Tiên Hồng Lộ - Ngươi nói ra xem muốn gặp vị Dược Sư nào trong Dược Tiên cốc? Mục sư thúc cười nói dường như cũng không phải là người không hiểu nhân tình thế thái - Người nàyta muốn gặp Dương Phàm đột nhiên có chút khẩn tr, trong đầu đột nhiên hiện ra nụ cười tinh khiết trên dung nhan tuyệt thế ẩn sau tấm sa che mặt kia. Chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, thời gian ở chung cũng không nhiều, nhưng bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ đó lúc nào cũng hiện lên trong lòng trông rất sống động. - Chẳng lẽ ngươi cũng không biết tính danh người ấy? Mục sư thúc nao nao: - Nếu như thế cũng có hơi khó tìm. Dược Tiên cốc phạm vi trăm dặm, trong đó Dược Sư, dược đồng vô số kể, nếu muốn tìm một người không biết tên tuổi, thì khó khăn biết bao? - Không! Ta biết tên họ của nàng! Dương Phàm vội vàng ổn định nổi lòng hít sâu một hơi, nói: - Bằng hữu ta muốn tìm họ Vân, nàng ở trong cốc hẳn là độc nhất vô nhị. - Họ Vân? Còn là độc nhất vô nhị? Mục sư thúc thì thào tự nói. dường như đang sàng lọc chọn ra người theo như lời Dương Phàm nói. Trong khoảng thời gian ngắn dường như lão không nghĩ ra. Nhưng một Dược Sư thanh niên bên cạnh lão lại đột nhiên chợt nghĩ tới: - Mục sư thúc! Hắn muốn tim đúng là Vân sư muội, Vũ Tịch cô nương! Lời vừa nói ra các Dược Sư trẻ tuổi tại đây lập tức vành tai biến sắc trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm tràn đầy địch ý. Mục sư thúc cũng đột nhiên hiểu được, thần sắc đại biến: - Cái gì? Ngươi muốn tìm đúng là Vũ Tịch sư diệt? Không được! Điều này tuyệt đối không được! Trong giọng nói của lão, có một loại quyết đoán không thể lay chuyển. Không ngờ phản ứng so với đề nghị vào cốc của Dương Phàm trước đó còn kịch liệt hơn. - Đây là vì sao? Không phải tiền bối mới vừa nói có thể xem xét chuyển đạt cho ta. Dương Phàm lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc có chút không hiểu tại sao. Vì sao vừa nhắc tới tên nàng phản ứng của Mục sư thúc lại lớn như thế xem ra yêu cầu này so với vào cốc còn khó khăn hơn vạn phần. - Không được! Lão phu cũng không cần giải thích với ngươi! Nếu muốn biết nguyên nhân cứ đi hỏi phụ thân Dương Thiên của ngươi đi. Sau đó một hàng các tu sĩ ào o bay đi, trước đó đều dùng ánh mắt căm thù lướt qua Dương Phàm. - Chờ một chút! Dương Phàm kêu to mấy tiếng, nhưng không ai đáp lại. Chỉ trong chốc lát đám người Mục sư thúc đã quay lại trong cốc, không còn thấy bóng người nào."Kỳ quái! Thật sự là kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chuyện này là do phụ thân?" Trong lòng Dương Phàm đầy nghi vấn, hắn mơ hồ thấy được thái độ của mọi người Dược Tiên cốc đối với mình đều là do phụ thân. Nhưng Dương Phàm ngay cả phụ thân mình cũng chưa từng thấy mặt thì làm sao hiểu được nguyên do trong đó. Nhìn cửa cốc cách đó không xa trên mặt Dương Phàm hiện ra vẻ không cam lòng: "Thật phải buông bỏ sao?" Buông bỏ? Ở trong tự điển của Dương Phàm