Sau khi kết thúc kỳ kết huyết khế linh hồn, cuộc chiến tranh tu tiên kéo dài năm sáu mươi năm giữa mười ba nước Bắc Tân và chín tộc man di, rốt cục hạ màn.
Cuối cùng một cái mối lo về sau của Dương Phàm ở Bắc Tần, cũng không còn nữa.
Bất kể là Hắc Phong Ma Hoàng, hay là Thiên Sư man di, đối với điều này cũng không có dị nghị.
Mấy ngày sau, mấy chục vạn đại quân liên minh Bắc Tần, lấy tư thái kẻ thắng trận oanh oanh liệt liệt từ Man di Tây Nhạc bắt đầu kéo về.
Mười vạn tu sĩ Man di trong Thánh điện Khổng tước, bao gồm Hắc Phong Ma Hoàng, Thánh nữ Dạ Hạm, ba đại Thiên Sư, nhìn theo bọn họ rời đi.
Chúng bậc cao tầng man di, thần sắc đều nặng trĩu.
Cuộc chiến tranh tu tiên ngàn năm khó gặp này, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, không phải trận đại chiến của ngàn vạn tu sĩ giằng co, cũng không phải cảnh quan đầy trời pháp bảo pháp thuật tráng lệ.
Mà chỉ có một thân ảnh như ác mộng, luôn xuất hiện trong đầu bọn họ không thể phai nhòa.
Người kia, ở trong lịch sử sau này của Man di Tây Nhạc, sẽ khắc thật sâu trong huyết mạch, vừa oán hận vừa sợ hãi, cùng với phần lớn là ngưỡng mộ.
Thậm chí, ở mấy ngàn năm sau, sự tích truyền kỳ về người kia ở trong chín tộc Man di, đều bị coi là cấm kỵ.
Những chuyện này về sau cũng không đề cập tới.
Hai tháng sau, đại quân mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần, lục tục rút khỏi nơi hoang mạc man di Tây Nhạc ngoài mấy trăm vạn dặm.
Sau đó liên minh Bắc Tần thắng lợi khải hoàn, hội sư ở cổ Lương Thành.
Đồng thời, tin tức liên minh Bắc Tần đạt được toàn thắng, quét ngang Man di, truyền đi khắp mười ba nước, chấn động Tu Tiên giới Bắc Tần.
Trong tin tức này, phần nhiều nhắc tới một cái tên như trước mang đầy sắc thái truyền kỳ.
Ở trong mắt mọi người, nhân vật truyền kỳ đó chính là vào thời khắc Bắc Tần nguy cấp nhất đã ngăn cơn sóng dữ, rồi tổng hợp quốc lực của mười ba nước, càn quét Man di.
Quét sạch man di.
Ở trong lịch sử vạn năm của mười ba nước Bắc Tần, từ trước tới nay không có một cường giả nào có thể dùng khí thế cứng rắn như thế đánh thẳng vào Tây Nhạc, càn quét toàn bộ chín tộc man di, khiến cho Man di Tây Nhạc đầu hàng vô điều kiện
Cái tên tuổi truyền kỳ đó, khiến vô số tu sĩ rơi vào cảnh khói lửa cảm kích kính ngưỡng, cũng làm cho ngàn vạn tu sĩ nhiệt huyết sôi trào, nảy sinh lòng sùng bái.
Khi Dương Phàm trở lại cổ Lương Thành, lục tục có một số tu sĩ địa phương cũng với tu sĩ khắp nơi đến bái phỏng.
Nếu không phải Bắc Tần còn có đại tai nạn man di này và tồn tại một số rắc rối, có lẽ từ sau lúc tấn chức Diễn Căn trung kỳ, hắn đã bước trên hành trình về phương xa rồi.
Không chỉ có tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy, mà còn vì con đường truy tìm tiên đạo, trong lòng hắn hướng tới đã lâu.
Còn cócái thanh âm tự tin siêu nhiên của Vô Song kia luôn quanh quẩn trong đầu hắn không thôi: "ở đâu có nhiều cường giả, ta sẽ đi tới đó"
Khi Dương Phàm chân chính đứng ở đỉnh cao Bắc Tần, cái loại cảm giác ở chỗ cao không chịu nổi giá rét này càng ngày càng mãnh liệt, tâm tình theo đuổi đỉnh cao của hắn càng cấp bách.
