Khuôn mặt Vũ Văn Nhu lộ ra vài tia kinh hoảng và bất lực. Trong hoàn cảnh giống như ngày tận thế như thế này, dù là người bình tĩnh hơn nữa cũng khó tránh khỏi hoảng hốt.
- Không sợ. có tường thành cứng rắn của Thất Thải Thành Bảo ngăn cản huyết lãng kia tạm thời không thể hoàn toàn bao phủ nơi này!
Đúng lúc này, Dương Phàm đi tới bên người nàng khẽ vỗ vai an ủi nói. Vũ Văn Nhu khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm có chút ngượng ngùng nói:
Dương Phàm thấy thần sắc của nàng như thế thì thấy hơi buồn cười. Ngay cả thân thể đều đã cấp cho hắn rồi mà hiện tại còn làm ra vẻ như thế!
Có lẽ cảm nhận được hàm ý khác trong vẻ tươi cười của Dương Phàm, khuôn mặt Vũ Văn Nhu hơi ửng đỏ vội vàng nói sang chuyện khác:
- Chúng ta mau tập hợp lại với các thế lực khác đi!
- Được!
Dương Phàm gật gật đầu sánh vai đi cùng Vũ Văn Nhu ánh mắt hơi nhìn về phía khuôn mặt nàng. Trong cảnh Huyết Nhật buông xuống, biển máu mãnh liệt gào rít tận trời, từ góc độ này nhìn sang khuôn mặt như ngọc của Vũ Văn Nhu. Dương Phàm có một cảm giác đặc biệt ấm áp, áp lực trong lòng cũng nhẹ đi vài phần. Vũ Văn Nhu cũng không được tính là nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành nhưng tính cách bình tĩnh dịu dàng và đôi mắt sáng tràn đầy trí tuệ khiến cho nàng có một khí chất và mị lực độc đáo.
- Mong Dương Dược sư tự trọng!
Sắc mặt của Vũ Văn Nhu bình tĩnh như nước, trong giọng nói cũng lộ ra vài phần lãnh đạm. BỊ Dương Phàm nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng vừa thẹn vừa giận. đồng thời đáy lòng cùng dần cảm thấy thất vọng.
- ừm, ta hiểu rồi!
Dương Phàm thở dài một hơi, khẽ gật đầu. Quan hệ của hắn và Vũ Văn Nhu ở trong Bí Cảnh này cũng chỉ là một duyên phận mong manh. Chờ khi vượt qua Cửu u Bí Cảnh rồi, Dương Phàm vẫn là đệ nhất thần y ở Kinh đô, Vũ Văn Nhu vẫn là Nhị tiểu thư của Vũ Văn gia. Hai người chưa từng có nhiều liên lụy, đều sẽ trở lại với cuộc sống thường nhật của riêng mình.
Theo sau, con cháu của Dương gia và Vũ Văn gia đều tập trung lại một chỗ. Sau đó, Vũ Văn Nhu và Dương Vũ quyết định dẫn mọi người đi về phía hoàng cung của dân bản xứ. Dọc đường đi, mọi người có thể thấy từng đội từng đội tu sĩ cũng đang hướng về phía đó đi tới.
Hai người Huyết Ma lão ngũ và Nhạc Bá đều bay lên giữa không trang, nhìn xuống chúng tu sĩ ở phía dưới. Thần sắc của Nhạc Bá ngưng trọng, chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp:
- Các vị đồng đạo, không kể là chính đạo, ma đạo hay là tán tu. Điều này giờ đã không quan trọng nữa. Hiện nay toàn bộ bí cảnh đã bị lực lượng huyết sắc này bao phủ. không có chỗ nào dung thân nữa. Nếu chúng ta vẫn tiếp tục ngồi chờ chết thì sớm muộn gì cũng khó thoát. Mà trong Cửu u Bí Cảnh này còn có một nơi duy nhất không bị biển máu tràn tới. Đó chính là Cửu u cốc!
- Theo ta biết. Cửu u cốc chính là địa phưong trọng yếu nhất ở Cửu u Bí Cảnh. Những thu hoạch ở bên ngoài so với trong Cửu u cốc đúng là hoàn toàn không đáng nhắc tới.