còn không có hai chữ này. Nếu không có sự cố chấp và kiên trì đó hắn sao có thể bỏ đi một thân tu vi, ở trong vô số ngươi chế giễu dần dần nổi dậy? - Dương dược sư! Phía sau truyền đến tiếng gọi rất có khí lực của Luyện khí đại sư Thiết Ma Sơn. - Đại sư có chuyện gì sao? Dương Phàm cười cười đối với vị Luyện khí đại sư nổi danh nhất kinh đô này, hắn vẫn vô cùng tôn kính. Huống chi hắn còn muốn luyện chế một kiện lợi khí công kích, vừa lúc cần trợ giúp của Thiết Ma Sơn. - Thiết mỗ lúc này cảm tạ ân cứu mạng của Dương dược sư. Ngày sau nếu Dược Sư có cần gì chỉ cần lão phu có thể làm được cho dù là vượt lửa qua sông, cũng sẽ không từ chối. Thiết Ma Sơn nói với vẻ mặt khẩn thiết, lời nói đầy nghĩa khí. - Không biết Thiết đại sư ở địa phương nào? sắp tới Dương mỗ muốn luyện chế một thanh lợi khí công kích đang cần nhờ Thiết đại sư trợ giúp. Dương Phàm cũng rất thẳng thắn tiện thể đưa ra yêu cầu này. - Lợi khí công kích? Loại Pháp bảo này cần không ít tài liệu quý hiếm. Thiết Ma Sơn hơi đổi sắc mặt lại ẩn chứa một vẻ hưng phấn: - Dược Sư có ý tưởng này khẳng định trong tay có tài liệu quý báu. - Không sai! Dương Phàm gật gật đầu, vội vàng thần thức truyền âm nói ra một lần với Thiết Ma Sơn các tài liệu mình đã chuẩn bị: - Duệ Hoàng Thạch, Huyền Tinh Thiết, Tam Dương Xích Ma Kim Thiết Ma Sơn nghe liên tiếp những từ này, trong mắt lóe ra vẻ kinh hãi, khó có thể tưởng tượng gã Dược Sư trước mắt lại có được nhiều tài liệu thượng đẳng như vậy. Đặc biệt Duệ Hoàng Thạch, lại là tài liệu quý giá tốt nhất để luyện chế bảo khí sắc bén. Ngay sau đó vẻ kinh hãi trong mắt Thiết Ma Sơn chuyển thành đủ loại sắc thái hưng phấn, mừng rỡ, chờ mong các thứ: - Thật tốt quá! Chỉ cần Dương dược sư muốn Thiết mỗ tùy thời cống hiến sức lực cho ngài! Nhiều tài liệu quý hiếm như vậy, có thể luyện chế ra lợi khí cường đại đến mức nào chứ? Lão phu thật có chút kiềm chế không được rồi Dương Phàm bình thản cười, lão là Luyện khí Sư, hắn thật có thể hiểu được tâm tình của đối phương liền hạ giọng nói: - Tuy nhiên, chuyện luyện chế lợi khí công kích này, Dương mỗ hy vọng đại sư có thể giữ bí mật, những tài liệu này cũng không được để lộ cho người ngoài biết. - Được! Một lời đã định! Uy tín của Thiết mỗ ngài có thể yên tâm. Thiết Ma Sơn vẫn còn sót lại vài tia hưng phấn trong mắt. hỏi: - Không biết Dương dược sư định lúc nào thì luyện chế bảo khí này. Dương Phàm trầm ngâm một lát, phát hiện thời gian mình có thể lưu lại ở Ngư Dương quốc đã không còn nhiều, liền đáp: - Chờ ta gặp được vị bằng hữu Dược Tiên cốc kia sau đó có thể bắt tay ngay vào việc này. - Ha ha! Tốt lắm chúng ta ở ngay tại cửa cốc này chờ, nếu may mắn vào được trong cốc, là chuyện tốt nhất không còn gì bằng. Thiết Ma Sơn lo lắng về chuyện này không ngờ cũng không chịu rời đi. Sau khi thỏa thuận chuyện này, Dương Phàm một mình một người tới gần cửa vào Dược Tiên Cốc. - Chờ một chút Dương dược sư! Cửa cốc có Tam