Dương Phàm ở lại Vụ Liễu trấn nghỉ ngơi nửa tháng, liền chuẩn bị đi Dược Tiên cốc. Thế nhưng Hồ Phi khuyên can mãi cũng muốn cùng đi theo.
- Ngươi mới vào Nguyên Anh ít nhất cần thời gian hai năm củng cố cảnh giới.
Dương Phàm chau mày.
- Dương lão đại ngươi đi Dược Tiên cốc, không phải muốn đi ngang Thanh Giang Hà sao? Lão yêu kia nói nếu như thăng cấp Nguyên Anh ta đi gặp hắn.
Hồ Phi vẫn không kiềm chế được cho nên cũng tìm được một lý do.
- Lão yêu?
Dương Phàm nao nao:
- Ngươi nói là lão yêu thần bí đã từng cho ngươi tiến vào Cửu u Bí Cảnh?
Khi đó sau khi đoàn người bọn người tiến vào Cửu u Bí Cảnh cửa vào bị ba đại Nguyên Anh bậc cao trong coi. Tuy rằng Hồ Phi đã đến nhưng đã quá thời gian, may mắn có lão yêu thần bí lên tiếng, để mấy đại Nguyên Anh bậc cao Ngư Dương Quốc gật đầu, phá lệ cho hắn đi vào.
- Đúng vậy, chính là hắn!
Hồ Phi hưng phấn nói:
- Sau khi ngươi rời đi mấy chục năm hắn còn tới gặp ta.
- Được rồi, dù sao cũng tiện đường.
Dương Phàm rốt cuộc đáp ứng. Nửa ngày sau rốt cuộc hai người từ Vụ Liễu trấn chạy tới lưu vực Thanh Giang Hà. Có lẽ là một loại cảm quan dẫn đường. Dương Phàm đi tới Tú Ngọc Các.
Quy mô phường thị Tú Ngọc Các ở trong mấy ngàn dặm này cũng không nhỏ gần với Ngũ Bàn Sơn. Dương Phàm nhớ kỹ, mấy chục năm trước, ba người Viên lão đại, Lý Nguyệt Sương. Hoàng Vũ trên Thiên Hành Chu xây dựng lầu các giao dịch ở đây.
- Đi tới xem
Dương Phàm mang theo một tia hoài niệm bay tới bầu trời Tú Ngọc Các. Mở ra thần thức bao phủ toàn bộ phạm vi mấy chục dặm. So sánh với mấy chục năm trước, Tú Ngọc Các ngày càng phát triển phồn hoa, mặc dù không có Nguyên Anh bậc cao cùng Kim Đan đại tu sĩ nhưng cũng có hai gã Kim Đan bậc cao. Thần thức Dương Phàm nhanh chóng dừng lại trên một lầu các.
Bảng hiệu lầu các có ba chữ: Thiên Hành Các.
Đó chính là lầu các cửa hàng ba huynh đệ Thiên Hành Chu mở ra. Xuyên thấu qua lầu các ba tầng, Dương Phàm thấy được Viên lão đại tóc trắng xóa cùng với LÝ Nguyệt Sương tuổi xuân đã qua và Hoàng Vũ tuổi trung niên. Tu vi Viên lão đại ước chừng Ngưng Thần hậu kỳ, Lý Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ đều đạt tới Ngưng Thần trung kỳ. Có ba tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ở đây tọa trấn cũng miễn cưỡng đủ rồi. Huống hồ năm đó Dương Phàm chấn nhiếp Tú Ngọc Các dư uy còn đó.
- Xuống xem thử.
Dương Phàm khẽ thở dài.
Vù vù!
Hai người rơi xuống từ trên cao, tốc độ nhanh như mị ảnh. Dương Phàm ẩn nấp khí tức không nhìn ra sâu cạn. Còn Hồ Phi chỉ có thể thu phát lực lượng thoải mái nhưng khó có thể hoàn toàn khống chế được khí tức. Lúc khí tức Nguyên Anh Kỳ cường đại hiển lộ ra tu sĩ gần đó không khỏi kinh hãi mỗi người lộ ra vẻ kính sợ. Hai người đi vào Thiên Hành Các liền đụng mặt với Lý Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ.
