Tiên Hồng Lộ

Chương 548: Huyết ước



Bán Thiên Nhân vô địch.

Lấy lực lượng thiên nhiên mênh mông trong thiên địa làm hậu thuẫn, ngay cả đối mặt cũng một lúc với ba đại tu sĩ, thậm chí với đại quân mười vạn tu sĩ, Dương Phàm đều có thể thản nhiên như thường.

Tuy rằng vị tất có thể chân chính làm được, nhưng cỗ khí thế cũng tín niệm này, đã áp đảo toàn bộ đại quân mười vạn, mấy trăm bậc cao, bao gồm ba Đại Thiên Sư, Hắc Phong Ma Hoàng của Thánh điện Khổng tước.

Ba đại tu sĩ Bắc Tần ở phía sau ngoài vài dặm, còn lại đại quân mấy chục vạn tu sĩ, cũng dần dần tiến quân tới gần.

Bọn họ đều ở phía sau, yên lặng nhìn, tĩnh lặng không một tiếng động.

Dường như, chỉ cần dùng sức một mình Dương Phàm, mang theo uy thế cuồn cuộn của thiên địa, đã đủ đè ép mười vạn tu sĩ hơi thở không thông.

Thiên quân vạn mã đều thùng rỗng kêu to.

Đúng như tám chữ của Dương Phàm nói: chiến thuật biển người, không có tác dụng.

Đây là một loại độ cao, một loại cảnh giới, một loại cấp độ siêu việt.

Trừ phi có Hóa Thần đích thân tới, cho dù là một người, Dương Phàm cũng không có khả năng nói lời cuồng ngạo như thế.

Loại chênh lệch về cấp độ tinh thần này, khó có thể dùng số lượng để bù lại.

Ba đại Thiên Sư man di đều lộ sắc mặt ngưng trọng, lại kiên quyết không dễ dàng nhận thua, khí thế cường đại trên người chậm rãi nhảy lên cao.

Ba đại Thiên Sư liên thủ, ngay cả là Hóa Thần kỳ đích thân tới, cũng vị tất không có sức phản kháng.

- Toàn bộ lui về đây

Đúng lúc này, một tiếng thở dài từ Thánh điện Khổng tước truyền đến.

Thanh âm này lại là phát ra từ Hắc Phong Ma Hoàng.

- Ma Hoàng đại nhân

Ba đại Thiên Sư đều biến sắc mặt, có vẻ không cam lòng.

Mặc kệ là Hắc Phong Ma Hoàng, hay là ba đại Thiên Sư, kì thực bọn họ đều ở cùng một cấp độ.

Tất cả có phân biệt là bởi vì thiên phú công pháp cũng với pháp bảo mà tạo thành.

- Đại thế đã mất, đầu hàng thôi!

Thanh âm của Hắc Phong Ma Hoàng có vẻ mệt mỏi, ánh mắt vô cùng ảm đạm.

"Vù!"

Đúng lúc này, Thánh nữ Dạ Hạm từ trong Thánh điện Khổng tước bay ra, sắc mặt tái nhợt, bị thương không nhẹ.

Các Nguyên Anh tại đây đều có thể cảm nhận được khí tức suy yếu trên người nàng.

Theo thời gian trôi qua, lực lượng Khổng Tước Tiên Giá sẽ từng bước mất đi.

Mà tu vi cảnh giới của Thánh nữ Dạ Hạm, cũng sẽ theo tình huống thực tế, giảm xuống một ít.

Dù sao cũng là dựa vào lực lượng bên ngoài cưỡng ép tăng lên thực lực, cũng chính là tăng lên cảnh giới giả tạo.

Theo Hắc Phong Ma Hoàng lên tiếng, toàn bộ Thánh điện Khổng tước, mười vạn tu sĩ, mấy trăm bậc cao, đều mất đi tín niệm và dũng khí chiến đấu.

Bao gồm ba đại Thiên Sư và Thánh nữ.

Bởi vì, ở Tây Nhạc ở tận đáy lòng vô số tu sĩ man di, Hắc Phong Ma Hoàng không khác gì thần linh.

Cái này giống như Dương Phàm giờ phút này là nhân vật linh hồn của mười ba nước Bắc Tần.

Một khi Dương Phàm chết đi, liên minh mười ba nước chắc chắn sẽ tan rã.

Cũng cùng đạo lý đó, sau khi Hắc Phong Ma Hoàng nhận thua, toàn bộ man di, mười vạn tu sĩ tinh anh, đều mất đi tín niệm và dũng khí.

