Tiên Hồng Lộ

Chương 337: Nhị U Ma Diễm



Vừa nhìn thấy vết nứt ghê người trên Pháp bảo của mình thanh niên tóc tím sắc mặt trở nên trắng bệch trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi. Trong các loại Pháp bảo công kích có một loại theo đuổi sự sắc bén phá giáp tên là Lợi khí công kích. Lợi khí còng kích bình thường có đủ linh hoạt và công kích sắc bén, giá trị trân quý trong các loại Pháp bảo đồng cấp. Nhưng trong số lợi khí công kích còn có một loại khiến hầu hết tu sĩ tha thiết mơ ước chính là một côi bảo lợi bảo công kích. Giờ phút này, lợi bảo công kích không ngờ xuất hiện ở trong tay một tu sĩ vừa mới bước vào Kim Đan Kỳ. Điều này làm cho thanh niên tóc tím vô cùng không cam lòng trong lòng một mảnh ghen tị thậm chí sinh ra tham mê. Lợi bảo công kích trong tay Dương Phàm còn là một thanh ma kiếm mang khí thế vô thượng, rơi vào trong tay tu sĩ ma đạo có thể phát huy ra uy lực đến khó tin. Ma kiếm bá chủ như thế tuyệt đối là bảo vật mơ ước của tu sĩ ma đạo.

- Chỉ còn lại một mình ngươi!

Khóe miệng Dương Phàm lạnh lùng nhếch lên. Uy lực của Ma Hoàng Kiếm ra ngoài sở liệu của hắn, dưới một kích như vậy không chỉ làm hư hỏng Pháp bảo của đối phương, ngay cả thanh niên tóc tím thân là chủ nhân cũng bị hao tổn tâm thần. Điều này khiển cho hắn càng tin tưởng hơn nhiều, cố kỵ đối với tu sĩ Kim Đan trung kỳ lại ít đi vài phần.

"Hưu"

Thân hình Dương Phàm chớp động, Ma Hoàng Kiếm như tia chớp phóng ra vẽ lên trong hư không một đạo hàn mang. Kiếm khí sắc bén đến tận xương tủy khiến cho thanh niên tóc tím vô cùng kiêng kị, trong khoảng thời gian ngắn rơi xuống hạ phong. Dường như Dương Phàm có được lợi bảo công kích này nơi tay, thanh niên tóc tím tuy rằng pháp lực hùng hậu hơn một bậc nhưng cũng không dám liều mạng cùng Pháp bảo của đối phương.

"Leng keng ầm ầm"

Lúc này đây, hai người bị vây trong trạng thái phiêu hốt bất định, thân hình chớp động không ngừng. Thanh niên tóc tím không thể liều mạng đành phải áp dụng chiến thuật du đấu muốn tiêu hao pháp lực của Dương Phàm. Nhưng là hắn đã xem nhẹ Tường Vân Ngõa dưới chân Dương Phàm, ở trên tốc độ và sự linh hoạt Dương Phàm còn áp bách trên hắn một bậc khiến cho thanh niên tóc tím bị chế trụ khắp nơi. Thanh niên tóc tím trong lòng uất ức vô cùng, chính mình thân là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, tự thấy pháp lực thần thông trên hẳn đối phương một hai bậc lại bị áp chế mọi nơi, loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy bực bội cùng sỉ nhục.

"Trong tay người này có mấy kiện dị bảo thần kỳ, cũng có dị thú Man Hoang, lợi bảo công kích bá chủ ma đạo, nếu như bằng không đã sớm bị ta chém giết lâu rồi."

Thanh niên tóc tím chịu đựng nghẹn khuất rốt cuộc bạo phát.

"Oanh"

Bỗng nhiên một cỗ ma diễm cuồng bạo từ trên người hắn bốc lên ngút trời tạm thời bức lui Dương Phàm. Lập tức hắn mở rộng lòng bàn tay, ma diễm đen tối vô cùng vò tận lập tức nhộn nhạo bốc lên từng đạt từng đợt ngọn lửa màu đen, một cỗ ma uy hùng hậu tỏa ra bốn phía khiến cho linh hồn cũng phải rung động.

Thái Cổ Thiên Ma Diễm!

