Tiên Hồng Lộ Cố ý ẩn giấu thân hình, Dương Phàm như vào chỗ không người, nhẹ tựa âm hồn, xẹt qua trên lâu các đền đài của Tuyết Sơn phái. Không bao lâu, hắn bay đến một vách núi cao ngoài mấy chục dặm, trước mắt là vực sâu băng vụ lượn lờ. Dương Phàm không chút do dự, thân hình từ từ hạ xuống dưới. Sau khi hạ xuống một hai trăm trượng, trong tầm nhìn xuất hiện một động sâu đường kính chừng hai ba trượng, nhìn vào sâu không thấy đáy, phát ra một cỗ khí tức âm trầm cực lãnh. ở nơi động khẩu có thể nhìn thấy một loại băng nham màu xanh kỳ lạ ngưng kết trên vách động, khiến cho huyệt động này mặc đù ở trong đêm cũng nở rộ ra ánh sáng mông lung. Ánh mắt Dương Phàm dừng ở trên băng nham màu xanh trên vách động, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc. Băng nham màu xanh này, bóng loáng trơn nhẵn, thậm chí hiện ra một ít màu sắc trong suốt. Hắn lại chậm rãi triển khai thần thức, kéo dài đến trong động sâu thần bí này. cảm ứng được một cỗ lực cản đến từ chính băng nham màu xanh này. Đồng thời, vật này còn phóng ra một cỗ hàn khí kỳ lạ, có thể tiêu hao thần thức, trở ngại không nhỏ. Lấy cường độ thần thức có thể so với hậu kỳ đại tu sĩ của Dương Phàm, nếu muốn đùng sức mạnh, cỗ lực cản này chỉ sợ cũng không có tác dụng. Tuy nhiên, hiện tại hắn cũng không muốn kinh động dị thú trong động sâu thần bí kia. Thu liễm khí tức và triển khai Toàn Tri Cảm Quan, Dương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống trong động lạnh băng tận xương tủy này. Vừa rơi vào trong động, Dương Phàm liền cảm giác được một cỗ hàn ý đâm thẳng vào linh hồn, mà lại đến từ băng nham màu xanh dưới chân và trên vách động. - Đây là nham thạch gì? Dương Phàm ngồi xổm xuống, đưa tay khoát lên băng nham màu xanh này. cảm giác nó cứng rắn dị thường, tu sĩ bậc cao bình thường đều khó thương tổn mảy may. Nghiên cứu một lát, trên mặt Dương Phàm toát ra vẻ kinh dị. - Chẳng lẽ vật này chính là Băng Ngọc Nham trong truyền thuyết? Trải qua phân tích hồi lâu, Dương Phàm cuối cùng nhận ra lai lịch. Băng Ngọc Nham ở Bắc Tần thuộc về thiên địa kỳ vật hoàn toàn tuyệt tích, mười vạn năm không gặp một lần. Nghe nói chỉ có ở dưới hoàn cảnh địa lý đặc thù mới có thể sản sinh Băng Ngọc Nham. về phần tác đụng của Băng Ngọc Nham, Dương Phàm cũng biết một chút. Vật này đối với tu sĩ tu luyện công phép thuộc tính băng hàn mà nói là trân bảo ước mơ tha thết. Chẳng sợ chỉ có một khối nhỏ cũng có thể cho công phép cảnh giới càng thêm mượt mà tu luyện làm ít ăn nhiều. Đồng thời, Băng Ngọc Nham ở một trình độ nhất định có thể thanh thần định tâm, chống cự tâm ma. Hai tác đụng này cũng không tính là cái gì, không ít thiên tài địa bảo tính hàn cũng có tác dụng này. Nhưng là Băng Ngọc Nham còn có hai tác đụng không tầm thường. Một là ngưng luyện thần thức, có thể dùng nó để tăng cường thần thức tu sĩ, hết sức hiếm thấy. Dưới tình huống cùng cấp bậc, nếu có thần thức hơn đối thủ một bậc, đủ khiến bất kỳ tu sĩ bậc cao nào động tâm. Hai là