Chỉ là, ba đại Thiên Sư Man di lại nhiều ít có chút không cam lòng, có vẻ không đồng ý với quyết định của Hắc Phong Ma Hoàng.

Dù sao giờ phút này Thánh nữ Dạ Hạm cũng phần nào còn sức chống lại Dương Phàm.

- Ha ha! Ma Hoàng các hạ quyết định thực sáng suốt.

Dương Phàm cũng có vẻ tán thưởng.

Trong mắt Hắc Phong Ma Hoàng hiện lên một vẻ chua xót bất đắc dĩ, thở dài:

- Sớm nghe nói về các hạ tự hành thôi diễn công pháp, cảm quan hiêu rõ thiên địa. Hiện giờ xem ra, quả thật chấn nhiếp cổ kim.

- Tuy nhiên bổn hoàng cũng nhìn ra được, ngươi dung hợp thiên địa, chính là không trọn vẹn, không thể xa cách phụ cận mặt đất, nếu không

- Nếu không Dương mỗ sớm đứng phía trên Nguyên Anh kỳ rồi.

Dương Phàm mỉm cười nói,

- Bổn hoàng đại biểu chín tộc man di, đã nhận thua đầu hàng. Xin hỏi Dương đạo hữu. Thần thông hòa hợp nửa thiên địa như vậy, ngươi có tùy ý tiến vào hay không?

Hỏi xong, trong mắt Hắc Phong Ma Hoàng lóe sáng không chừng, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.

Dương Phàm thản nhiên cười:

- Không thể! Trừ phi ta có thể tấn chức Diễn Căn hậu kỳ.

- Quả nhiên, bổn hoàng đã cảm thấy việc này kì quái, nếu Dương đạo hữu có thể chân chính nắm giữ loại đại thần thông này, các trận chiến trước cũng không cần khổ sở tổn thương lớn như vậy.

Hắc Phong Ma Hoàng hơi có chút thư thái trong lòng một ít.

Dương Phàm cũng biết rõ, lần này có thể nắm trong tay Bán Thiên Nhân Mô Thức, là xuất phát từ một loại cơ duyên xảo hợp.

Đứng trước hội tụ tinh thần ý nguyện của hàng chục vạn đại quân, đã kích phát tinh thần ý chí của hắn, do đó có được năng lực chạm tới trình độ này.

Nếu muốn tùy thời tùy lúc tuyệt đối nắm trong tay tiến vào loại Bán Thiên Nhân Mô Thức này, chỉ sợ rất khó khăn.

Nhưng Dương Phàm có thể khẳng định, theo Hồn Căn lớn mạnh, sau khi mình tấn chức hậu kỳ cảnh giới, loại cảnh giới này sẽ trở thành sự thật.

Rất nhanh, đại quân Bắc Tần mấy chục vạn tu sĩ kéo tới bao vây quanh Thánh điện Khổng tước.

- Dương đạo hữu có điều kiện gì, có thể đưa ra, chỉ cần không phải các điều kiện huỷ diệt chúng tộc, bổn hoàng có thể tận lực đáp ứng.

Hắc Phong Ma Hoàng thản nhiên lên tiếng.

Dương Phàm chuyển ánh mắt nhìn lướt về phía chúng tu sĩ Bắc Tần.

Giới cao tầng Bắc Tần sôi nổi bàn bạc, đưa ra đủ loại điều kiện.

Thậm chí trong quá trình này, giữa những tu sĩ còn xảy ra một ít tranh chấp.

Dương Phàm chỉ chau mày lắng nghe.

Những cường giả Nguyên Anh này, đại biểu chính là các thế lực lớn Bắc Tần, đưa ra đủ loại điều kiện, cũng không ngoài mưu lợi cho thế lực của mình.

Đột nhiên, Hắc Phong Ma Hoàng lên tiếng:

- Thật có lỗi! Chúng ta chỉ nhận điều kiện của Dương đạo hữu.

Lời vừa nói ra, chúng cao tầng Bắc Tần đều lâm vào cảnh xấu hổ.

- Vì sao chỉ nhận điều kiện của ta?

Dương Phàm có chút kinh ngạc,

- Có hai cái nguyên nhân

Hắc Phong Ma Hoàng chậm rãi nói:

- Nguyên nhân thứ nhất, trận chiến tu tiên này bổn hoàng chính là bại dưới tay Dương đạo hữu, cũng chỉ có ngươi đưa ra điều kiện, mới có thể khiến đám người bổn hoàng vui lòng phục tùng. Thứ hai là, bổn hoàng tin rằng Dương đạo hữu đưa ra điều kiện, còn có thể cho man di Tây Nhạc ta sống yên ổn ở Bắc Tần.