Dương Phàm lập tức động dung. Lúc trước ở La Sơn Quốc gặp phải tên tu sĩ Thái cổ Ma Tông Tào Tuân kia cũng có được thần thông như thế này. Tuy nhiên, giờ phút này so với Thái cổ Thiên Ma Diễm do tu sĩ Kim Đan trung kỳ thi triển thì thủ đoạn của Tào Tuân căn bản không đáng giá nhắc tới. Giờ phút này đoàn Thái cổ Ma Diễm này lập tức tỏa ra chi khí vương giả ma đạo cổ xưa.

Ma diễm này vừa ra Dương Phàm lập tức cảm giác được u Minh Ma Diễm ở sâu trong đan điền đang hưng phấn cùng rục rịch ngóc đầu dậy.

"Phanh phanh"

"Phanh phanh phanh phanh"

Một cổ trống ngực quỷ dị rõ ràng từ bên trong truyền ra. Nơi trái tim Dương Phàm xuất hiện một ấn ký nguyệt nha thần bí quỷ dị tỏa ra ánh sáng lấp lóe khiến cho sinh linh bốn phía lâm vào run rẩy.

- u Minh Ma Diễm! Vậy chúng ta cùng phân cao thấp đi.

Thanh niên tóc tím trong mắt một mảnh ngạo nghễ cùng băng lãnh:

- Trước khi chết ngươi phải biết rằng là ai giết ngươi chứ? Nhớ kỹ ta gọi là Đình Huyền Ngọc!

Đình Huyền Ngọc tu sĩ Kim Đan trung kỳ thuộc Thái cổ Ma Tông.

- Thạch mỗ đã nhớ kỹ, nhưng đó chỉ là lời dặn dò của ngươi trước khi chết mà thôi.

Dương Phàm nhếch miệng cười trào phúng.

"Thịch"

Trên người hắn bốc lên một cỗ u Minh Ma Diễm từ cánh tay bắt đầu lan tràn đến hai tay. Tay trái, tay phải đồng thời nâng một đoàn ma diễm u ám thần bí, trung tâm ngọn lửa có một đoàn u quang lúc sáng lúc tối, khiến cho ngươi khác kinh hãi khiếp đảm. Đây đúng là hai luồng Nhất u Ma Diễm.

- Nhị u Ma Diễm? Để xem ngươi có thể chống lại Thái cổ Ma Diễm tầng thứ tư đại thành của ta hay không!

Vẻ mặt Đình Huyền Ngọc đầy tự tin, đoàn Thái cổ Ma Diễm trong tay giống như màn đêm vĩnh hằng bất diệt rồi đột nhiên đầy trời nổi lên ngọn lửa màu đen cuồn cuộn một vòng khí lãng giống như hắc long xoay tròn che nửa bầu trời, ầm ầm bao phủ về phía Dương Phàm. Sắc mặt Dương Phàm trở nên nghiêm nghị, lại vui mừng không chút sợ hãi, một đoàn u Minh Ma Diễm nơi tay trái hóa thành một trường long màu đen ngang nhiên xông thẳng vào giữa Thái Cổ Thiên Ma Diễm phá tan tầng tầng khí lãng cùng ngọn lửa kia.

"Oanh"

Thân hình Dương Phàm nao nao, sâu sắc cảm nhận được lực lượng vô cùng vô tận ẩn chứa trong Thái cổ Ma Diễm cổ xưa này. Khó trách nó có thể cùng u Minh Ma Diễm được xếp vào một trong tứ đại ma diễm tại mười ba nước Bắc Tần.

Đình Huyền Ngọc càng kinh hãi. Dương Phàm chỉ dựa vào Nhất u Ma Diễm liền có thể trong thời gian ngắn chống đối. điều này quả thực không thể tin nổi, u Minh Ma Diễm so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn lợi hại hơn vài phần hơn xa đánh giá của những vị tiền bối trong tông môn. Trên thực tế không phải bọn hắn đánh giá sai, mà là Dương Phàm có được ba quyển Cửu u Ma Công hợp nhất. Công phép đầy đủ hơn, tinh túy hơn, u Minh Ma Diễm trong tay hắn dưới tình huống đồng cấp so với Tam u Lão Ma còn cường đại hơn vài phần. Có lẽ ngay cả Tam u Lão Ma cũng không có đoán trước đến loại tình huống này.

"Ba"

Dương Phàm đột nhiên đánh tiếp ra một đoàn Nhất u Ma Diễm khác, hai đạo u quang như ma long màu đen lập tức ngăn chặn Thái cổ Ma Diễm của Đình Huyền Ngọc.

- Đây làđiều này sao có thể chứ?