- Ngươi
Lý Nguyệt Sương ngẩn ra, nàng đã qua tuổi xuân thì sắc mặt phức tạp khó hiểu trước tiên là mừng rỡ lại chợt ảm đạm tối tăm. Hoàng Vũ ngây người sững sờ nhìn Dương Phàm. Khuôn mặt hiện ra trước mắt hai người, mặc dù xa cách ba mươi năm vẫn còn quen thuộc như vậy. Phảng phất như bằng hữu cũ vừa gặp mấy ngày trước. Sau đó. hai người Lý Nguvệt Sương cảm nhận được thiếu niên xấu xí bên cạnh Dương Phàm phóng ra khí tức kinh khủng. Đây nghiễm nhiên là khí tức tu sĩ bậc caocòn muốn đáng sợ hơn mấy lần bậc cao Kim Đan Tú Ngọc Các. Hoàng Vũ cùng Lý Nguvệt Sương liền cảm thấy khó chịu bất an dùng ánh mắt kính sợ nhìn Hồ Phi.
- Không cần sợ hắn là bằng hữu của ta.
Dương Phàm mĩm cười:
- Đi lên ngồi xem, gặp Viên lão.
- Vâng vâng.
Hoàng Vũ được sủng mà kinh gật đầu dẫn hai người đi lên. Hắn lại không biết rằng tin tức Tú Ngọc Các có Nguyên Anh bậc cao đích thân tới, chỉ trong nửa khắc đã không cánh mà bay truyền tới cao tầng. Đi tới lầu ba Thiên Hành Các Dương Phàm gặp được Viên lão. Lão già tóc trắng xóa này, sau khi nhìn thấy Dương Phàm run rẩy đứng lên kích động khó hiểu. Tuy nhiên, khi lão cảm nhận được khí tức Hồ Phi ở bên cạnh Dương Phàm không khỏi hít một hơi lạnh.
- Nếu như có một ngày nào đó khi đời sau Thiên Hành Các không chịu nổi linh thạch kếch xù này dụ hoặcNhư vậy, quan hệ cổ đông của Dương mỗ cùng Thiên Hành Các sẽ tự động giải trừ.
Dương Phàm cưỡi khẽ sau đó bay tới trước cửa Thiên Hành Các. Bỗng nhiên, hắn vung tay lên trước người xuất hiện một tấm bia đá màu đen sau đó đưa vào linh khí vỗ xuống mặt đất.
Ầm phốc!
Tấm bia đá màu đen nhập sâu mấy thước vào tầng đất. Sau đó, Dương Phàm bấm tay không nhẹ nhàng vẽ lên. Trên tấm bia đá lóe ra quang mang xanh lục lộ ra hai chữ cổ triện hàm ý vô cùng: Tiên Hồng.
Tấm bia đá này, được rót vào một chút tinh nguyên bản mạng cùng dấu vết linh hồn. Khắc xong hai chữ này, Dương Phàm cùng Hồ Phi nhẹ nhàng rời đi, lưu lại ba người Viên lão sững sờ. Mấy trăm năm về sau khối bia đá màu đen này vẫn đứng vững ở Thiên Hành Các. Chỉ cần nó còn đó một ngày, sẽ không có người dám tới phạm cho nên Thiên Hành Các dần dần phồn vinh hưng thịnh. Thiên Hành Các đời đời tương truyền, coi tấm bia như thần thủ hộ. Đồng thời truyền thuyết điển cố về tấm bia đá màu đen này, dẫn tới rất nhiều người tu tiên đến tham quan. Thậm chí. rất nhiều năm sau thời điểm có tấm bia đá khắc hai chữ Tiên Hồng trở thành thời điểm lịch sử Tú Ngọc Các, về sau này, ngay cả phường thị cũng dứt khoát đổi tên thành Tiên Hồng phường thị.
Đương nhiên, những chuyện này đều là về sau tạm thời không đề cập tới.
Nói tiếp. Dương Phàm cùng Hồ Phi rời khỏi phường thị Tú Ngọc Các liền bay đi sâu trong Thanh Giang Hà. Hai canh giờ sau rốt cuộc hai người bay đến một đoạn sông lớn khu vực hoang vu vắng người.
- Chúng ta làm sao mới có thể thấy được lão yêu như ngươi nói?
Bỗng nhiên Thanh Giang Hà dâng lên sóng to gió lớn. Nước sông cuồn cuộn dâng trào tới bên này. Ngay lúc đó. từ trong nước sông hiện ra một người nước khổng lồ phóng ra uv áp kinh thế. khiến cho thiên địa biến sắc.