Dương Phàm gật đầu theo hắn cùng đi mật địa Ám Huyết Vương Triều. Tiếp đón bọn họ, không ngờ là Điệp Liên kiều mị dụ người.
- Hì hì. nghe nói Dương đại ca muốn tới đây. Điệp Liên đã đợi lâu rồi
Điệp Liên tươi cười ngọt ngào hồn nhiên.
Dương Phàm tò mò hỏi:
- Năm nay cô đã bao nhiêu?
Hắn sẽ không cho rằng tuổi Điệp Liên sẽ như nàng biểu hiện.
- Hừ, huynh trực tiếp hỏi tuổi con gái như vậy, đó là hành vi rất không lễ phép. Nhưng mà nhìn huynh đã từng cứu ta ở Bí cảnh. Điệp Liên có thể ngoại lệ nói cho huynh.
Điệp Liên thần thái mềm mại đáng yêu, khẽ hé môi ở bên tai Dương Phàm thì thầm mấy chữ: hai mươi hai.
"Hai mươi hai tuổi?"
Dương Phàm vẫn cảm thấy bất ngờ, bằng hơn hai mươi tuổi lại tu luyện đến Trúc Cơ sơ kỳ, mặc dù không bằng hạng người tam đại tân tú Ngư Dương Quốc nhưng cũng vượt xa thiên tài tu luyện bình thường.
- Dương đại ca, nghe nói huynh chỉ mới hai mươi mốt tuổi, không ngờ còn nhỏ hơn ta một chút. H hì.
Điệp Liên tinh quái nói.
- Vậy sao? Đã thế vì sao cô còn gọi ta là Dương đại ca?
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên.
- Hừ.
Điệp Liên cong cong môi nhỏ, bộ dáng như bất mãn. Quả thật Dương Phàm trải qua một lần tán công, tâm tính từ từ thành thục. Mặc dù tuổi không lớn nhưng nhìn bề ngoài lại càng thành thục, trong tuấn nhã ôn hòa ẩn hàm vài phần tang thương tự tin.
- Được rồi, cô dẫn ta đi xem chỗ tỷ tỷ hắn đóng băng đi.
Dương Phàm khẽ phất tay, để Điệp Liên đi trước dẫn đường. Tuy rằng Điệp Liên bất mãn, cũng không dám làm trái. Thực lực, thân phận Dương Phàm đều trên nàng một bậc, không có gì để lo lắng. Rất nhanh Điệp Liên dẫn hai người Dương Phàm vào một hầm băng, không gian ước chừng mấy chục trượng, hàn khí tỏa khắp, ở giữa khu vực có một quan tài thủy tinh toàn thể đều do băng tinh kỳ dị tạo thành. Quan tài thủy tinh này trong suốt, Dương Phàm có thể thấy một cô gái tuổi khoảng mười lăm mười sáu, tư sắc bình thường, yên tĩnh nằm bên trong, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, cả người gần như không có một chút huyết sắc.
Đáng nói duy nhất là thân thể cô gái còn hoàn hảo như cũ, không chịu tổn hại nào cũng không lưu lại vết tích năm tháng.
Dương Phàm mở ra thần thức, có thể thẩm thấu vào trong quan tài thủy tinh nhưng kết quả tra xét lại không quá rõ ràng. Hiển nhiên quan tài thủy tinh này không phải vật thường, có năng lực cách trở thần thức rất mạnh. Sau đó hắn thu hồi thần thức, chớp mắt liền tiến vào Toàn Tri Mô Thức, sinh mệnh sinh sôi không ngừng câu thông dung hợp với sinh mệnh khu vực này, vô thanh vô tức tự nhiên thông thoáng. Quan tài thủy tinh này tuy rằng không phải vật thường, tuy nhiên đối với cảm giác toàn tri của Dương Phàm thật là thùng rỗng kêu to, bởi vì hàn khí băng tinh đều là một bộ phân tuần hoàn trong sinh cơ thiên nhiên.
Điều tra một lúc lâu, Dương Phàm khẽ thở ra một hơi, thu hồi cảm quan.
- Thế nào? Sư tôn?
Thương Vân khẩn trương hỏi.
- May mà lúc đó đóng băng tương đối kịp lúc, nếu như kéo dài hơn, ý thức tàn hồn tỷ tỷ ngươi sẽ triệt để tiêu tán khỏi thế gian. Đến lúc đó coi như tiên nhân hàng thế cũng không cứu được nàng.
Dương Phàm nghiêm túc nói.
- Ý của sư tôn là tỷ tỷ ta có hy vọng sống lại?
Thương Vân mừng rỡ nói.
- Trên lý luận là có thể. Người sau khi tử vong, linh hồn sẽ phân liệt thành tàn hồn yếu ớt, ý thức dần rời đi. Lúc này tuy rằng người đã chết nhưng linh hồn còn chưa hoàn toàn mai một. Nếu trong ý thức còn có chấp niệm cường đại như là thù hận, liền có thể tụ lại tàn hồn hình thành một thứ có ký ức trí tuệ không hoàn chỉnh, đó chính là quỷ hồn!
Dương Phàm bình thản như không nói cuối cùng lại lộ ra vài phần quỷ dị. Thương Vân cùng Điệp Liên nghe xong đều lộ ra vẻ kinh dị.
- Hóa ra quỷ vật hình thành như thế.
Thương Vân đại ngộ.
- Đương nhiên, thần thông pháp thuật cường đại trong tu tiên giới thường thường có thể nháy mắt đánh cho người ta hồn phi phách tán, muốn tụ lại tàn hồn hóa thành quỷ vật nói dễ vậy sao?
Dương Phàm cười cười.
- Vậy hiện giờ sư tôn có cơ hội phục sinh tỷ tỷ ta hay không?
Thương Vân đầy vẻ chờ mong nói.
- Cơ hội rất nhỏ, huống hồ ta cũng không biết thuật hồi sinh chân chính.
Dương Phàm lắc đầu.
- Thế nhưng Dương đại ca, trước đó không phải huynh ở trước cửa Tiên Hồng Y Quán trình diễn thủ đoạn khởi tử hồi sinh hay sao.
Điệp Liên khó hiểu nói.
- Bởi vì lão nhân kia vừa tắt thở là quá trình tử vong tự nhiên. Trong lúc này linh hồn vừa bắt đầu phân tán, hơn nữa thân thể còn chưa hoàn toàn đánh mất sinh cơ. Lúc đó ta hồi sinh lão còn không bằng nói là "gọi tỉnh" thì đúng hơn. Tỷ tỷ Thương Vân là treo cổ mà chết, nếu lúc đó ta có ở đây cũng sẽ có cơ hội "gọi tỉnh" nàng!
- Chỉ tiếc, tỷ tỷ ngươi đã chết đi nhiều năm tuy rằng có quan tài băng tinh bảo tồn nhưng sinh cơ trong cơ thể mỏng manh, đáng giá nhất là tàn hồn cùng ý thức cũng bị đóng băng lại.
Dương Phàm lắc đầu:
- Bằng cảnh giới của ta hiện giờ, mạo muội phục sinh nàng tối đa chỉ có một thành hy vọng thành công.
Một thành hy vọng, xác suất này thật quá nhỏ.