Lòng tự tôn của Đình Huyền Ngọc đã bị đả kích trước nay chưa từng có, sự thật gần như không thể tin được xuất hiện ngay trước mặt.

- Chuyện này có phải sự thật hay không?

Nhưng sự thật lại luôn phủ phàng. Dương Phàm đang áp chế hắn. Không chỉ như thế, Đình Huyền Ngọc còn có thể cảm thấy được dường như Dương Phàm còn chưa xuất hết toàn lực.

- Hóa ma!

Đình Huyền Ngọc cắn răng một cái phẫn nộ quát lớn một tiếng, quanh thân bỗng nhiên một cỗ ký hiệu âm ảnh vặn vẹo, hào quang màu đen xung quanh bạo tăng, thân thể huyết nhục kia không ngờ vô thanh vô tức cao đến hai trượng, hóa thân thành Viễn cổ Cự Ma. Thoáng chốc một cỗ chi khí ma đạo tuyên cổ có thể nói là khủng bố áp bách mà đến khiến cho Dương Phàm bị kiềm chế rất lớn.

Cổ Ma Thông Linh Thuật!

Thần thông như vậy giống như chiếm được phụ thể ma thần. chính là bí kỹ độc môn của Thái Cổ Ma Tông vô cùng cường hãn. Trong khoảng thời gian ngắn Đình Huyền Ngọc thông qua Thái cổ Thông Linh Thuật đề cao thực lực lên chừng gấp đôi, uy lực của Thái cổ Ma Diễm cũng đột nhiên tăng hơn một nửa.

"Oanh"

Ngay lập tức Thái cổ Thiên Ma Diễm đột nhiên lan rộng dường như trong ma diễm hắc sắc còn mang theo nhiệt độ cao trí mạng. Đình Huyền Ngọc đã vãn hồi thế cục ngăn chặn Dương Phàm lại. Đồng tử Dương Phàm co rụt lại hai tay lần lượt thay đổi, hai luồng Nhất u Ma Diễm trong phút chốc lần lượt hòa vào nhau. Thoáng chốc một đoàn ma diễm hoàn toàn mới cùng với một trận tiếng nhịp đập nhộn nhạo khu vực này.

"Phanh phanh"

"Phanh phanh phanh phanh"

Nơi trung tâm ngọn lửa có hai luồng u quang lấp lóe. Dương Phàm điên cuồng chú nhập ma lực tinh túy, Cửu u Ma Công tam quyển hợp nhất toàn lực vận chuyển.

"Phanh oanh"

Ma diễm hắc sắc đủ để nấu chảy kim thiết cùng một nắm quyền Nhị u Ma Diễm giao kích một chỗ. Trong phút chốc cả khu vực lâm vào trong khoảng không hắc ám, hắc quang xông thẳng lên trời cao, trong khoảng thời gian ngắn hình thành một đêm đen tăm tối ngăn cản toàn bộ ánh sáng mặt trời ở bên ngoài, ma đạo chi khí vô cùng vô tận lúc này đang liều mạng cắn xé lẫn nhau.

Biến hóa như vậy khiển cho sinh linh trong phạm vi mấy trăm dặm gần đó bao gồm cả đám yêu thú đều kinh hãi khiếp đảm. Hai người trong tứ đại ma diễm Bắc Tần thập tam quốc đang giao phong!

Đình Huyền Ngọc hóa thân thành Thái cổ Ma Thần cao tới hai trượng, giống như một người khổng lồ, cả người ma khí xung thiên, dẫn phong vân trong thiên địa rung chuyển, một đoàn ma diễm giống như hắn nhật ngưng tụ trước người phát ra uy áp vô hình khiến cho linh hồn run rẫy. Thanh thế cùng ma uy như thế cho dù là đại tu sĩ Kim Đan đích thân tới đây cũng phải kiêng kị vài phần. So với đó thì Dương Phàm có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều, nhưng hai luồng u quang ở trung tâm ma diễm trong lòng bàn tay hắn dồn dập nhảy lên.

