Đại Hải Nan liên miên không ngừng, địa vực rộng lớn, lan khắp mười tỷ dặm hải vực Thiên Cầm Nội Hải. Hàng tỷ sinh linh bao gồm liên minh yêu tộc, tu sĩ nhân loại đều giãy dụa chống cự trong kiếp nạn này. Nghe nói mỗi lần Đại Hải Nan số lượng sinh linh của Thiên cầm Nội Hải đều giảm tới năm phần. Chết đi phần nhiều là sinh linh bình thường, cùng với yêu thú cùng tu sĩ nhân loại bậc thấp. Khôn sống mống chết tại Đại Hải Nan hai mươi năm một lần này, người còn lại của Thiên Cầm Nội Hải đều là tinh anh cường giả vô số vượt xa sự tưởng tượng của Dương Phàm.
Nhoáng một cái thời gian một tháng trôi qua. So với sự vất vả dày vò của hầu hết hầu hết tu sĩ. Đại Hải Nan trong cảm giác của Dương Phàm thời gian lại qua nhanh như vậy. Mỗi thời mỗi khắc. bóng dáng hắn đều không ngừng xuyên toa trên đảo không biết mệt mỏi không biết buồn tẻ. Mỗi một lần hắn đưa tay ra đều có thể cứu trị trong thời khắc nguy nan khiến vô số tu sĩ trên đảo trong lòng sinh ra cảm kích cùng sùng bái kính ngưỡng. Dưới sự tọa trấn của Dương Phàm thương vong của Thiên Nhạc Viên bị giảm đến mức thấp nhất. Một tháng qua số lượng tu sĩ tổn thất trên toàn thành lũy đảo không ngờ không vượt quá một trăm.
Trải qua lần ma luyện sinh tử này rất nhiều tu sĩ từ quỷ môn quan trở về, cảnh giới đều có tăng lên. Vô hình trung, bóng dáng Dương Phàm trong mắt chúng tu sĩ có vẻ cao lớn hùng vĩ như thế. thậm chí còn tăng tới trình độ tiếp cận thần linh. Đai đa số thương thế Dương Phàm chỉ cần nhấc tay là có thể thoải mái chữa khỏi. Nếu gặp được cụt tay gãy chân Dương Phàm sẽ cho nhân viên hậu cần nâng tới trước mặt đồng thời cũng cho Phó Tuyết hỗ trợ mình trị liệu. Phó Tuyết biểu hiện ra thiên phú siêu việt về mặt y đạo, thương thế bình thường đều có thể dễ dàng giải quyết. cho dù gặp được ca nào khó giải quyết, cũng có thể tạm thời ổn định chờ đợi lão sư giải quyết. Đương nhiên phụ trách hậu cần chữa bệnh trên đảo tuyệt không chỉ một mình Dương Phàm còn có gần trăm tên Dược sư đều nghe sự điều khiển của Dương Phàm. Hậu cần trị liệu dưới sự phân phối của Dương Phàm tiến hành đâu vào đấy. Trong quá trình này, Dương Phàm cảm giác tu vi của mình nhanh chóng tăng lên. Loại cảm giác đã lâu chưa có này, khiến Dương Phàm đắm chìm trong hưởng thụ thiếu chút nữa tiến vào cảnh giới vong ngã. Thời gian một tháng, lại đủ để khiến Dương Phàm đỡ năm năm khổ tu thật khiến người ta ao ước.
"Đại Hải Nan ít nhất là hai tháng, ít nhất có thể khiến ta tăng lên tới uẩn Chủng Trung Kỳ!"
Dương Phàm tin tưởng mười phần đồng thời cũng tràn ngập chờ mong, ở một bên khác. Phó Bình là dược đồng của Dương Phàm lại cũng không gia nhập công tác hậu cần chữa bệnh. mà tham dự đến phụ trợ chiến đấu.
Vèo vèo vèo!
Phó Bình bấm tay bắn liên tiếp, từng mãng độc châm bắn ra chuẩn xác vô cùng bắn trúng một số yêu thú sinh mệnh ngoan cường. BỊ độc thuật công kích từng con mãnh thú hiểm yếu chống đỡ càng nhanh chóng nằm xuống. Đối với yêu thú khác nhau Phó Bình nghiên cứu chế tạo ra phương phép khắc chế và độc thuật khác nhau.
VèoPhốc!
Lúc này một hạt châu đen thui được Phó Bình bắn ra vừa lúc trúng vào trong mồm to như chậu máu của một yêu thú bậc cao!
Ngao!