- Ngươi khẳng định như vậy sao?

Dương Phàm hơi có thâm ý nhìn hắn hỏi.

Dương Phàm hơi tò mò về nguyên nhân thứ hai.

- Bổn hoàng cũng đã giao thủ cũng Dương đạo hữu, có thể thể ngộ được một chút ý nghĩa trong công pháp của ngươi.

Hắc Phong Ma Hoàng nói, trên mặt hiện lên một chút ý cười.

- Mời nói!

Trong mắt Dương Phàm lóe lên một tia dị sắc.

- Tiên Hồng Quyết của các hạ, cảnh giới rộng lớn bao dung quảng đại, lấy sinh mệnh tự nhiên trong thiên địa làm cơ sở. Ta nói có đúng không?

Hắc Phong Ma Hoàng đầy vẻ mặt tự tin hỏi.

- Nói rất đúng!

Thần sắc Dương Phàm dần dần ngưng trọng lên,

Hắc Phong Ma Hoàng này quả nhiên không tầm thường, bất kể là tầm nhìn, độ cao, mưu kế, đều vượt trội hơn người.

- Cảnh giới rộng lớn bao dung quảng đại, lại lấy sinh mệnh tự nhiên trong thiên địa làm cơ sở, như vậy Dương đạo hữu đưa ra điều kiện, tất nhiên có thể lưu lại một đường sinh cơ cuối cùng cho sinh linh man di ta, mà không phải chân chính hủy diệt.

- Nếu không, máu tươi của mấy chục vạn tu sĩ Man di ta, khẳng định cũng sẽ trở thành một vết bẩn trong tâm hồn ngươi!

Hắc Phong Ma Hoàng nói với thanh âm trầm thấp hữu lực.

Đồng tử trong mắt Dương Phàm co rụt lại, nhìn thẳng vào hắn thật lâu sau, mới nói với thâm ý sâu sắc:

- Ma Hoàng các hạ, thật đúng là dụng tâm đến khổ sở.

- Cũng như nhau thôi!

Hắc Phong Ma Hoàng cười cười.

Hai người đối diện đối mắt, trong lòng tự hiểu lẫn nhau không nói ra ngoài.

Dương Phàm lại càng thêm cảm nhận được chỗ đáng sợ của Hắc Phong Ma Hoàng, không ngờ hắn dựa theo cảnh giới công pháp của mình, mưu cầu một con đường sống cho chủng tộc.

Tuy nhiên, ở dưới tình huống chín tộc man di chủ động đầu hàng, hắn vốn cũng không tính toán đuổi tận giết tuyệt.

Nếu thực sự liều mạng chống lại đến cũng, chắc chắn sẽ làm cho toàn bộ Bắc Tần nguyên khí đại thương, thực lực rỗng không. Nếu còn có thế lực bên ngoài nào đó thừa dịp hư mà vào, vậy thì mất nhiều hơn được.

- Được! Điều kiện của Dương mỗ là, tất cả tồn tại bậc cao trở lên của chín tộc Tây Nhạc, ký hạ linh hồn huyết khế, ở sinh thời không được bước vào mười ba nước Bắc Tần nửa bước.

Dương Phàm chậm rãi nói, giọng điệu trang trọng, thanh âm vang dội, mấy chục vạn tu sĩ tại đây đều nghe được rõ ràng từng lời.

Sau khi hắn nói dứt lời, không có bất cứ người nào đám lên tiếng phản đối.

Hiện nay, hắn hoàn toàn đứng ở đỉnh cao Bắc Tần, bễ nghễ trên cao nhìn xuống sinh linh, có thể cùng hắn giao phong chống lại, cũng chỉ có Hắc Phong Ma Hoàng.

Mà Hắc Phong Ma Hoàng, cũng đã bại trận, ở mặt tinh thần cũng hoàn toàn thua, ngày sau chỉ sợ rốt cuộc khó có thể vượt qua được hắn.

- Bổn hoàng đáp ứng!

Hắc Phong Ma Hoàng gật gật đầu thật nghiêm túc.

Rất nhanh, mấy trăm bậc cao Man di tụ tập cũng một chỗ.

- Làm phiền Huyết Luyện đạo hữu!

