Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mật đạo của chúng ta bị bọn họ phát hiện rồi sao?
Lệnh Hồ Tùng thần sắc kịch biến, sự tình liên quan đến an nguy của toàn Tiên Lai Tông, ngay cả hắn cũng lộ vẻ vô cùng khẩn trương. Rung động rất nhỏ đến từ mặt đất khiến cho chúng tu sĩ ẩn núp dưới lòng đất kinh hãi không ngớt, trong đáy lòng tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Một khi thông đạo dưới lòng đất bị phát hiện, chúng tu sĩ ở đây sợ rằng không thể may mắn trốn thoát.
- Xin hỏi Lệnh Hồ tiền bối! Mật đạo dưới lòng đất này đi thông tới cửa ra ở nơi nào?
Dương Phàm cũng không thể không góp sức chống đỡ sắc mặt ngưng trọng hỏi. Giờ phút nàv hắn đã đứng trên cùng một chiến thuyền với tu sĩ Tiên Lai Tông, sống cùng sống mà chết cùng chết!
- Trong khu mộ tổ phía hậu sơn Tiên Lai Tông chúng ta có một nơi bí mật, đó là nơi yên nghĩ của lịch đại tiền bối trong phái.
Lệnh Hồ Tùng không chút suy nghĩ đáp. Thông qua hai ba ngày ở chung cùng trò chuyện với nhau. lão đã xác định Dương Phàm không có bất cứ quan hệ gi với bảy tông phái của Tấn Quốc. hơn phân nửa là vô tình đến nơi này.
- Mộ tổ?
Dương Phàm thì thầm nói nhỏ:
- Thời điểm các ngươi chạy trốn có lưu lại dấu vết gì không? Nếu có tu sĩ bậc cao đi qua nơi đó có thể nhìn ra manh mối gì hay không?
- Khi chúng ta chạy trốn tinh huống thập phần cấp bách, không có khả năng không lưu lại sơ hở gì.
Lệnh Hồ Tùng trầm tư nói:
- Nếu gặp phải Kim Đan bậc cao tâm tư tỉ mỉ hoặc là am hiểu thuật truy tung, rất có thể phát hiện dấu vết lưu lại.
- Không biết thần thức Kim Đan bậc cao có thể dò xét tới nơi đây không?
Dương Phàm lại hỏi.
- Nơi này ở sâu trong lòng đất đến bốn năm trăm trượng, đừng nói là Kim Đan bậc cao, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường thần thức cũng không thể thâm nhập sâu dưới lòng đất đến như thế.
Lệnh Hồ Tùng thập phần tự tin nói:
- Tầng nham thạch dưới lòng đất này vô cùng rắn chắc, cho dù gặp phải công kích mạnh mẽ của tu sĩ bậc cao thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ dàng vỡ nát.
- Lão phu chỉ sợ bọn họ phát hiện ra rồi, đến lúc đó quả thật đơn giản như bắt ba ba trong rọ, chúng ta vốn không có bất cứ đường sống nào.
Vẻ mặt Lệnh Hồ Tùng lo lắng nói.
Dương Phàm lâm vào trầm tư, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra đối sách gì hữu hiệu. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết gì về quân địch, cách xa nhau như vậy cũng không biết tình huống của đối phương như thế nào.
- Tổ gia gia! Có phải chúng ta sẽ chết ở đây không?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lệnh Hồ Tiểu Tịch có vài phần hoảng sợ bất an. Nghe vậy, thần sắc Lệnh Hồ Tùng ảm đạm nhưng cố nở nụ cười an ủi nói:
- Có tổ gia gia ở đây, các ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dương Phàm cười cười:
- Chỉ cần trong lòng còn một tia hy vọng, thì chắc chắn có một đường sống.
- Ta sẽ lẻn ra ngoài tra xét một chút, các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Hắn đi tới trước tảng đá lớn màu xanh chặn lối vào thông đạo, đưa tay niệm thần chú, liên tục điểm nhẹ.
"Oanh ầm ầm"
Tảng đá to lớn dài đến mười mấy trượng chậm rãi đi lên, lộ ra mật đạo thông ra ngoại giới.
- Dương dược sư! Nếu lão phu có gì bất trắc. hy vọng ngươi có thể hết sức chiếu cố Tiên Lai Tông của ta một chút, đặc biệt là Tịch Nhi. nó là huyết mạch duy nhất còn lại trên đời của ta.
Trước khi đi, Lệnh Hồ Tùng không ngờ nói với Dương Phàm như thế, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu. Có lẽ hắn cũng hiểu được trong những người còn lại. Dương Phàm là người duy nhất có thể thay thế hắn, đồng thời mang lại hy vọng cho Tiên Lai Tông.
- Dương mỗ sẽ hết sức!
Dương Phàm khẽ than, khi ánh mắt đối diện với ánh mắt của lão già tuổi xế chiểu này trong lòng không khỏi mềm nhũn. Trong ba ngàv này, hắn cũng lão già này trò chuvện với nhau rất vui vẻ, cũng học được rất nhiều.
"Hưu"
Thân ảnh Lệnh Hồ Tùng lóe lên giống nhu quỷ mị biến vào trong lòng đất. trong chớp mắt tiêu thất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Tốc độ thật nhanh, không hổ là Kim Đan bậc cao." Dương Phàm thầm ngạc nhiên thán phục.
Dưới sự chênh lệch cấp bậc quá lớn, cho dù hắn toàn lực thúc dục Tường Vân Ngõa thì vẫn như cũ không thể san bằng khoảng cách với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Sau một lát. Lệnh Hồ Tùng cũng biến mất ở trong cảm quan của Dương Phàm.
Sau đó chính là thời gian chờ đợi.
Trong quá trình chờ đợi. thời gian như là dài hơn, ngay cả Dương Phàm trong lòng cũng có chút bất an. Bởi vì tình thế phát sinh tiếp theo rất có thể liên quan tới an nguy tính mạng của mình.
- Dương đại ca! Theo huynh tổ gia gia liệu có việc gì không?
- ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng.
Dương Phàm trầm ngâm nói:
- Trong địa đạo chật hẹp rất khó hình thành vây công tu sĩ.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch nghe vậy trong lòng bình tĩnh lại một chút không kìm nổi đưa tay nắm lấy cánh tay Dương Phàm. Dương Phàm cảm giác được bàn tay trắng nõn xinh xắn của cô bé này đang run rẩy, hiển nhiên chưa từng trải qua tình cảnh lớn như thế này.
- Muội năm nay mới mười sáu tuổi mà đã tu luvện tới Ngưng Thần sơ kỳ rồi, là người kế thừa y thuật của tổ gia gia muội phải không?
Dương Phàm cười hỏi.
- Dạ!
Lệnh Hồ Tiểu Tịch lúc này mới phát hiện mình nắm chặt cánh tay đối phương, khuôn mặt khẽ đỏ lên nhưng bởi vì bất an cùng sợ hãi trong lòng khiến cho nàng cần một loại cảm giác an toàn. không dám buông tay. Hơn nữa. trước khi tổ gia gia rời đi cùng từng truyền âm cho nàng: "Nếu tổ gia gia xảy ra chuyện gì bất trắc, chỉ có đi theo vị Dương dược sư này mới có thể có đường sống."
Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên cảm ứng được từ phía bên kia của mật đạo có một đạo linh khí dao động.