Sau khi yêu thú bậc cao nuốt hạt châu đen thui kia vào, thống khổ lăn lộn trên mặt đất rít gào không ngừng, trong mắt chảy ra từng luồng lệ máu. Bên cạnh hai bậc cao Kim Đan cùng chúng tu sĩ phát động thế công lôi đình nhanh chóng tiêu diệt yêu thú bậc cao đã mất đi sức chiến đấu này. Tình cảnh như thế khiến trung niên họ Tiết cùng Chấp Pháp trưởng lão cách đó không xa rùng mình trong lòng.
- Đệ tử đã có độc thuật đáng sợ như thế xem ra Dương Phàm này tuyệt đối không đơn giản là một Dược sư, khẳng định còn tinh thông độc thuật.
Vô hình trung, tu sĩ trên đảo trong lòng có địch ý với Dương Phàm trong lòng sinh ra kiêng kị. Dương Phàm xem biểu hiện của Phó Bình ở trong mắt không khỏi âm thầm gật đầu. Hắn được Độc Vương lưng còng truyền thừa nhưng lại không nghĩ tốn quá nhiều tinh lực về mặt độc thuật. Mà Phó Bình ở độc đạo có thiên phú cùng hứng thú lớn lao dứt khoát để mặc hắn đi nghiên cứu. Cứ như vậy một tháng thời gian. Phó Binh đã tích lũy không ít kinh nghiệm trong thực chiến, thậm chí tự thân phối chế ra loài vài độc tố vô cùng cường đại.
Ầm ầm!
Trong con sóng lớn đánh lên nơi nào đó trên đảo truyền đến một tiếng rống kinh hồn. Một con cá mập lớn màu bạc trắng xông lên đảo. Trong miệng bắn ra một cột sáng màu bạc trong nháy mắt xé nát hai gã cường giả Trúc Cơ KỲ cách đó không xa không kịp trốn tránh thành mảnh nhỏ. Một cỗ khí tức áp lực khủng bố truyền đến.
- Yêu thú bậc cao!
Tu sĩ gần đó hoảng sợ vội vàng kéo giãn khoảng cách để tu sĩ Kim Đan đến chống đỡ.
- Không tốt. Đây là yêu thú cấp bốn đỉnh thực lực có thể so với Kim Đan Đại Tu Sĩ.
Hai tu sĩ Kim Đan chạy tới kinh dị vô cùng cũng không dám chần chờ vội vàng tế Pháp Bảo ngăn cản. Trong đó một cường giả Kim Đan chính là trung niên họ Tiết kia sắc mặt hắn ngưng trọng, trong tay tế ra một viên hạt châu lửa xanh nhảy múa vận chuyển pháp lực toàn thân." Thịch" một tiếng, một mảnh lưới lớn dày đặc do lửa xanh tạo thành đánh về phía yêu thú bậc cao.
Một cường giả Kim Đan khác kinh hô. Pháp Bảo đánh ra bị đánh bay. Những lưỡi đao bạc đáng sợ cuồng bạo đầy trời kia cơ hồ muốn xé nát vòng phòng ngự bảo hộ của hắn.
Thịch! Thịch! Thịch!
Hắn liên tục lui về sau mấy trượng mới gian nan ổn định thân hình mặt đầy vẻ kinh sợ. Lưới lửa màu xanh của trung niên họ Tiết kia cũng va chạm với lưỡi đao bạc đầy trời kia mà bị cắt nát.
Tuy nhiên, hắn chung quy là cường giả bước nửa bước vào hàng ngũ Kim Đan Đại Tu Sĩ vào thời khắc nguy nan lại tế ra một tấm chắn chắn ngang trước người, hình thành một vùng quang ảnh tấm chắn dày đặc miễn cưỡng chống được một đợt công kích, thân hình cũng liên tục lui về sau. Mà lúc này, gần đó đã có mấy chục tên tu sĩ bị thương. Dương Phàm vội vàng chạy tới. bắn ra từng đạo quang cầu màu lục cũng phân phó:
- Các ngươi lui về sau.
Yêu thú cấp bốn đỉnh thực lực có thể so với Kim Đan Đại Tu Sĩ. Kim Đan bình thường gặp phải đều có nguy hiểm huống chi là bọn họ. Cá mập lớn màu bạc trắng đánh lui hai Kim Đan. khí thế trên người tăng lên đôi mắt lóe ra hàn quang âm lãnh, thân thể to lớn uốn éo biến hóa ra một vùng hư ảnh mông lung, lưỡi đao bạc cuốn ra bốn phía.