Tiên Hồng Lộ - Luyện Khí hậu kỳ, tư chất miễn cưỡng, tuổi hơn hai mươi, có hơi chút lớn, nhưng tổng thể mà nói, nhưng cũng đủ tư cách rồi. Đối mặt với câu hỏi của Dương Phàm, Liễu Tuyết Cầm dường như đáp ứng sự thỉnh cầu gia nhập Băng Phách Tông của hắn. Thấy vậy, Lâm Thanh bên cạnh Dương Phàm, mặt lộ ra vẻ hâm mộ vui mừng. Trong mắt hắn, có thể gia nhập tiên môn trong Băng Tuyết Tiên Vực, đó là loại quang vinh nào chứ? Đây là nguyện vọng của bao nhiều người truy tìm bản chất của lực lượng và trường sinh, bất tử? Lâm bằng hữu, tuy rằng quen biết chỉ vẻn vẹn một ngày, cùng lúc hắn hâm mộ, cũng cảm thấy cao hứng cho Dương Phàm. - Nói như vậyDương huynh có thể gia nhập Băng Phách Tông rồi? Mặt Lâm Thành lộ ra vẻ vui mừng, dò hỏi Liễu Tuyết Cầm. - Hừ! Nào có dễ dàng vậy? Thanh niên tóc tím họ Phương kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Phàm: - Điều kiện trái lại miễn cưỡng đạt tới, nhưng Băng Phách Tông ta là một đại phái tu tiên danh chấn một phương Tu Tiên giới, làm sao mà chọn đệ tử đơn giản vậy chứ? - Băng Phách Tông chọn đệ tử, không chỉ nhìn xem tư chất một cách đơn thuần, đồng thời phải kiểm tra nghị lực, phẩm chất, thậm chí ngay cả thân phận lai lịch cũng phải hỏi cho biết rõ. Nếu không, vậy ở Tu Tiên giới chẳng phải là tùy tiện một người có thể gia nhập Băng Phách Tông ta sao? Tuy rằng biết đối phương cố ý gây khó xử, nhưng Dương Phàm không thể không thừa nhận, thanh niên tóc tím này đều nói có lý. Vừa nghe hắn nói như vậy, trên mặt Liễu Tuyết Cầm lộ ra vẻ do dự. Lần này sư tôn sở dĩ phái nàng ra ngoài tuyển chọn đệ tử, kì thực là cho nàng vào đời tôi luyện làm tăng một chút lịch duyệt, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. Nếu không, đi ra ngoại vực tuyển chọn một ít đệ tử và huyết mạch mới tiến vào, sao lại cho một cường giả Kim Đan cao cao tại thượng chứ? - Dương mỗ chỉ là một tán tu, trường kỳ trong rừng băng núi tuyết, nhập thế cũng không lâu, thân phận lai lịch tự nhiên không cần nghi ngờ. Điểm này Lâm huynh có thể làm chứng. Trong mắt Dương Phàm lộ ra ý cười, tự biện minh cho mình không nhanh không chậm. Giờ khắc này, trong lòng không ngờ có một loại thể nghiệm thay đổi nhân vật hoàn toàn mới. Tạm thời bỏ qua tu vi, thần thông cũng với kinh nghiệm của mình, chỉ là một gã tán tu không hiểu biết Tu Tiên giới Cực Bắc, sắm vai cuộc sống trong nhân vật khác. Đồng thời, ở trong loại thể nghiệm này, hắn có một loại tâm tình thích thú thoải mái, chỉ có thể thầm hiểu, không thể nói thành lời. - Đúng! Đúng! Đúng! Dương huynh đích thật thiếu hiểu biết, khi hắn vừa mới tới Tuyết Sơn lâu, ngay cả Băng Tuyết tiên cảnh cũng không biết. Lâm Thành vội làm chứng cho Dương Phàm, hơn nữa còn thề son sắt nói: - Lâm mỗ lấy nhân cách đảm bảo, lời ấy không giả. Dương Phàm ở bên cạnh nghe xong, có chút xấu hổ, đồng thời cũng có chút cảm động. Nếu hắn dùng thân phận Nguyên Anh lão quái hiện thế, mọi người cùng nhau cung kính hắn, kinh sợ có