Dương Phàm ôm mỹ nữ Vũ Văn Nhu trong lòng nhưng lại không biết nên làm gì tiếp theo. Nói tới cũng thấy buồn cười. Tu tiên nhiều năm như thế nhưng cho tới hôm nay, hắn vẫn chưa từng trải qua việc hoan ái nam nữ.
Trước đây khi còn ở Dương Gia Bảo, hắn một lòng cầu tiên đạo. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới con đường tu đạo cho nên ý chí hắn như sắt đá không hề để ý tới nữ sắc. Hiện tại, hắn đã gần hai mươi tuổi, dục vọng mà hắn luôn áp chế đã bắt đầu khai thông. Giờ phút này, hắn ôm Vũ Văn Nhu vào lòng, khẽ cúi đầu xuống khuôn mặt trắng xinh của nàng hôn sâu lên môi cô gái. Tuy nhiên, một thân dục hỏa của hắn bị ý chí cường đại khống chế, trong lòng vẫn có chút mờ mịt không biết nên làm thế nào.
Hắn cũng đã từng đọc qua về việc nam nữ song tu nhưng cũng chỉ sơ lược, cụ thể như thế nào thi vẫn không biết rõ. Trong đầu hắn cố gắng nhớ lại những từ ngữ kia. Hắn nhớ tới một câu đại khái có ý là bản năng dục vọng của nam nữ thúc giục sinh ra một loại giao hợp. Người nông cạn thì phải gọi là kết dục mà người cao thâm thì đặc biệt đẩy cao lên tới trình độ trao đổi cả về tinh thần, giao lưu với nhau đạt tới mục đích song tu.
Dương Phàm không dám mơ đạt tới song tu cao tầng, hắn chỉ nghĩ tới cái loại nông cạn kia mà thôi. Dương Phàm đột nhiên minh bạch điều gì. Hóa ra sự việc lại đơn giản như thế. Bản thân hắn cũng từng gặp qua cảnh tượng cùng loại.
- Như thế mà không nói với thân là Dược sư ta sao?
Dương Phàm ngoài miệng nói thế. hai mắt lại say đắm nhìn nàng.
- Nàng có muốn ta trị liệu không
Dương Phàm vươn tav ra, nhẹ nhàng an ủi. Đầu tiên, bàn tay hắn khéo léo vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Vũ Văn Nhu. Một cỗ nóng ấm khiến Vũ Văn Nhu không khỏi kêu lên một tiếng. Sau đó. hai tay hắn lại vuốt ve cặp đùi dài trắng nõn của nàng. Cặp đùi Vũ Văn Nhu rất bóng bẩy và mịn màng. Sau đó. bàn tay hắn lại luồn lên. Khuôn mặt Vũ Văn Nhu lại đỏ bừng liền nhắm hai mắt lại. Bàn tay Dương Phàm khéo léo vuốt ve bộ bị mẫn cảm kia khiến thân thể Vũ Văn Nhu run lên, khẽ rên một tiếng động lòng người. Sau đó một trân đau nhức truyền lên khiến nàng kêu lên một tiếng đau đớn.
- Đau nơi này sao?
Dương Phàm nhìn thấy vết máu mờ mờ giữa hai chân Vũ Văn Nhu. trong lòng cũng có vài phần thương tiếc. Hắn đưa một dòng sinh mệnh thông qua bàn tay tiến vào nơi kín đáo kia, bắt đầu đã chữa trị cho nàng. Vũ Vãn Nhu cảm giác cơn đau đớn ở hạ thân nhanh chóng biến mất. cảm thấy mừng rỡ vô cùng. Nhưng lúc này nàng như cảm thấy một dòng điện đang từ nơi đó truyền lên
Vũ Vãn Nhu đứng dậy, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thản, lấy ra một bộ váy mới nhanh chóng mặc vào. Khi hai người đứng lên. Vũ Văn Nhu mới cẩn thẩn lau lau chiếc giường, trên đó có một vết máu đỏ tươi như một đóa hồng.
Vũ Văn Nhu đưa ánh mắt phức tạp nhìn Dương Phàm một cái. Thấy cảnh này, trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một tia không đành lòng. Cảnh thân mật giữa Vũ Văn Nhu và hắn là do hoàn cảnh sinh tử đặc thù trong Cửu u Bí Cảnh mà nảy sinh.
Dương Phàm cũng từng biết rõ rằng Vũ Văn Nhu cũng không cầu được cùng hắn kết thành song tu mà chỉ cầu được một lần làm chồng vợ với hắn. Sau đó. Vũ Văn Nhu đứng lên, cười nhẹ rồi ngồi ngay ngắn xuống bàn trang điểm. Nếu nhìn kỹ, trên khuôn mặt như ngọc của nàng còn mang theo vài tia hồng nhuận mê người.
- Vũ Văn tiểu thư, ta đi ra trước xem tình huống thế nào đã.
Vẻ mặt của nàng hơi tối sầm lại nhưng ngữ khí cũng rất bình thản. Dương Phàm thầm thở dài một hơi rồi vén màn đi ra. Vừa đi ra. hắn đã thấy Vũ Văn Lân đang đi tới nơi này, dường như là muốn đi tìm Vũ Văn Nhu.
- Ngươi sao lại từ trong lều trại của biểu muội ta đi ra
Vũ Văn Lân nao nao có chút không rõ vì sao mới sáng sớm mà Dương Phàm đã từ nơi của Vũ Văn Nhu đi ra. Hơn nữa. đầu tóc, quần áo của Dương Phàm có chút rối loạn. hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
"Chẳng lẽ hắn và biểu muội"
Trong lòng Vũ Văn Lân đột nhiên nảy lên suy nghĩ này, bước chân cũng tạm dừng lại. Dương Phàm liếc nhìn hắn một cái. không nói gì mà vẫn tiếp tục rời đi.
Một người luôn đoan trang như Vũ Văn Nhu sao lại dễ dàng cùng một nam nhân khác làm ra loại chuyện này được?
Đúng lúc này, Dương Phàm và hắn đi giao qua nhau. một mùi thơm nhàn nhạt. gần như khó có thể phát hiện được!
- ứđây là mùi thơm trên cơ thể
Thân mình Vũ Văn Lân không khỏi khẽ run lên.
Hắn và Vũ Văn Nhu cùng sống trong một gia tộc, có thể nói là sớm chiều ở chung cho nên mùi thơm thoang thoảng trên người nàng hắn đã sớm vô cùng quen thuộc. Đúng lúc này. Dương Phàm bay lên không trung, lao thẳng về phía bên ngoài Cửu u Bí Cảnh.
Huyết Nhật thật lớn trên bầu trời tản mát ra uy áp thật lớn. Huyết hà cuồn cuộn không ngừng đổ xuống. Hơn phân nửa Cửu u Bí Cảnh đã bị "biển máu" bao phủ. Bên ngoài Thất Thải Thành Bảo mười dặm, biển máu đang dần ép vào nơi này.
Hơn mười dặm nữa, Dương Phàm có thể cảm nhận được một cỗ huyết tinh nồng đậm. Từ trên huyết hà kia, hắn cũng như nghe thấy tiếng quỷ khóc thần gào khiến người ta dựng cả tóc gáy.