làm tài liệu trận pháp. Dùng vật này bố trí trận phép cấm chế, hiệu quả ngăn cách thần thức rất mạnh, thân thức bên ngoài cho dù mạnh hơn một hai bậc cũng khó có thể xâm nhập trận pháp cấm chế. Đương nhiên, những tác đụng này cũng chỉ vẻn vẹn là số ít mà Dương Phàm biết đến. Bởi vì Bắc Tần căn bản không có Băng Ngọc Nham, vật này khả năng là chỉ Cực Bắc mới có. Hô Dương Phàm khẽ hít một hơi, tiếp tục đi vào bên trong. Số Băng Ngọc Nham ờ nơi cửa động đều là phần chất tương đối kém, bằng không Dương Phàm cùng không nhìn nửa ngày mới nhận ra được. Băng Ngọc Nham chân chính trong suốt bóng loáng, trơn nhẵn như minh châu, như trân bảo. Băng Ngọc Nham thấp kém ở cửa động pha quá nhiều tạp chất, còn không lọt vào mắt của Dương Phàm. Cảm quan của hắn từng bước vươn dà, quả nhiên phát hiện càng đi vào sâu bên trong quả nhiên phẩm chất Băng Ngọc Nham dần dần đề cao. Nhưng là Băng Ngọc Nham trong tẩm nhìn vẫn không đạt được tỉ lệ mà sách cổ ghi lạ, tác dụng không nhỏ với tu sĩ bình thường, nhưng đối với Dương Phàm mà nói lại không có tác đụng gì. Trong quá trình đi tới, Dương Phàm phát hiện ở trên vách động, trong góc. trên đỉnh băng động này có sinh trưỡng một số thiên tài địa bảo. Dương Phàm đương nhiên sẽ không khách khí, thuận tay đắt đê thu sạch. Những năm gần đây, cảnh giới của Lưu Ly Hàn Tinh Xà vẫn dừng ở cấp bốn đinh, cách Hóa Hình Kỳ còn kém một bước. Trước kia ở Cửu u Bí Cảnh được mấy khối Vạn Niên Băng Tủy đã sớm bị Lưu Ly Hàn Tinh Xà cắn nuốt sạch. Là dị chủng hồng hoang, Lưu Ly Hàn Tinh Xà khi đối mặt với cánh cửa Hóa Hình Kỳ này, trở ngại gặp phải lớn hơn Phệ Hồn Độc Hạt Vương rất nhiêu. Rốt cục, khi Dương Phàm đi sâu vào trong động mấy chục trượng, cũng gần như tới cuối. Dương Phàm hơi có chút thất vọng. Băng Ngọc Nham trong băng động này tuy rằng rất nhiều, nhưng không có phẩm chất thượng đẳng, chỉ có một số phẩm chất bình thường. Băng Ngọc Nham phẩm chất bình thường, đối với bậc cao Kim Đan thậm chí là Nguyên Anh bình thường đểu có tác dụng lớn lao. Nhưng là thần thức Dương Phàm có thể so với hậu kỳ đại tu sĩ. Băng Ngọc Nham phẩm chất bình thường, tác dụng hiệu quả có chút hữu hạn. Hắn vẫn thu thập một ít Băng Ngọc Nham, tin tường nó hẳn là có thể mang đến cơ hội thăng cấp cho Lưu Ly Hàn Tinh Xà. Lại đi về trước một đoạn, thân hình Dương Phàm bỗng dưng ngừng lại, ánh mắt đừng ở trên tảng đá trong suốt như thanh ngọc cao ba tấc ở cuối động. Cả khối nham thạch thanh ngọc này trong suốt bóng loáng, nở rộ ra sáng bóng mộng ảo như trân châu, giống như báu vật tuyệt thế. - Băng Ngọc Nham thượng đẳng. Dương Phàm không kìm nổi hô nhỏ một tiếng, tim đập thình thịch. Bản thân Băng Ngọc Nham là thiên địa kỳ vật tính hàn cực kỳ hiếm thấy. Đừng nói là thượng đẳng, cho đù là loại kém nhất ở Bắc Tấn hoặc Nội Hải đều không thể gặp. Mà giờ phút này, không ngờ hắn phát hiện Băng Ngọc Nham thượng đẳng. Nếu có thể có được đại lượng Băng Ngọc Nham như vậy trong tay, dùng nó trường kỳ ngưng luyện thần