thừa, chẳng phải không thể kết giao bằng hữu nhiệt tình rồi? Liễu Tuyết Cầm sau khi nghe xong, mỉm cười nói: - Nhân phẩm Lâm công tử, đương nhiên đáng tin, như vậy xem ra, thân thế lai lịch Dương đạo hữu rất đơn giản, cũng đều thích hợp. Bởi vì nguyên nhân trước đây Lâm Thành chủ động mở cửa, Liễu Tuyết Cầm có ấn tượng tốt với hắn, cũng có chút hảo cảm, tin tưởng lời nói của hắn. - Về phần nghị lực? Dương mỗ không môn không phái, bằng vào một quyển công pháp sư tôn lưu lại không đầy đủ kiên trì mười mấy năm, tu luyện tới tu vi Luyện Khí hậu kỳ bây giờ, dám hỏi phần kiên trì này, có phù hợp với yêu cầu nghị lực hay không? Vẻ tươi cười của Dương Phàm thu liễm, giọng điệu khôi phục bình thản. - Khó trách linh khí trong cơ thể Dương đạo hữu hỗn tạp không tinh khiết, nguyên lai công pháp tu luyện không đầy đủ, tuy nhiên ngươi có thể kiên trì mười mấy năm, tự mình tìm tòi đến Luyện Khí hậu kỳ, thật sự không dễ dàng, nghị lực có thừa. Liễu Tuyết Cầm giật mình nói, trong mắt lộ ra mấy phần khen ngợi. Trải qua một phen giao thiệp, Liễu Tuyết Cầm bước đầu nhận thức Dương Phàm, có thể gia nhập Băng Phách Tông hay không, chỉ cần mang vào tông môn tiến hành lần khảo hạch cuối cùng là được. Đối với chuyện này, người thanh niên tóc tím họ Phương, mặt lộ ra vẻ phẫn nộ. Hắn lờ mờ cảm giác thân phận lai lịch Dương Phàm không có khả năng đơn giản như vậy, nhưng lại không nói được nguyên nhân. Hơn nữa, Liễu Tuyết Cầm yêu ai yêu cả đường đi, nhập thế không lâu, chấp nhận Dương Phàm, hắn càng không được làm trái. Dù sao Liễu Tuyết Cầm mới là người dẫn đầu lần xuất hành này, thân là Kim Đan bậc cao cao cao tại thượng, chân chính quyết định, thanh niên tóc tím cũng không thể phủ quyết. - Hừ! Đợi tới Băng Phách Tông, khi khảo hạch ở tông môn ta nhìn ngươi làm sao may mắn? Thanh niên tóc tím âm thầm cười lạnh, không nói gì. - Phương sư huynh! Huynh cho là như thế nào? Lúc này, Liễu Tuyết Cầm quay lại hỏi hắn. - Ừ! Vị Dương đạo hữu này thật sự không tệ, Liễu chấp sự đồng ý, ta không có ý kiến. Trên mặt thanh niên tóc tím lộ ra vẻ cười sáng lạn. Dương Phàm có chút quái dị liếc nhìn hắn một cái, cảm quan siêu phàm của hắn, làm sao không cảm thấy người này cười không gian dối chứ. - Không bằng như vậy, dù sao chúng ta cũng đến lúc phải đi Tuyết Sơn phái chọn đệ tử. Dương đạo hữu là bạn tốt của Lâm công tử, có thể đi trước đến Tuyết Sơn phái, đến lúc đó càng tiện cho việc tham dự khảo hạch. Liễu Tuyết Cầm trầm ngâm nói. - Như vậy làm phiền Liễu cô nương rồi. Dương Phàm ôm quyền cảm tạ, - Bốn năm ngày sau, chúng ta sẽ đi Tuyết Sơn phái. Liễu Tuyết Cầm trước khi đi, để lại một câu, đôi mắt sáng còn dừng trên mặt Lâm Thành trong nháy mắt. Nhìn thấy một đám sáu người Liễu Tuyết Cầm phá không mà đi, Lâm Thành nhìn thấy phương hướng mấy người biến mất, sợ run một hồi lâu. Dương Phàm trêu ghẹo nói: - Lâm huynh! Có xem vừa ý Tuyết cầm cô nương rồi không? Lâm Thành cũng là người bọc trực thành