Dương Phàm đưa mắt nhìn Huyết Luyện lão tổ,

Huyết Luyện lão tổ gật gật đầu, lấy ra một tờ giấy hoa văn màu máu, sau đó rót vào một tia sáng màu máu.

"Ông! Vù!"

Tờ giấy hoa văn màu máu, bay lơ lửng giữa không trung, đồng thời mở rộng gấp mấy chục lần.

Tại trong quá trinh này, Huyết Luyện lão tổ liên tục bấm tay đánh ra vô số pháp quyết phức tạp, để giao phó cho tờ giấy hoa văn màu máu kia, một lực lượng trình độ nào đó liên quan đến linh hồn.

Một lát sau, hắn cắn ngón trỏ, viết xuống một hàng chữ trên trang giấy hoa văn màu máu:

"Từ hôm nay trở đi, chín tộc Tây Nhạc, tất cả người ký huyết khế này, sinh thời không được bước vào mười ba nước Bắc Tần. Nếu vi phạm huyết khế này, linh hồn sẽ huyết bạo mà chết."

Phía dưới cũng trang giấy, còn ghi rõ ngày tháng niên đại.

Sau khi viết xong những chữ này, Huyết Luyện lão tổ bấm tay chỉ một cái, những chữ kia đều lóe ra huyết quang, sau đó lại thu liễm, vĩnh viễn khắc ở trên mặt giấy.

Sau đó, hắn phất tay một cái, trang giấy hoa vãn màu máu bay lên trên không Thánh điện Khổng tước,

Đồng thời lại cao giọng niệm một lần:

- Từ hôm nay trở đi, chín tộc Tây Nhạc, tất cả người ký huyết khế này, sinh, thời không được bước vào mười ba nước Bắc Tần, Nếu vi phạm huyết khế này, linh hồn sẽ huyết bạo mà chết,

- Các vị! Mời kỳ hạ huyết khế đi!

Dương Phàm mang theo ý cười trong mắt, quét nhìn về phía mấy trăm bậc cao Man di.

Chỉ cần mấy trăm bậc cao này ký hạ huyết khế, như vậy trong vòng một ngàn năm, tu sĩ man di sẽ không có năng lực xâm phạm mười ba nước Bắc Tần.

Hắc Phong Ma Hoàng cắn đầu ngón trỏ, vẽ ra pháp quyết trong hư không, sau đó ấn vân tay xuống trang giấy kia.

Cái vẽ và ấn kỳ này cũng hơi tương tự giới thế tục, nhưng có thêm vào tính ước thúc.

Một khi tự nguyện ký hạ huyết khế, nhất định phải trọn đời tuân thủ, nếu không Linh hồn huyết bạo trên huyết khế, nhất định sẽ thực hiện.

Theo sau, mấy trăm tu sĩ Man di, một người tiếp một người, đi lên ấn ký vân tay màu máu.

Mỗi một người thành công, trên trang giấy hoa vãn màu máu lại nở rộ ra một tia dao động linh hồn.

Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng một canh giờ, rốt cục hoàn thành linh hồn huyết khế lần này.

Huyết Luyện lão tổ phất tay một cái, trang giấy hoa văn màu máu kia cuốn lại thành một quyển trục, nắm trong tay.

Trải qua một phen thương nghị, Huyết Luyện lão tổ giao quyển trục huyết khế linh hồn này cho Dương Phàm:

- Dương đạo hữu, vật ấy cứ giao cho ngươi bảo quản đi.

Hắn nói với giọng điệu trịnh trọng, như muốn ký thác tinh thần nguyện vọng.

Dương Phàm gật gật đầu, thu lấy quyền trục huyết khế linh hồn.

Hắn hiểu rằng, nếu quyển trục này bị phá hủy, như vậy ký hạ huyết thệ sẽ mất đi tác dụng ước thúc.

Cho nên, vật ấy cần thiết phải giao cho người có thực lực mạnh nhất bảo quản.

Liên minh mười ba nước Bắc Tần, giao huyết khế linh hồn trọng yếu như thế cho Dương Phàm bảo quản, điều đó chẳng khác nào thừa nhận, hắn là người mạnh nhất ở Bắc Tần.

Đám người Hắc Phong Ma Hoàng thấy quyển trục huyết khế linh hồn này rơi vào tay Dương Phàm, một tia hy vọng cuối cùng trong mắt cũng biến mất.

Thử hỏi ở Bắc Tần, ai có thể đoạt được vật ấy trong tay Dương Phàm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.