thức, nói không chừng có thể khiến cảnh giới thần thức của Dương Phàm lại tăng lên một tầng, đột phá đến Hóa Thân Kỳ cũng vị tất không có khả năng. Rất nhanh, ánh mắt Dương Phàm dừng ờ phía trên Băng Ngọc Nham nàyTrên đó không ngờ sinh trưỡng một gốc linh chu ngưng kết một loại quả tuyết trắng. Ánh mắt dừng trên loại quả tuyết trắng kia, con ngươi Dương Phàm co rụt, trong mắt đột nhiên nở rộ ra ánh sáng kinh người. - Băng Huyền QuảLà Băng Huyền QuảTruyền thuyết dĩ nhiên là thật. Dương Phàm gần như có chút không thể tin. Trong những ghi chép có liên quan đến Băng Ngọc Nham còn có một truyền thu vá không thể chứng thật. Trên một số Băng Ngọc Nham thượng đẳng sẽ sinh, trướng một loại linh chu thần kỳ. phía trên có linh quả tuyết trắng, tên là Băng Huyền Quả. Quả này trăm vạn năm thành thục một lần. được tinh hoa thiên địa huyền băng dưỡng đục. Sau khi tu sĩ công phép thuộc tính hàn băng sử dụng, có được hiệu quả thần bí khó tin, thậm chí có thể trực tiếp vượt qua hàng rào tu vi, bước vào cảnh giới hoàn toàn mới. Sự tồn tại của quả này không thể chứng thật, nếu thực sự tồn tại, đó là thiên địa linh vật cao nhất nhân giới, vương giả trong thiên tài địa bảo tính hàn. Dương Phàm tim đập gia tốc, quả này ** nhiên là kỳ vật cao nhất nhân giới gần với Thiên Linh Huyền Can. ở nhân giới, Băng Huyền Quả này có thể nói là vật nghịch thiên, chỉ là chu kỳ trưởng thành quá dài, không ngờ cần trăm vạn năm mới có thể thành thục. Dương Phàm ngưng mắt nhìn quả này, phát hiện nó gần thành thục, chỉ thiếu một số năm tháng. Hắn vừa mới chuẩn bị đến gần quan sát, lại bồng nhiên đứng lại. Theo Lâm Thành nói, trong động này có dị thú, vì sao không thấy? Nghĩ đến đây, Dương Phàm triển khai Toàn Tri Cảm Quan, nắm trong tay phạm vi mấy chục trượng. Không bao lâu, trong mắt hắn lộ vẻ kinh dị. Sau đó,hắn bắt đầu lặng yên thu thập một ít thiên tài địa bảo ờ sâu trong băng động, duy nhất mặc kệ Băng Ngọc Nham thượng đàng cùng Băng Huyên Quả kia. Trong quá trình này, Dương Phàm cảm giác trong không khí có một cỗ áp lực cực lạnh, động tác lại không nhanh không chậm, không chút động dung. Thật lâu sau, Dương Phàm rốt cục thu thập hết thiên tài địa bảo ở sâu trong băng động. Trong số này, thậm chí còn có mấy khối Vạn Niên Băng Tủy, vui sướng vô cùng. Khi hắn thu tất cả thiên tài địa bào trong động trừ Băng Ngọc Nham cùng Băng Huyền Quả. một thanh âm trầm thấp băng lãnh, truyền đến: - Nhân loại, mấy thứ này ngươi lấy đi thì cũng thôi, đừng nên lòng tham không đáy Thanh âm kia là từ phía sau Băng Ngọc Nham truyền tới. Phốc Một con thiềm thừ toàn thân đầy mụn nhảy lên trên Băng Ngọc Nham, hai mắt lóe ra băng quang xanh thẳm. Nếu là tu sĩ bình thường đích thân tới chắc chắn cười nhạo, chẳng qua là một con băng thiềm thừ bậc thấp mà thôi. Thiềm thừ thường gọi là con cóc,băng thiềm thừ bậc thấp sẽ chỉ khiến người tu tiên cười nhạo. Nhưng mà ở trong mắt Dương Phàm, con băng thiềm thừ này lại mang đến cho hắn uy hiếp thật lớn. Miệng phun