Một khi hắn rời Bắc Tần, sau này không biết phải bao nhiêu năm mới có thể trở về, đoàn tụ cũng người thân bằng hữu cũng với người yêu dấu.
Vì thế thừa dịp trong khoảng thời gian này, hắn đi tới đi lui rất nhiều địa phương.
Trước đi tới kinh đô nhìn xem Tiên Hồng Y quán, dưới quản lý của Thương Vân, Tiên Hồng Y quán trở thành Thánh địa Dược Đạo thế ngoại siêu nhiên của Tu Tiên giới.
Thương Vân về học thức kinh nghiệm được đạo càng ngày càng phong phú, lại tự mình mò mẫm nghiên cứu ra một con đường trường sinh y đạo riêng.
- Dương Đại ca ở bên ngoài, có phải được rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ theo đuổi hay không?
Dương Phàm ngẩn ra:
- Hình như không có!
Trên thực tế, hiện giờ ở Bắc Tần, nữ nhân ngưỡng mộ hắn tuyệt đối không ở số ít.
Chỉ là, hắn cao cao tại thượng, đỉnh cao nhất bao trùm Bắc Tần, không có bận tâm chú ý tới chuyện này. Các nữ nhân đó cho dù dung nhan tuyệt mỹ, khí chất xuất trần mấy đi nữa, khẳng định cũng rát khó gặp mặt được hắn.
- Dương Đại ca vân du Tu Tiên giới, nếu như quả thực gặp được nữ nhân tâm đầu ý hợp, đại ca cũng không cần cố kỵ Vũ Tịch, cứ mang nàng về là được, nhưng đừng nên giấu diếm Vũ Tịch. Một Thi Dao, đã khiến trong lòng Vũ Tịch áy náy khó yên lòng. Chuyện đại ca đã đáp ứng với muội nhất định phải hoàn thành.
Vũ Tịch ôm cánh tay hắn, trong đôi mắt xinh đẹp đầy ý trong sạch, một mảnh hài hòa điềm tĩnh như nước.
Nàng cũng không có yêu cầu gì khác, cũng chưa từng có yêu cầu quá đáng, không tranh giành cũng thế tục, đối với tình yêu của Dương Phàm, như dòng nước mát thấm nhuần tha nhân, cũng như thiên nhiên bao dung vạn vật.
Một đoạn thời gian này, Dương Phàm mang theo Vân Vũ Tịch dạo chơi Bắc Tần, cuối cùng hai người về tới Tiên Thành.
Vụ Liễu trấn vẫn như cũ là trọng địa yên tĩnh trong Tiên Thành.
Nơi này cư ngụ rất nhiều phàm nhân, còn lại người tu tiên mỗi khi đi ngang qua nơi đây, đều rất cẩn thận, lấy thái độ chiêm ngưỡng kính sợ du lịch, quan sát.
Vụ Liễu trấn mặc dù là nơi tụ tập phàm nhân duy nhất trong Tiên Thành, nhưng là ở trong mắt trong lòng phần đông người tu tiên, nó là nơi cấm địa tuyệt đối không thể xúc phạm.
Sau trận đại chiến cùng Man di, Tu Tiên giới Bắc Tần vẫn còn nguyên khí đại thương, cần phải tĩnh dưỡng.
Mà Tiên Thành, trở thành Thánh địa hấp dẫn vô số người tu tiên hướng tới.
Đầu tiên, Tiên Thành là một khối lĩnh vực tuyệt đối có chế độ thuộc về người tu tiên, nơi này có phường thị tu tiên Ngũ Bàn Thiên Thai nổi danh nhất Bắc Tần.
Tiếp theo, bốn phía Tiên Thành còn có thượng cổ kỳ trận, giúp cho mật độ linh khí bên trong thành dày đặc gấp mấy lần so với bên ngoài, tu luyện ở trong này làm ít công to.
Quan trọng nhất là chủ nhân Tiên Thành, lại là nhân vật truyền kỳ khiến hàng tỉ tu sĩ Bắc Tần đều phải ngưỡng mộ.