Viên U Thanh cũng không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn như cũ không chút do dự bay về phía Quỷ Linh Bảo
Nếu hắn không nhanh trở về khôi phục, vạn nhất bị chiến đầu của hai ma đầu này lan đến, hoặc là bị Nguyên Anh bậc cao khác đánh tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi
Viên U Thanh không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh
Đang khi hắn ngẩn người trầm tư, từ trong Quỷ Linh Bảo một gã nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc đi ra, trong tay cầm túi trữ vật, đang kiểm kê chiến lợi phẩm
Trên bầu trời mây đen u ám quay cuồng, toàn bộ trên trời dưới đất đều bao phủ dưới một cỗ ma uy hoảng hốt không yên
Tam U lão ma hắc bào bay phất phới, tay áo tung bay, một tay sau lưng, một tay nhẹ nhàng treo giữa không trung, vẻ sáng bóng u ám thu vào trong
Khí tức toàn thân hắn phát ra dường như hòa hợp một thể với ma khí u ám trong thiên địa này
Từ xa nhìn lại, hắn như một bóng ma, trong hai mắt u ám sáng bóng, làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được như biển rộng
Sắc mặt Thạch Thiên Hàn ngưng trọng trước nay chưa từng có, ma khí màu đen quanh thân dày đặc như thực chất, đỉnh đầu ma khí cuồn cuộn tụ thành ma vân khổng lồ, tản mát ra ma uy mênh mông, ngang tài ngang sức với cự phách ma đạo trước mắt
Nhưng mà Tam U lão ma không kinh không hoảng, chỉ chậm rãi bước đi phảng phất như thờ ơ đi về phía hắn
Nhìn như không chút ra sức, lại khiến cho Thạch Thiên Hàn thần sắc biến đổi
Chỉ vẻn vẹn vài bước đi thong thả như tùy ý, liền mang đến cho hắn một loại cảm giác không thể chiến thắng, không biết đánh vào đâu
Bước chân kia nhẹ nhàng bước ra dường như trùng với mỗi một nhịp đập và hô hấp của Thạch Thiên Hàn, vận chuyển mỗi một phần ma khí trong ngoài cơ thể vô cùng nhuần nhuyễn
Nhìn như bước đi thong thả dạo chơi lại hình thành một loại trùng kích cùng áp lực tâm lý lớn lao
Đây là phong phạm của một tông sư ma đạo Ngư Dương quốc
Rốt cuộc, Tam U lão ma dừng bước, đôi mắt u ám bình tĩnh nhìn chằm chằm ma đạo tân tú trước mắt:
Tam U lão ma không hổ là ma đạo tông sư, ý chí chiến đấu không ngờ cường đại như vậy. Trong lúc bâng quơ hời hợt mà đã sáng tạo được một điểm cao về tâm linh trong trận chiến sắp tới
- Ha ha
Thạch Thiên Hàn cười dài một tiếng:
- Tam U lão ma. ngươi thật sự rất mạnh, nhưng lại không bằng âm mưu tính kế của ngươi, ý chí khí phách của ngươi cũng rất lớn, nhưng xa không bằng một người đã chết
- Người đã chết?
Vẻ u ám trong hai tròng mắt Tam U lão ma chợt lóe
Nửa câu sau, điểm cao tâm linh Tam U lão ma cố ý tạo ra cũng tự sụp đổ
- Chẳng lẽ các hạ đã quên, hai mươi tám năm trước, một võ giả Kim Đan kỳ, một kích phát ra trước khi chết lại suýt nữa đánh thương nặng gần chết Nguyên Anh bậc cao ngươi
Khóe miệng Thạch Thiên Hàn hơi nhếch lên
- Vô Song?
Tam U lão ma sắc mặt khẽ biến, lập tức hơi khinh thường nói:
- Một Võ tu nhỏ bé không đáng kể
- Thật vậy chăng?
Thạch Thiên Hàn như cười như không nhìn về phía hắn
Tam U lão ma nao nao, sâu trong tâm linh hắn vĩnh viễn không quên một kiếm chí tử kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, siêu việt thiên cổ
Sau khi bị một kiếm của Vô Song thương đến linh hồn, hắn thậm chí tốn mất mười năm mới bù lại hoàn thiện khe hở về cảnh giới kia
Giờ phút này lại bị Thạch Thiên Hàn nhắc tới, trong mắt đối phương dường như có thâm ý
- Tam U lão ma, ngươi khổ chờ Thạch mỗi hai mươi tám năm, không phải là muốn cắn nuốt U Minh Ma Diễm của ta, cho dù thực lực ngươi tăng mạng, tu vi tăng tiến một tầng, bất kể ngươi mạnh bao nhiêu, chung quy chỉ có lực lượng cùng trí tuệ của một người. Mà ta không phải một người chiến đấu
- Không phải một người?
Tam U lão ma biến sắc, thân thức vội vàng đảo qua bốn phía
- Vô Song tuy chết, tinh thần ý chí mãi bất diệt. Giờ phút này, hắn đang cùng ta kề vai chiến đấu. Ý chí và quyết tâm ta giết ngươi càng mạnh, thậm chí từng thề độc linh hồn, càng thêm không có bất kỳ đường lui. Cho nên, mặc kệ ngươi mạnh bao nhiêu, cho dù có thể lấy được ưu thế nhất thời, nhưng sớm muộn sẽ chết trong tay chúng ta