nhân ngôn lại thêm hàng năm sống gần Băng Huyền Quả cùng Băng Ngọc Nham khẳng định không phải băng thiềm thừ bình, thường. Hai mắt Dương Phàm hơi hơi nheo lại. cùng băng thiềm thừ cỗ quái này giằng co cùng một chỗ. Song phương cũng không động thủ. Trong lúc nhất thời ở chỗ sâu trong bâng động này, lâm vào một bầu không khí khẩn trương. - Băng Ngọc Nham thượng đẳng nơi này, trải qua vô số năm ta lấy bản mạng băng thiềm địch rèn luyện mà Băng Huyền Quả này, càng từ ta trông coi vạn năm. Này cái thiên tài địa bảo khác trong động nhường cho ngươi thì cũng thôi, ngươi nếu tham cả hai vật này. đừng trách ta bằng bất cứ giá nào, cũng muốn liều chết cùng ngươi. Băng quang xanh thẳm trong mắt băng thiềm thừ nhảy lên không ngừng, khiến không khí chấn động, hàn tức bốn phía. Rồi đột nhiệt độ ấm trong động này chợt hạ thấp mấy chục độ. - Dương mỗ là tu sĩ bậc thấp, sao đáng giá các hạ ra tay? Dương Phàm tựa cười như không nói. - Tu sĩ bậc thấp? Băng thiềmhừ cười lạnh nói: - Tu sĩ bậc thấp có thê tránh né cảm quan của ta? Nếu các hạ không có tu vi Nguyên Anh đại tu sĩ trở lên. tuyệt đối không có khả năng sau khi tiếp cận Băng Ngọc Nham, mới bị ta phát hiện. - Hơn nữa, ngươi nếu cho rằng ta là băng thiềm thừ bình thường, vậy hết sức sai lẩm. Băng thiềm thừ cả người nở rộ ra một cỗ tử sắc quang mang, thân thể bỗng nhiên tăng vọt mấy gấp mười, hóa thành một con cóc màu xanh thẫm thật lớn như núi nhỏ. Một cỗ uy áp kinh thế hãi tục. từ trên người băng thiềm thừ phát ra, khiến Dương Phàm lâm vào động đung. Trên người băng thiềm thừ này. lại ẩn chứa một cỗ khí tức khủng bố khiến sinh linh khác muốn quỳ bái. Cỗ khí tức này Dương Phàm có chút quen thuộc, từng cảm thụ trên người Kim Giao Long Linh Nguyệt. Đây là khí tức chỉ Thần thú mới có. - Huyền Minh Băng Thiềm Dương Phàm đại kinh thất sắc. Thần thú trong truyền thuyết rõ ràng triển lộ ở trước mặt hắn. Huyền Minh Băng Thiềm. đó nhưng là Thần thú tư chất thượng đẳng ghi lại trong sách cổ. Huyền Minh Băng Thiềm trước mắt này, tu vi lại đạt tới Hóa Hình hậu kỳ. Nhưng thân là thượng đẳng Thần thú, thực lực của nó đủ để ngạo thị Nguyên Anh. Nếu thật muốn liều mạng, liều lĩnh phát động bản mạng thần thông, đừng nói là Nguyên Anh đại tu sĩ, ngay cả tu sĩ Hóa Thân Kỳ đều phải nhượng bộ lui binh. Thần thú đều là cường đại sinh linh được thiên địa chỉếu cố, vượt cấp khiêu chiến đều có khả năng. Hố. Huyền Minh Băng Thiềm như núi nhỏ đột nhiên rống to một tiếng chấn động phạm vi mấy chục dặm. Thân thể Dương Phàm trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện cứng đờ, mắt lộ ra kinh hãi. Mà Huyền Minh Băng Thiềm kia, cũng không có lập tức động thủ, chậm rãi mở miệng: - Nhân loại tu sĩ, trừ phi ngươi nguyện ý dùng một kiện vật phẩm trên người trao đổi Băng Ngọc Nham cùng Huyền Băng Quả này, đều có thể cho ngươi mang đi. - Ồ? Dương Phàm hơi lộ dị sắc: - Trên người ta không ngờ có bảo vật khiến ngươi động tâm?
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.