Đây chỉ là một hòn đảo nhỏ phạm vi trăm dặm, số lượng nhân loại bình thường chiếm khoảng tám phần, số lượng yêu thú cùng tu sĩ mỗi bên chiếm một phần. Dương Phàm có thể nhìn ra, thực lực yêu thú mạnh hơn tu sĩ nhân loại. Dưới tình huống cùng cấp địa vị vêu thú phải cao hơn tu sĩ nhân loại nửa phần, về phẩn người phàm không có phép lực gì lại ở trong một trạng thái nô dịch. hoặc là nói bị yêu thú thống trị. Địa vị người tu tiên thoáng cao hơn một chút, cơ bản có thân tự do nhưng mà lúc thấy yêu thú đều có vẻ rất cung kính. Dương Phàm là tu sĩ bậc cao duy nhất tới đảo nhỏ này, ngay cả lĩnh chủ hòn đảo con hắc mãng quấn trên cây nằm ngủ cũng phải vô cùng cung kính hắn.
"Thần kinh tên này thô thiển, hay là không hề sợ hãi. Một tu sĩ bậc cao nhân loại tới lãnh địa của nó lại còn có thể ngủ ngon như vậy?"
Dương Phàm quả thật khó có thể lý giải phương thức suy nghĩ của đối phương. Đổi lại mình mà nói nếu như mình chỉ là một tu sĩ cấp thấp có một yêu thú bậc cao lai lịch không rõ tới nhà ngươi, thử hỏi dưới tình huống như vậy, ngươi còn có thể ngủ ngon không?
Dương Phàm mở ra thần thức tìm nơi tu sĩ nhân loại tụ tập trên đảo. Dọc theo đường đi, bất luận là yêu thú cấp thấp hay là tu sĩ nhân loại lúc nhìn thấy hắn trong mắt điều hiện một tia kính nể.
Điều này làm cho trong lòng Dương Phàm an tâm một chút. Thiên Cầm Nội Hải tuy khắp nơi lộ ra vẻ quỷ dị, nhưng định luật cường giả làm đầu vẫn không thay đổi.
- Ta thấy tiền bối vừa đến nơi này, thiếu một người dẫn đường, không bằng để tiểu nhân dẫn đường cho ngài.
- Ha ha. ngươi rất thông minh cũng rất có dũng khí
Dương Phàm cười khẽ lộ vẻ khen ngợi. Hắn lấy thân phận tu sĩ bậc cao bước đi trên đảo nhỏ này, các tu sĩ nhân loại đều kính sợ có thừadám tiếp cận. Còn thiếu niên áo gai này nhìn ra người ta không quen nhân sinh nơi đây cố lấy dũng khí nói chuyện với tu sĩ Kim Đan bậc cao cao cao tại thượng. Phần dũng khí cơ trí này, thiếu niên bình thường không thể có được.
- Tiền bổi khích lệ, tiểu nhân Phó Bình. Gia gia ta đã từng là một vị tu sĩ bậc cao sau đó cùng phụ mẫu ta chết trong hải chiến, chỉ còn ta may mắn tồn tại hậu thế.
Thiếu niên áo gai thần sắc ảm đạm nói đơn giản thân thế của mình với Dương Phàm.
- Thì ra là hậu nhân bậc cao khó trách ngươi còn nhỏ tuổi, đã tu luyện đến Ngưng Thần Kỳ.
Thế cục Thiên cầm Nội Hải cùng Bắc Tần Thập Tam Quốc quả nhiên bất đồng. Nơi này là nội hải không phải nơi đất liền, thế lực yêu tộc cao hơn nhân loại một bậc. Dùng lời Phó Bình mà nói. Thiên cầm Nội Hải vô biên vô hạn này, chín mươi chín phần trăm khu vực đều thuộc bộ tộc yêu thú.
- Như vậy nhân loại sinh tồn ở nơi nào? Lẽ nào đều bị yêu thú thống trị?
Dương Phàm cảm thấy không thể tin được. Người phàm cùng tu sĩ cấp thấp có thể sẽ thuần phục yêu thú thống trị nhưng Kim Đan bậc cao, thậm chí Nguyên Anh bậc cao bọn họ đâu phải loại người dễ chơi. Cảnh giới tu vi càng cao liền càng không thích bị người quản thúc.
- Thiên Cầm Nội Hải. chín mươi chín phần trăm khu vực đều thuộc về yêu tộc điều này không sai. Nhưng tu sĩ là nhân loại vẫn có thể sinh tồn ở vùng hải vực này. Chỉ cần không chủ động sát hại yêu tu Thiên cầm Liên Minh sẽ bình yên vô sự, trừ khi gặp phải mãnh thú không lệ thuộc vào Liên minh.
Phó Bình đáp.
- Nhân loại không có bao nhiêu địa bàn thuộc về mình, coi như là sinh tồn bình yên, cũng là thuần phục dưới yêu thú thống trị, điều này có khác gì tham sống sợ chết chứ?
Khóe miệng Dương Phàm hơi hiện một tia trào phúng.
- Đúng vậy, chính là tham sống sợ chết.
Trên mặt Phó Bình lộ ra vài phần giận dữ kích động:
- Cho nên ta hy vọng tiền bối có thể mang theo ta rời khỏi đảo nhỏ này.
Dương Phàm càng hồ đồ. Đảo nhỏ Thiên cầm Nội Hải đều bị yêu tộc chiếm lĩnh, chẳng lẽ còn muốn sinh tồn trên biển rộng mênh mông hay sao.
- Hồi bẩm tiền bối, tu sĩ chân chính có quyền tự do không bị yêu thú thống trị đều sinh tồn trên hải vực vô biên. Bọn họ đều sinh hoạt ở trên các Pháp Khí đi trên nước cỡ lớn như "Pháo đài trên biển", "Chiến thuyền trên biển".
Phó Bình bắt đầu nồng nhiệt giải thích.
Thì ra các tu sĩ nhân loại cũng có địa bàn của mình nhưng mà cũng là trôi nổi trên biển rộng vô biên. Căn cứ địa nhân loại nổi danh nhất là "Nhất đảo, tứ thành, một trăm lẻ tám thần thuyền".