Mục Thông Linh Mãng thực lực đáng sợ canh giữ. Đám người Thiết Ma Sơn không khỏi cả kinh kêu lên. Hành động của Dương Phàm này quả thật quá sơ suất. Hắn chỉ là một Dược Sư Trúc Cơ Kỳ, sao có thể chống lại Tam Mục Thông Linh Mãng có thần thông thạch hóa. Trong ý nghĩ của bọn họ, Dược Sư trị liệu có thể rất giỏi, thường thường ở phương diện luyện đan cũng không hề kém nhưng nếu luận về sức chiến đấu thì kém rất xa so với tu sĩ cùng một cấp bậc. - Ha ha! Thiết đại sư! Các ngươi yên tâm ta sẽ không có nguy hiểm! Dương Phàm quay đầu lại, thản nhiên cười nói. Thiết Ma Sơn cắn răng một cái lộ vé mặt dứt khoát: - Dương dược sư! Nếu ngài thực sự có ý này, mấy người lão phu có thể theo ngài cùng nhau đối phó với linh mãng này, như vậy cũng nắm chắc phần thắng nhiều một chút. Dương Phàm là ân nhản cứu mạng của lão. Thiết Ma Sơn không muốn đối phương mất mạng ở nơi đây. - Dương dược sư! Tuyệt đối không thể kích động, vừa rồi ngài cũng tận mắt nhìn thấy tên Độc sư kia bị thạch hóa ngay tại chỗ. Lăng Thiết cũng không kìm nổi khuyên nhủ, trong mắt lộ ra vài tia không đành lòng. - Ha ha ha! Ta biết các ngươi thật có ý tốt! Dương Phàm cười dài một tràng: - Tuy nhiên, đối phó linh mãng này, mọi người không cần động thủ cứ giao cho linh thú vừa mới thăng cấp của ta đi. Dứt lời hắn mở lòng bàn tay từ trong Tiên Hồng Không Gian gọi ra Lưu Ly Hàn Tinh Xà. Băng xà dài ba thước, thân mình trong suốt xoay quanh trong lòng bàn tay Dương Phàm, đôi mắt linh động lộ ra vẻ tò mò quan sát môi trường xung quanh. Ba người Thiết Ma Sơn bị ánh mắt con Lưu Ly Hàn Tinh Xà nhìn lướt qua. bỗng nhiên cảm giác toàn thân mát lạnh, xuyên thẳng tận linh hồn xương tủy, không khỏi rùng mình một cái. Lăng Thiết tu vi hơi thấp, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cổ hàn ý đó khiến thân thể hắn cứng đờ hô hấp như muốn nghẹn lại. - Đây là linh vật gì? Nhìn qua có điểm giống hồng hoang dị chủng Lưu Ly Nham Tinh Xà trong truyền thuyết. Thiết Ma Sơn lộ vẻ mặt kinh hãi nói. Bỗng nhiên. Lưu Ly Hàn Tinh Xà trông thấy Tam Mục Thông Linh Mãng cách đó không xa lập tức hưng phấn rít lên. Vù! Không ngờ nó lập tức bay vèo tới Tam Mục Thông Linh Mãng. Dương Phàm mĩm cười không hề ngăn cản. Hắn cũng muốn kiến thức một chút sau khi Lưu Ly Hàn Tinh Xà thăng cấp thực lực như thế nào, về phẩn thần thông thạch hóa của Tam Mục Thông Linh Mãng. Dương Phàm cũng không hề lo lắng. Phải biết linh thú của hắn vốn là là biến dị của Lưu Ly Nham Tinh Xà. Nham Tinh Xà bản thể ẩn chứa tinh hoa của đại lượng nham thạch, theo trên phương diện đó mà nói chính là tồn tại cùng loại nham tinh thạch. Thử nghĩ loại thân mình chính là thân thể nham tinh hóa này, còn có thể sợ bị thạch hóa hay sao?"Vèo vèo! Vù vù!" Băng xà nho nhỏ kia dám khiêu chiến với quyền uy của mình. Tam Mục Thông Linh Mãng rít gào một tiếng, bốn phía cuồng phong gào rít dữ dội, trong miệng phun ra một luồng gió màu xanh mãnh liệt bao trùm