khẩn, gật gật đầu, chợt ánh mắt ảm đạm, thở dài: - Pháp lực nàng cao thâm, còn đẹp như tiên tử, ta làm sao xứng đôi với nàng. - Ha ha! Chỉ cần dám nghĩ dám làm, thế gian này có bao nhiều chuyện không thể hoàn thành? Lâm huynh không cần tự ti. Dương mỗ nhìn ra được, Liễu cô nương có chút hảo cảm với ngươi đó. Dương Phàm cười dài nói. - Thật vậy? Con ngươi Lâm Thành sáng lên, nhưng vẫn cảm giác không tin lắm: - Nàng nhiều nhất có ấn tượng không tệ với ta, nhưng chắc chắn không thể quan tâm tới phàm phu tục tử như ta. Nghe thấy lời ấy, Dương Phàm lại nhớ lại tình cảnh trước kia của mình. Vào lúc đó, mình cũng chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, ở trước mặt Vân tiên tử cảm thấy tự ti, có chút lo lắng, thậm chí có ý niệm từ bỏ ở trong đầu. Nhớ lại chuyện này, ánh mắt của hắn xa xăm, nhìn vào trong mắt Lâm Thành, nghiêm túc nói: - Lâm huynh hãy cứ yên tâm, chỉ cần ngươi đám nghĩ dám làm, Dương mỗ có thể giúp ngươi một tay. - Đạ tạ Dương huynh! Có những lời này của huynh, ta dường như tự tin mười phần rồi. Lâm Thành hít sâu một hơi, cảm kích nhìn Dương Phàm. Không biết vì sao, một luồng khí chất trên người Dương Phàm khiến hắn tin tưởng, kìm lòng không được, tin lời hắn nói, trong lòng tràn ngập tín niệm và dũng khí. Tình cảnh này tương tự tối hôm qua mở cửa đến cỡ nào? Trải qua một đêm Băng Phong Bạo tàn phá, Băng Vụ trấn một mảnh hỗn độn, một màng lớn phòng ốc sập, đè chết một hai trăm người. Người trong trấn, có nơi che chở, còn như thế, như vậy mọi người ở một vùng bằng nguyên bằng phẳng gần như không có may mắn thoát khỏi, Theo đánh giá của Dương Phàm, tu sĩ dưới bậc cao, mặc dù là tu sĩ Trúc Cơ, gặp Băng Phong Bạo trên bình nguyên, nếu trong nửa canh giờ không thể tìm được nơi ẩn núp, cũng sẽ táng thân ở trong Băng Phong Bạo. Chỉnh đốn một ngày ở Băng Vụ trấn. Ngày thứ hai, Lâm Thành và Dương Phàm liền đi bộ rời khỏi Băng Vụ trấn, tiến vào một vùng băng nguyên tuyết địa mênh mông bát ngát. - Lâm huynh không sợ Băng Phong Bạo ập tới lần nữa? Dương Phàm cười dài nói. Băng Phong Bạo nơi Cực bắc, và Đại Hải Nan ở Thiên cầm Nội Hải có chút tương tự. Chỗ khác nhau là Băng Phong Bạo liên tục không dài, chỉ là ngẫu nhiên phát sinh, hơn nữa là nhân tố môi trường địa lý. Mà Đại Hải Nam ở Nội Hải,cứ cách hai mươi năm một lần liên tục thời gian dài, lại do nhân tố tai nạn gây ra. - Theo ta được biết, khả năng Băng Phong Bạo bùng nổ liên tục cũng khu vực là rất nhỏ, thậm chí Băng Phong Bạo như vậy, mấy chục năm mới có một lần ở Băng Vụ trấn. Mà tình huống liên tục bùng nổ, vẻn vẹn chỉ giới hạn trong truyền thuyết. - Nếu thật sự lại bùng nổ Băng Phong Bạo lần nữa, vậy chỉ có thể trách vận may chúng ta quá kém, ngay cả ông trời cũng muốn đối nghịch với chúng ta. Lâm Thành nửa nói giỡn. Dương Phàm gật gật đầu, sau đó dùng một loại ánh mắt nhìn bầu trời phía Cực Bắc, chậm rãi mở miệng: - Ta cảm giác Băng Phong Bạo này, là điều tiết tự nhiên môi trường không