- Chỉ là, trước nay, Cửu u cốc vẫn bị ba đại tông môn cùng nhau phong tỏa. Chúng ta tập trung lại nơi này, chính là muốn đoàn kết những tu sĩ còn lại. cùng nhau giết về phía Cửu u cốc!
Cửu u Cốc chính là nơi duy nhất mà chúng ta có thể thoát khốn. Đồng thời đây cũng là trung tâm của Bí Cảnh. Không kể là vì sinh tồn bảo mệnh hay là tranh đoạt bảo vật tối trọng yếu, chúng ta đều phải liều mạng lao lên!
- Lùi một bước - chết! Đấu tranh sẽ còn một đường hy vọng! Một khi đã như thế
Trong mắt Nhạc Bá loe lên tinh quang, quát lớn:
- Các vị đồng đạo, tất cả tu sĩ Ngư Dương Quốc nơi này, hiện tại chúng ta xuất phát cùng nhau mở một đường máu: Cửu u cốc!
Trong lòng Vũ Văn Nhu cảm thấy một trận an ủi, tâm thần cũng dần ổn định lại. Ảnh hưởng của công kích tinh thần do biển máu phát ra cũng giảm đi vài phần. Mới đi được mười mấy dặm mà Vũ Văn gia và Dương gia đã mất đi năm tên tu sĩ. trong đó có bốn gã trực tiếp ngã vào trong biển máu chết đi. Còn một gã là do bị một đám lệ quỷ cuốn lấy, khó có thể chạy trốn, cuối cùng cũng có cùng kết quả!
Lấy xu thế này, cuối cùng còn có bao nhiêu người có thể sống tới Cửu u cốc? Điểm này ai cũng khó nói trước. Mà giờ phút này, mọi người mới chỉ bay được mười mấy dặm trên biển máu vô tận kia. Tổng lộ trình có tới cả ngàn dặm, ai có thể khẳng định trên đường đi có gặp phải hoàn cảnh đáng sợ nào nữa không?
Biển máu không biên giới, vô cùng vô tận như bao phủ cả trời đất. Lộ trình một ngàn dặm đúng là quá xa xôi trong mắt chúng tu sĩ. Tinh thần của họ luôn phải chịu đựng sự ăn mòn do lực lượng đến từ biển máu công kích. Chỉ cần định lực hơi kém một chút, rời khỏi Thất Thải Thành Bảo một lúc đã phải rơi vào trong biển máu. Chúng tu sĩ phát hiện trong Cửu u Bí Cảnh này nhiều nhất cũng chỉ bay cao được một trăm trượng.
Nếu muốn bay lên cao nữa sẽ bị một cỗ lực lượng không thể kháng cự ngăn cản. Ý nghĩa của độ cao trăm trượng là gì?
Giờ phút này, biển máu kia đã sâu tới mười mấy trượng, chỉ có thể nhìn thấy một số ngọn núi cao nữa. Tất cả những nơi bằng phằng và rừng cây đều đã bị ngập chìm. Nơi sâu nhất thậm chí sâu tới sáu mươi trượng. Khi biển máu dâng lên độ cao trăm trượng thì đồng nghĩa với việc tất cả đám tu sĩ đều bị biển máu bao phủ.
Liên tục phi hành hơn trăm dặm, sự ăn mòn tinh thần từ biển máu lại càng lúc càng mạnh. Đồng thời, khoảng cách với biển máu càng gần thì tác dụng ăn mòn tinh thần của nó càng mạnh, Cho nên chúng tu sĩ đều kiệt lực bay càng cao càng tốt.
Bùm bùm
Đột nhiên, lại có hai gã tu sĩ rơi vào trong biển máu, cũng chỉ gây lên chút gợn sóng rồi hoàn toàn chìm nghỉm. Đám người Dương Phàm cũng đã quen với điều này nhưng vẫn có chút kinh nghi.
Trước đây, những người ngã xuống đều là Ngưng Thần sơ kỳ; mà lúc này đây lại có một gã tu sĩ Ngưng Thần trung kỳ.
