Hắn đột nhiên cảm giác được danh từ này dường như đã cách mình thật xa xôi. Đã từng có lúc tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong mắt hắn là cao nhân không thể với tới. Giống như đám cường giả Trúc Cơ Kỳ lão tổ Dương gia, Sở gia ở trong lòng, trong mắt hắn lại càng là quyền uy không thể khiêu chiến. Mà giờ phút này, khi thần thức hắn đảo qua những người dưới lầu, căn bản không để trong lòng. Tuy nhiên, đám người Viên lão đại lại không thể nào so sánh. Vừa thấy dưới lầu có cao nhân Trúc Cơ Kỳ tọa trấn còn có vài tên Ngưng Thần Kỳ, trong lòng lão hoảng sợ có chút luống cuống chân tay. Toàn bộ Thiên Hành Các chỉ có một tu sĩ Ngưng Thần KỲ là Viên lão đại, về phần Dương Phàm tu vi của hắn đám người Viên lão đại không nhìn ra.
- Bách Các Lâu? Đây là chuyện gì xảy ra?
Dương Phàm nếu đã có duyên gặp gỡ quen biết mấy người Thiên Hành Chu cũng trùng hợp đến nơi này, đương nhiên không thể ngồi yên không lý đến.
Tiểu nhị làm tạp vụ tu vi Luyện Khí sơ kỳ bị một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ của Bách Các Lâu bạt tai một cái.
- Đại nhân tha mạngtha mạng. Tiểu nhân
Tiểu nhị không dám phản kháng, quỳ trên mặt đất run rẫy, ở trước mặt nhiều tu sĩ thực lực cao hơn mình như vậy, hắn ngay cả một chút ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có. Đám tu sĩ đối diện tùy tiện một người đều có thể thoải mái giết chết hắn huống chi trước mắt còn có một cao nhân Trúc Cơ KỲ.
- Không nên kích động. Một khi chúng ta động thủ, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận đánh trả. Đến lúc đó cho dù bọn họ hủy Thiên Hành Các, chúng ta cũng không có nơi giải oan.
- Hừ. Chúng ta tới đây đã lâu, đám hạ nhân này nói năng lộn xộn. Đây là đạo đãi khách của Thiên Hành Các sao?
Thanh niên Ngưng Thần Kỳ vừa đánh người lên tiếng châm chọc. Tu sĩ Bách Các Lâu lập tức ồn ào mắng chửi, các loại lời châm chọc không dứt bên tai. Chỉ có trung niên cẩm bào Trúc Cơ Kỳ kia đứng yên tại chỗ, chưa từng nói một lời chỉ dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi thứ trước mắt. Hắn căn bản không cần động thủ. Đối phó với mấy người Thiên Hành Các, hắn thậm chí khinh thường ra tay giao cho người còn lại là đủ. Tác dụng duy nhất hắn đến nơi đây chính là đứng ở chỗ này. Không cần động thủ, không cần nói gì. Hắn đến lại mang đến tác dụng kinh sợ lớn lao làm cho cả Thiên Hành Chu chìm trong khủng hoảng và áp lực đáng sợ.
Đây là tính uy hiếp của cường giả bậc cao!
- Xuống đi thôi. Là họa thì trốn không thoát. Cái gì phải đến cuối cùng cùng đến.
Viên lão đại thở dài một hơi dẫn mấy người đi xuống, lại nói với Dương Phàm:
- Việc này không quan hệ với Dương Dược sư. Người cứ ở nơi này, tránh bị liên lụy vào thân.
Hắn tuy nói như thế nhưng đáy lòng kỳ thật có vài tia chờ mong. Dương Phàm được tôn là Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, thân phận cao quý. Nếu có hắn ra mặt có lẽ có thể giải quyết việc này.
- Ha ha. Nếu đã tới. liền cùng nhau xuống xem sao.
Dương Phàm cười cười cùng theo bọn họ xuống. Thấy vậy, trong lòng Viên lão đại hơi ổn định. Dương Phàm chuyện trò vui vẻ khiến hắn yên tâm rất nhiều.
- Các vị đạo hữu Bách Các Lâu. Các người tới Thiên Hành Các chúng ta là có việc gì? Việc buôn bán nhỏ của cửa hàng chúng ta dường như không trêu chọc gì tới quý lâu.
Viên lão đại đi xuống dưới kéo dài giọng nói. Mấy người vừa xuống, toàn bộ lầu một lập tức yên tĩnh.
- Ha ha ha. Hai ngàn linh thạch coi như tiện nghi các ngươi. Với thục lực ba người các ngươi, ở lại đây sớm muộn cũng bị nuốt ngay cả xương cốt cũng không còn.
Trung niên cẩm bào Trúc Cơ Kỳ đứng yên bất động kia trong mắt chợt lóe thần quang, ánh mắt nhìn vào Dương Phàm lộ ra một tia kinh dị. Nam tử trước mắt này lại mang đến cho hắn một cảm giác nhìn không thấu.
- Tại hạ họ Dương, chỉ là một Dược sư.
Dương Phàm lạnh nhạt tự nhiên nói sau đó ánh mắt nhìn về phía Viên lão đại nói:
- Dương mỗ cũng ra giá hai ngàn linh thạch, muốn mua hai phần tài sản cùng lợi nhuận Thiên Hành Các. Khôngbiết ý Viên lão thế nào?
Trang niên cẩm bào một mực không lên tiếng đột nhiên khẽ quát một tiếng, nhìn chằm chằm Dương Phàm:
- Các hạchẳng lẽ là Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô - Dương Dược sư?
- Không dám nhận. Dương mỗ chính là người sáng lập Tiên Hồng Y Quán.
Dương Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô!
Woaaaaaaaa -
Những người này đều cả kinh không nghĩ tới Dược sư trong lời đồn lại trẻ tuổi như thế. Trải qua một phen ồn ào bầu không khí lại khôi phục yên tĩnh. Bất kể là tu sĩ Bách Các Lâu hay là càng ngày càng nhiều tu sĩ xem náo nhiệt ở ngoài đều không hẹn mà cùng yên tĩnh. Giờ phút này, luận thân phận chỉ có Dương Phàm cùng trung niên Trúc Cơ Kỳ có thể đối thoại công bình. Trung niên Trúc Cơ Kỳ hơi trầm ngâm, tại thân phận siêu nhiên của Dương Phàm vẫn quyết định nhượng bộ. Giọng bình thản nói:
- Dương Dược sư. Chúng ta kính ngưỡng thân phận cùng y thuật của ngươi, nể mặt ngươi, chúng ta quyết định dùng một vạn linh thạch mua Thiên Hành Các này. Giá cả này, vào giai đoạn hiện tại mà nói coi như là hợp lý.
Một vạn linh thạch!
Một phát từ hai ngàn nhảy lên gấp năm lần. Mà biến đổi trong đó đơn giản là Dương Phàm nhúng tay vào. Một Dược sư y thuật cao siêu, thân phận siêu nhiên, cho dù thế lực như Bách Các Lâu cũng không dám dễ dàng đắc tội
- Một vạn linh thạch!
Đám người Viên lão đại không khỏi động tâm. Lúc trước bọn họ gặp cơ hội tốt, ba người góp lại lấy ra năm nghìn linh thạch thành lập cửa hàng này. Giờ phút này, từ năm nghìn linh thạch nhảy lên đến một vạn, bọn họ thật có chút động tâm. Chỉ là đám người Viên lão đại không dám tự động làm chủ, tính toán hết thảy giao cho Dương Phàm. Dù sao hiện tại hắn cũng là một trong số cổ đông của Thiên Hành Các.