hướng bay tới của Lưu Ly Hàn Tinh Xà."Phù!" Luồng gió mạnh đánh áp tới, Lưu Ly Hàn Tinh Xà không hề sợ hãi rít lên vui mừng, thân thể trong suốt như sao chổi của nó như trước sáng ngời bóng loáng, chẳng những không bị chút thương tổn gì mà còn như sắt thép dễ dàng đâm xuyên qua cắn nát luồng gió cường đại đó. Năng lực phòng ngự cường hãn như thế cho dù là Kim Đan bậc cao đích thân tới đều phải rơi vào ngạc nhiên thán phục."Vù vù!" Lưu Ly Hàn Tinh Xà xuyên qua luồng kình phong màu xanh, trong chớp mắt áp sát tới gần Tam Mục Thông Linh Mãng. Chỉ thấy thân thể Tam Mục Thông Linh Mãng run lên, một luồng hàn khí đáng sợ khiến máu huyết toàn thân nó gần như đông đặc lại. Lúc này cũng kích động lên hung tính của nó, nó mở ra cái miệng to như chậu máu răng nanh lởm chởm. Thuận thế cắn lên thân thể Lưu Ly Hàn Tinh Xà."Keng keng!" Yêu thú tam cấp đỉnh toàn lực cắn xé, đủ để cắn nát Pháp khí, thậm chí có thể nháy mắt xé nát linh khí hộ thể của tu sĩ, thế nhưng khi nó cắn trúng Lưu Ly Hàn Tinh Xà dài chỉ ba thước này lại phát ra tiếng vang như sắt thép chạm nhau."Khù!" Tam Mục Thông Linh Mãng đột nhiên kêu thảm một tiếng, gãy rời hai cái răng nanh. miệng trào ra một vệt máu. Lực cắn xé mãnh liệt như thế, gặp phải vật cứng rắn như vậy làm cho răng nanh của nó gãy rời chính mình cũng bị vết thương nhẹ."Vù! Vèo!" Thừa cơ hội này, hàn khí quanh thân Lưu Ly Hàn Tinh Xà bốc ra dày đặc, từng đợt từng đợt hàn khí đông lạnh trắng xóa dập dờn, lập tức thân thể của Tam Mục Thông Linh Mãng bị đóng băng lại. Dương Phàm chợt động tâm nghĩ tới liền điều khiển Lưu Ly Hàn Tinh Xà tiếp tục công kích: sinh cơ của linh mãng này cực kỳ cường đại không thể suy tính theo lẽ thường được."Phù!" Lưu Ly Hàn Tinh Xà chợt há mồm lại phun ra từng mãng từng mãng khí đông lạnh sáng lóng lánh, con Tam Mục Thông Linh Mãng khổng lồ, lập tức bị đóng băng tươi sống, không nhúc nhích."Thần thông hàn băng thật đáng sợ!" Đám người Thiết Ma Sơn âm thầm kinh hãi. Linh thú hộ sơn của Dược Tiên cốc, Tam Mục Thông Linh Mãng tam cấp đỉnh còn chưa kịp thi triển bản mạng thần thông thạch hóa chỉ trong nháy mắt liền bị đóng băng. - Dương dược sư! Linh thú của ngài là vật gì vậy? Trong lòng Thiết Ma Sơn có phần sợ hãi, mấy người mình nếu như gặp tiểu băng xà này, chỉ sợ không có một chút xíu cơ hội giành thắng lợi. - Ha ha! Đây là linh thú Lưu Ly Hàn Tinh Xà ta từ trong Cửu u Bi Cảnh tình cờ thu được, là biến dị của thượng cổ Lưu Ly Nham Tinh Xà! Dương Phàm cười dài nói, trong mắt cùng có vài phần tự đắc. Sau khi thăng cấp thực lực thần thông của Lưu Ly Hàn Tinh Xà càng mạnh, hắn mơ hồ cảm thấy thời điểm đối phó với Tam Mục Thông Linh Mãng vừa rồi kia, con băng xà này còn không có thi triển toàn lực. Lưu Ly Hàn Tinh Xà! Mấy người Thiết Ma Sơn nghe cái tên xa lạ này. trong lòng đều kinh sợ, cảm giác nó thật lợi hại đáng sợ, lập tức nhớ kỹ cái tên này.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.