Dương Phàm nắm lấy tay Vũ Văn Nhu, một cỗ lực lượng ôn nhuận nhẹ nhàng tiến vào cơ thể nàng khiến tinh thần nàng mãi không mệt mỏi. Giờ phút này, cả hai gia tộc cũng chỉ còn lại bảy tám người. Vũ Văn gia tộc còn Vũ Văn Nhu, Vũ Văn Lân, Hoàng thúc, Dương Phàm và Hồ Phi.
Kinh đô Dương gia còn thảm hại hơn, chỉ còn có ba gã may mắn sống sót. Ngoại trừ Dương Vũ và tên tu sĩ Ngưng Thần hậu kỳ thì chỉ còn có một tên tu sĩ Ngưng Thần trung kỳ cuối cùng kia.
Dương Phàm cắn chặt răng, khuôn mặt lãnh mạc. Trong mắt hắn bắn ra vài tia kiên cường. Vũ Văn Nhu vẫn duy trì sự trấn định cơ bản nhưng trong mắt vẫn toát ra vài phần cô đơn, mà đa phần lại là lãnh đạm.
Biển máu vô tận này đã đoạt đi sinh mệnh của rất nhiều tu sĩ. Hiện tại cho dù muốn lui bước cũng không thể nữa!
toàn bộ Thất Thải Thành Bảo đã bị bao phủ, không hề còn đường lui nữa. Hiện nay chỉ có thể giết tới Cửu u cốc thần bí kia.
- Mọi người chạy mau, không triền đấu với nó. Nó không có linh trí nhưng một hai tu sĩ Trúc Cơ KỲ cũng không phải là đối thủ của nó.
Huyết Ma lão ngũ ở phía trước cao giọng quát.
- Chạy!
Chúng tu sĩ không dám cùng huyết mãng này dây dưa. Nhưng con huyết mãng này sau khi cắn nuốt một gã tu sĩ rồi thì chưa chịu buông tha lại tiếp tục truy kích. Phía sau lại lục tục có mấy tiếng kêu thảm vang lên, những tu sĩ chạy châm đúng là khó thoát khỏi vận hạn!
Chạy liên tục hơn trăm dặm, chúng tu sĩ mới bỏ rơi được con huyết mãng đáng sợ này. Cũng có tới năm sáu gã tu sĩ rơi vào trong miệng của nó. Trong số năm sáu người này còn có một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ của Kinh đô Dương gia. Giờ phút này, Kinh đô Dương gia chỉ còn lại hai người: Dương Vũ và tên tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn kia. Trải qua sự truy kích của con huyết mãng, dọc đường đi, chúng tu sĩ còn gặp vài việc đáng sợ khác đều phải hy sinh một số tu sĩ yếu kém mới đào thoát được.
Dương Phàm cảm giác đây là một hồi chọn lọc khôn sống vong chết đơn thuần! Chỉ có những tu sĩ thực lực cường đại thì mới có thể bảo mệnh. Phi hành đại khái chừng năm sáu trăm dặm thì phía trước đột nhiên truyền tới một trận âm phong, huyết tinh cuồng bạo. Một con cự điểu màu máu khổng lồ đang bập bềnh nơi này. Hai cánh con huyết điểu này mở ra rộng chừng mười trượng. Khi nó vỗ cánh không ngờ dẫn phát ra gió lốc cường đại hình thành một phiến mưa máu ở phía trước.
Rất nhanh, dưới sự lãnh đạo của hai nhân vật thủ lĩnh chính ma, chúng tu sĩ đã cùng nhau chém giết con cự điểu kia. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh, đa số công kích đều không thể đánh trúng nó. Mỗi lần nó lóe lên, ít nhất có thể tiêu diệt được một hai gã tu sĩ. Trong quá trinh chém giết, những lệ quỷ ở gần đó cũng bắt đầu lao nhanh về phía này.
- Tốc chiến tốc thắng, bằng không tất cả chúng ta cũng đừng mong sống sót!
- Tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mau tới tham chiến!