cân bằng nơi Cực Bắc. Mỗi khi bùng nổ một lần, môi trường địa lý khu vực này liền có xu hướng cân bằng, hơn nữa liên tục thời gian rất dài, cho nên không có khả năng liên tục bùng nổ. - Điều nàyDương huynh có thể phân tích ra nguyên nhân sinh ra Băng Phong Bạo, tuy rằng ta nghe không nhiều lắm, nhưng cảm giác theo như lời huynh càng thật sự chuẩn xác. Lâm Thành há to miệng, nhìn chằm chằm Dương Phàm một lúc thật lâu. Đột nhiên, hắn cảm giác đồng bọn bên cạnh mình, tuyệt đối không đơn giản. Theo hắn biết, mấy vạn năm qua, ở khu vực Cực bắc, sự bùng nổ và hình thành Băng Phong Bạo vẫn là một điều bí ẩn, không có giải thích của người uy quyền chân chính. Ít nhất, ở ngoại vực Cực Bắc, bao gồm những tiên sư kia, đều không thể giải thích nguyên nhân hình thành của Băng Phong Bạo, nhiều nhất là căn cứ vào dấu hiệu báo trước nào đó, trước tiên biết được sự tiến đến của băng Phong Bạo. - Ha ha! Chuyện đó có liên quan đến đặc tính tu luyện của công pháp ta, đối với thiên nhiên có cảm xúc cực kỳ sâu sắc. Dương Phàm cười nói. Đột nhiên hắn đối với vùng thiên địa Cực Bắc này, sinh ra hứng thú tràn ngập. Xa xa nhìn ra bầu trời rất xa ở Cực Bắc, trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút vầng sáng kỳ dị."Có lẽ điều này có lợi cho ta tìm hiểu cảnh giới thứ hai của Diễn Căn dung thông với bầu trời" . Quán thông thiên địa. Dương Phàm trên cơ bản dung thông đại địa, bước tiếp theo, chính là dung thông lực lượng bầu trời, chỉ có như vậy, hắn mới có thể hình thành Thiên Nhân Mô Thức đầy đủ, thôi diễn cảnh giới chưa biết càng thêm cao thâm của Tiên Hồng Quyết. Ngay lúc Dương Phàm nhìn kỹ môi trường thiên địa cực bắc, trên con đường băng nguyên, bỗng nhiên một trận tiếng động sói tru. Lâm Thành giật mình, cả kinh nói: - Không tốt! Là Băng lang, xem ra ít nhất có mấy chục con? - Băng lang? Dương Phàm triển khai cảm quan, mặt lộ vẻ cổ quái. - Băng lang là một chủng loại rất phổ biến ở Cực Bắc, Chúng nó thích ứng với môi trường của BăngNguyên, tốc độ cực kỳ nhanh, sống thành quần kết đội. Bình thường có đến mười mấy con, ngay cả võ giả Tiên Thiên cũng phải sợ. Lâm Thành giải thích. Ngay khi hắn nói chuyện, tiếng sói tru càng gần, con đường phía trước băng nguyên, xuất hiện mấy chục con băng lăng cả người lẳn trắng như tuyết, một đám phát ra lệ khí. - Không xong, đây không phải băng lang bình thường, mà là Tuyết Văn Băng Lang thăng cấp thành hung thú. Lâm Thành kinh sợ phát ra một tiếng, nói với Dương Phàm: - Dương huynh! Chúng ta chạy nhanh lên, nếu không liền mất mạng. - Ha ha haCác ngươi muốn chạy đi đâu? Đúng lúc này, cách mấy dặm phía sau hai người, nhảy ra sáu bảy bóng người. Người cầm đầu, đôi mắt ưng mặc kim bào, mắt như hàn tinh, khí tức trên người phát tán ra một luồng âm lệ kinh hãi. - Là ngươiKim Ma Đại Vương. Lâm Thành hoảng sợ, đột nhiên ý thức được, đám băng lang kia xuất hiện cũng không phải ngẫu nhiên.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.