thể may mắn tránh thoát sao? Bọn họ đều là tinh anh trong gia tộc, chẳng lẽ huynh không thể che chở cho họ một chút?
- Dương Dược sư, trong lòng ta thật sự rất sợ hãi. Toàn bộ Cửu u Bí Cảnh này, dường như chỉ còn lại huynh là ta có thể nương tựa vào!
Vũ Văn Nhu cười khẽ, khuôn mặt cũng hiện lên đôi chút ửng hồng.
- Ngươi vì sao lại tin tưởng ta. Không phải Dương mỗ cũng chỉ là một Khách liêu của Vũ Văn gia tộc mà thôi sao?
Ánh mắt Dương Phàm lộ ra vẻ tò mò.
Từ sau khi tiến vào Cửu u Bí Cảnh thì thời gian hắn và Vũ Văn Nhu ở cạnh nhau rất nhiều, quan hệ giữa hai người cũng càng gắn bó. Đối với cô gái bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường lãnh tĩnh này, hắn cũng có hảo cảm không ít.
Dương Phàm chưa bao giờ ở chung với một cô gái nào quá hai tháng cả!
- Đây là trực giác của ta mà thôi! Trong Bí Cảnh này, Dương Dược sư đã nhiều lần sáng tạo kỳ tích, thong dong bình tĩnh, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được huynh cả!
Vũ Văn Lân chính là biểu ca ca của Vũ Văn Nhu, là một nhân tài kiệt xuất của gia tộc Vũ Văn. Gia chủ của Vũ Văn cũng từng có ý tác hợp cho hắn và con gái mình làm cho huyết mạch của gia tộc càng cường đại hơn.
Giờ phút này, Vũ Văn Lân thấy được quan hệ tình lữ chặt chẽ giữa Dương Phàm và Vũ Văn Nhu thì sự ghen tị trong lòng đã bị đẩy tới cực điểm, thậm chí chuyển hóa thành cừu hận và sát ý vô cùng.
Dương Phàm cười lạnh xoay người đi về lại trận doanh. VŨ Văn Lân vội vàng thu liễm cảm xúc, che dấu sát ý xuống tận đáy lòng. Vào ban đêm, phần đông thủ lĩnh của các thế lực tập hợp lại ở hoàng cung của dân bản xứ nơi này, tính toán sách lược để vào Cửu u cốc. Chúng thủ lĩnh đều nhất trí cho rằng Cửu u cốc là trung tâm của Cửu u Bí Cảnh, cũng là nơi duy nhất để chạy trốn. Nếu không, gặp phải Huyết Nhật và huyết hà đáng sợ này, dù thực lực đạt tới Trúc Cơ Kỳ cũng sẽ khó bảo mệnh.
Có Vù Văn Nhu và Dương Vũ làm đại diện, đám người Dương Phàm cũng không đi tới đó, về phần đám thủ lĩnh nào trao đổi cái gì, Dương Phàm dù không đi cùng có thể đoán được đại khái.
Đêm về khuya, Vũ Văn Nhu và Dương Vũ trở vê trận doanh, trên mặt hai người đêu có chút mệt mỏi.
- Giữa trưa ngày mai chính là lúc tu sĩ khắp nơi của chính ma tán tu trận doanh và ba đại môn phái nhất lưu tạo thành liên minh cùng nhau đi Cửu u cốc.
Vũ Văn Nhu giải thích đơn giản một lần về nội dung của lần hội tụ quần hùng này.
- Hai gã thủ lĩnh của liên minh là Huyết Ma lão ngũ và Nhạc Bá. Đến lúc đó, chúng ta nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ.
Dương Vũ bổ sung.
- Cũng không khác dự đoán của ta mấy, Cửu u cốc chính là đường ra duy nhất. Bất kể là vì lợi ích hay vì chạy trốn!
Dương Phàm thấp giọng nói:
- Ba đại tông môn phong tỏa Cửu u cốc một thời gian dài như thế không biết là vì lợi ích gì đây?
- Đêm nay, mọi người nghỉ ngơi đi. Từ ngày mai đã phải đối mặt với nguy hiểm rồi! Không lâu trước có người truyền tới tin tức, ở huyết hà kia có rất nhiều quỷ vật sẽ công kích những tu sĩ bên cạnh.
Vũ Văn Nhu dặn dò.
Rất nhanh, chúng tu sĩ đều tán đi. tự mình kiếm chỗ nghỉ ngơi. Đa số là mấy người chung nhau một lều trại để nghỉ tạm. Vũ Văn Nhu là nhân vật thủ lĩnh cho nên được một mình một lều. Trước khi đi, nàng nhìn kỹ Dương Phàm một cái. trong mắt lộ ra vài phần dịu dàng.
- Ta ra gặp bằng hữu, không cần lo lắng cho sự an toàn của ta.
Hồ Phi nhìn Dương Phàm một cách kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều. Dương Phàm đi ra khỏi trận đoàn, nhẹ nhàng bay lên không trung, càng lúc càng cao, ánh mắt hắn nhìn về phía huyết hà ở xa xa.
- Tốc độ còn nhanh hơn tưởng tượng. Với tình hình này thì không tới thời gian một ngày, huyết hà đã tràn tới Thất Thải Thành Bảo.
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng.
Lúc này, thân thể hắn đột nhiên khẽ rung lên, bay tới độ cao cách mặt đất chừng trăm trượng thì một cỗ áp lực vô hình truyền tới khiến hắn không thể bay cao hơn được nữa. Dương Phàm không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh lại nhìn xuống huyết hà như xúc tua tử vong kia, thần sắc biến đổi liên tục.
Sau khi hạ xuống mặt đất. Dương Phàm đi tới trước lều của Vũ Văn Nhu.
- Mời Dược sư vào!
Cấm chế bên ngoài lều được mở ra. Dương Phàm nhẹ nhàng đi vào. Bên trong lều bố trí đơn giản mà ấm áp, có một chiếc giường rất mềm mại, thậm chí còn được trang điểm đôi chú, lộ ra mùi thơm trong lành.
Vũ Văn Nhu yên tĩnh trang điểm trước bàn cười duvên nói:
- Cảm ơn Dược sư đã tới.
- Vũ Văn tiểu thư đã chân thành như thế. Dương mỗ sao có thể không tới?
Dương Phàm cười cười, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nàng đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng. trong mắt lộ ra vài tia liên mịch. Vũ Văn Nhu không chuẩn bị trước, thân thể mềm mại trở nên cứng đờ, hai tai đỏ lựng lên dường như có chút không biết nên làm thế nào. Dương Phàm khẽ hôn lên tai nàng sau đó ôm nàng vào ngực rồi hôn lên trán nàng rất nhẹ nhàng. Vũ Văn Nhu um một tiếng, mãi mới phản ứng lại. Sau đó nàng mới chậm rãi nghênh hợp. Một lúc sau. hô hấp của Vũ Văn Nhu đã dần dồn dập, khuôn mặt ửng hồng. Dương Phàm cũng cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại sự tình này, trước kia cũng mới chỉ biết sơ qua đôi chút từ tin tức trong ngọc giản mà thôi.
"Tiếp theo nên thế nào?"
Trong lòng Dương Phàm có chút hồi hộp, vội vàng nhớ lại nội dung trong ngọc giản.