Rất nhanh, trong số này đã có tám chín tu sĩ Trác Cơ Kỳ gia nhập cuộc chiến. Tên chiến cuồng Hồ Phi đương nhiên không thể đứng ngoài. Lôi hỏa lực xẹt qua giữa hư không không ngờ khiến con huyết điểu này rất kiêng kỵ.
Chiến đấu nhanh chóng được triển khai, đủ loại quang mang lóe lên cho thấy sự kịch liệt của cuộc chiến này. Nhưng mà tốc độ của con huyết điểu này thật sự quá nhanh, mọi người khó có thể uy hiếp tới nó. Ngược lại, mỗi lần nó công kích đều mang theo một mãng mưa máu đầy trời khiến những tu sĩ có tu vi dưới Trúc Cơ Kỳ phải luống cuống tay chân.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều lệ quỷ lao tới nơi này, số lượng gần như không có giới hạn. Đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại nóng lòng như lửa đốt. Nếu không thể giết chết con cự điểu này sớm thì tất cả mọi người đểu táng thân nơi này.
Dương Phàm đưa mắt nhìn về đám lệ quỷ, bốn phía đang càng lúc càng đông. Ngay tại khi hắn đang trầm tư thì từ phía bên trái, một đạo thanh ảnh bạch sắc với tốc độ không thua kém con cự điểu kia chút nào đang nhanh chóng lao về phía này. Không ít người đều đã nhận ra, đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy một gã nam tử mặc áo trắng, lưng đeo bảo kiếm đạp không lao tới, giống như một thần nhân.
- Là hắn!
Trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên nảy lên, đồng thời mấy tên tu sĩ khác cũng đã nhận ra thân phận của hắn. Đám người Vũ Văn Nhu đêu lộ ra dị sắc. Tu sĩ của bốn đại thế lực ở Kinh đô đều hiểu biết sơ sơ với Vô Song.
Thần sắc của Vô Song lãnh đạm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con huyết điểu kia. Đột nhiên, thân hình con huyết điểu này không tự chủ được run lên, dường như cảm nhận được một sự uy hiếp rất lớn.
Bá!
Thân hình Vô Song chợt lóe lên, biến mất tại chỗ sau đó lại xuất hiện ở bên cạnh con huyết điểu kia.
Phong Độn Thuật!
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ ở nơi này đều biến sắc, chợt thấy mừng rỡ vô cùng. Nếu đã nắm giữ được độn thuật như thế này thì việc chém giết con huyết điểu này sẽ nắm chắc thêm vài phần.
Hô!
Vô Song đi vào bên cạnh con huyết điểu này, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Khí kình màu bạc đè ép cả khu vực này, như mang theo oai lực của cả thiên địa đánh về phía con huyết điểu kia.
Không biết vì sao, tốc độ phi hành của con huyết điểu kia dù nhanh nhưng gặp phải một chưởng của Vô Song thì thân hình như có vẻ chậm lại rất nhiều, dường như bị một cái gì đè nén.
Ầm!
Huyết điểu đối mặt với một chưởng này, lập tức phát ra một đạo tê rống thê thương, thân thể khổng lồ của nó bị đánh văng ra mấy trượng, xem ra đã bị chút thương tổn nhưng cũng không coi là trí mạng. Mà lúc này, sau lưng nó lại truyền tới một tiếng sấm động. một mãnh lôi hỏa màu đỏ nhạt hình thành một tấm lưới lớn. đánh thẳng về phía đầu của nó. Lập tức. một tiếng kêu thảm thiết hơn nữa phát ra từ trong miệng của con huyết điểu này khiến khí huyết của chúng tu sĩ cũng phải bốc lên.
Uy lực hủy diệt đáng sợ của lôi hỏa lực đồng thời cũng khắc chế lực lượng của huyết ma đạo. Thân thể huyết điểu lập tức cứng đờ, lại phát ra mấy tiếng tê minh vô lực, cái đầu cũng đang tan ra nhanh chóng. Thân mình nó bốc ra một màn khói độc màu đen. Chỉ mấy hô hấp sau, thân thể khổng lồ của nó đã bị chìm vào trong biển máu.