"Phanh phanh"

"Phanh phanh phanh"

Một bầu không khí áp lực khiến cho người khác xao động bất an. Nhị u Ma Diễm ngược lại bị chèn ép một chút càng phát ra hắc ám thâm thúy hơn. Đình Huyền Ngọc mặc dù hóa thân thành Thái cổ Ma Thần nhưng vẫn như cũ không chiếm được chút tiện nghi nào. Hai người lơ lửng giữa hư không, tiếng nhịp đập khiến cho Đình Huyền Ngọc càng phát ra cảm giác bất an. Hắn có một loại cảm giác lực lượng ẩn giấu của u Minh Ma Diễm tràn đầy, vẫn như cũ siêu việt cực hạn mà mình có khả năng ứng phó. Dưới tình huống như vậy, phép lực hai bên đều không ngừng tiêu hao. Dương Phàm trong lòng âm thầm cười lạnh, tình cảnh này diễn ra tương tự như ở La Sơn Quốc ngày đó.

"Phanh phanh phanh phanh"

Bỗng dưng nhịp đập đến từ trung tâm Nhị u Ma Diễm trở nên nhanh hơn, u quang nhảy lên bất ngờ ngừng lạiLập tức u quang kia đình chỉ nhịp đập, một trận vặn vẹo điên cuồng khủng bố toàn bộ Nhị u Ma Diễm trong phút chốc hóa thành một vực sâu không đáy, lộ ra chi khí tử vong hủy diệt vô cùng vô tận. Vực sâu không đáy đáng sợ kia từ trung tâm ma diễm trong lòng bàn tay Dương Phàm bành trướng với tốc độ đáng sợ.

- Không tốt!

Đình Huyền Ngọc cảm thấy một cỗ nguy cơ trí mạng, nhớ tới tình cảnh trên vấn Thiên Đại Hội ngày đó khi Dương Phàm thôn phệ Nhất u Ma Diễm của Sở Vân Hàn. Ma diễm đen tối tự nhiên quét tới, trong thòi gian ngắn nuốt hết ma uy cùng khí lãng màu đen do Thái cổ Ma Diễm tản mát ra.

"Không tốt. chạy mau!"

Đình Huyền Ngọc vô cùng quyết đoán, thân hình chớp động cả người không ngờ vô thanh vô tức hóa thành một đạo quái phong màu đen, trong phút chốc biến mất vô ảnh vô tung dung nhập vào trong phía chân trời.

- Cái gì?

Dương Phàm vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, bí thuật này hắn cũng từng thấy Tào Tuân sử dụng qua. Nhưng Đình Huyền Ngọc này chính là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, hóa thân thành cổ Ma thực lực lại tăng thêm mấy lần, nếu hắn muốn ngăn cản hiển nhiên không quá thực tế. Dương Phàm vội vàng triển khai thần thức lại phát hiện Đình Huyền Ngọc kia thông qua loại bí thuật này đã biến mất ở trong phạm vi thần thức của mình.

- Không hổ là Đại phái ma đạo truyền thừa đã lâu, chiến đấu có cổ Ma Thông Linh Thuật, thần thông có Thái cổ Thiên Ma Diễm, thời điểm chạy trốn còn có loại bí thuật quỷ dị này.

Dương Phàm cũng không có ý tứ tiếp tục truy kích. Bằng vào lực lượng bản thân chém giết một gà tu sĩ Kim Đan cùng với đánh lui một gã tu sĩ Kim Đan trung kỳ thân mang thần thông kinh người. Chỉ dựa vào điểm này cùng đủ để cho Dương Phàm chấn nhiếp tu sĩ đồng cấp.

"Tuy rằng để tên đó chạy mất nhưng Nhị u Ma Diễm của ta cũng thôn phê một phần ba ma diễm chi lực của hắn."

Dương Phàm lẳng lặng cảm nhận Nhị u Ma Diễm trong tay, phát hiện trải qua lần cắn nuốt vừa rồi cảnh giới của nó đã được củng cố hơn trước. Giờ phút này Nhị u Ma Diễm của Dương Phàm vẫn còn bị vây trong cảnh giới sơ thành, còn cần phải trải qua một chút tôi luyện nữa, đạt tới mấy cảnh giới đại thành, đại viên mãn mới có thể vượt qua cánh cửa Tam u. Đánh lui tu sĩ Kim Đan trung kỳ Đình Huyền Ngọc này, Dương Phàm lại bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm, mười tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã chết kia cũng không có bỏ qua.

Nửa giờ sau Dương Phàm gật gật đầu thu hoạch quả thực không tệ thu được hai ba kiện Pháp bảo, những tài liệu linh đan quý hiếm khác cũng không ít. Làm xong những việc này, Dương Phàm cũng không có dừng lại nửa khắc hóa thành một đạo ô quang màu đen xuyên qua nơi hoang dã mênh mông vô bờ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.