Tiên Hồng Lộ Mọi người không ngờ tới còn có cục diện như vậy. Tuy rằng bọn họ được đưa tới Băng Phách Tông, nhưng cũng không có ý nghĩa đã trờ thành đệ tử chính thức. Hơn nữa, lỡ ra không thông qua được kiểm tra cuối cùng, cũng chỉ có lưu lạc thành số phận người hầu làm công. Nhất thời, mọi người câm như hến. Đương nhiên, có thực lực Tuyệt đối, tự nhiên sẽ không lo lắng. Như là Kiều Phong có được thiên linh căn, Hà Tuyết có địa linh căn, tuồi cũng không lớn, Tuyệt đối không thể không thông qua được kiểm tra. Thế nhưng mấy người còn lại, liền có thể nguy hiểm rồi. Lâm Thành nhìn sang Dương Phàm, trong ánh mắt người trước lộ ra một tia lo lắng. Thanh niên tóc tím họ Phương kia đã sớm có thành kiến cùng địch ý với bọn họ, nói không chừng sẽ ngâm ngáng chân trong chuyện này. Quả nhiên, vị Dương Chấp sự râu cá trê cũng đi đến, xem tinh huống những đệ tử mới nhập môn này. Nam tử họ Phương gọi Dương Chấp sự râu cá trê này sang một bên, khẽ nói nhỏ. - Đến lúc đó phụ trách cửa cũng không chỉ riêng một minh ta Dương Chấp sự có chút khó khăn nói. Trong tay thanh niên họ Phương lấy ra một tảng đá trắng ngọc, kín đáo đưa vào trong tay Dương Chấp sự râu cá trê. Dương Chấp sự râu cá trê lập tức mặt mày rạng rỡ: - Phương Chấp sự yên tâm, kỳ thật cũng không tính là khó lắm Rất nhanh, hai người này thương nghị hoàn tất. - ở trong các ngươi, ai gọi Kiều Phong? Dương Chấp sự kia nhanh chóng đi tới, ánh mắt đảo qua mọi người. Kiều Phong vội đứng lên, biểu hiện coi như trấn định: - Tiên sư, chính là tại hạ. - Tốt, tốt! rất khá. Dương Chấp sự gật đầu, lại quát lạnh: - Dương Phàm, Lâm Thành, là hai người nào? Dương Phàm cùng Lâm Thành liếc nhau, người sau có chút thấp thòm lo âu, người trước trong mắt mang theo một tia ý cười. - Tốt, hai người các ngươi tư chất bình thường, nhưng rất nồ lực chăm chỉ, không tệ. Dương Chấp sự khen một câu. xoay người rời đi trong mắt hiện một tia hàn quang. - Dương đạo hữu - Lâm Thành có vẻ lo lắng, ánh mắt trưng cầu nhìn sang Dương Phàm. - Yên tâm. Dương Phàm thần sắc bình tĩnh, chỉ nói hai chữ. Nghe vậy, Lâm Thành lập tức khôi phục lại trấn định. Vù vù Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng phá không, một đạo quang mang băng xanh rơi xuống ngoài phòng. Mọi người chợt cảm thấy lạnh thấu xương, một cỗ uy áp to lớn phù xuống. Ngưng mắt nhìn xem, đó là một quái nhân áo lam, tướng mạo xấu xí vô cùng, mái tóc xanh xòa tung, băng quang màu lam quanh quẩn trên người. - Bái kiến Triều trưởng lão. Dương Chấp sự cùng nam tử họ Phương vội vàng hành lễ hết sức cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trưởng lão? Mọi người kinh hãi, trước khi tới Băng Phách Tông, bọn họ đã biết trưởng lão Tông phái, đều là cấp Nguyẻn Anh lão quái. - Nghe nói có một đệ từ thiên linh căn? Quái nhân áo lam đảo mắt qua mọi người, lập tức dừng lại trên người Kiều Phong. Bằng thần thức Nguyên Anh Kỳ cường đại, chỉ cần quét qua liền phán đoán được linh căn đoàn người. Chỉ có Dương Phàm ngụy trang thành công, lừa dổi thần thức đổi phương. - Chính là đệ tử. Kiều Phong run run một cái, vội vàng đứng lên. - Ngươi tên là gì? - Kiều Phong. - Tốt, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử nhập thất của ta. Quái nhân áo lam nhàn nhạt nói: - Lão phu một lòng tu luyện, mấy trăm năm qua không thu một đệ tử, hôm nay coi như nguơi may mắn. - Đa tạ tiền bổi. Kiều Phong mừng rỡ, vội quỷ xuống dập đầu bái sư. Mọi người còn lại nghe thế, trong ánh mắt mang theo hâm mộ. Còn nam từ họ Phương thậm chí có chút hối hận, trong thời gian một năm chạy tới Băng Phách Tông trước đó làm sao không quan hệ tốt với người này? Cho dù là thiên phú thiên linh căn, có thể để Nguyên Anh lão quái thu làm đệ tử vậy cũng là chuyện khó có. Vù vù Đúng lúc này hai đạo quang hoa trắng Tuyết giáng từ trên trời xuống, đó là hai nữ tử. Trong đó một nàng thân váy dài vàng nhạt, tú nhã xuất trần, đúng là Liễu Tuyết Cầm. Một người khác là một mỹ phụ cung trang váy dài, ung dung hoa mỹ, nhưng mặt lạnh như ngọc, khi nàng nhìn thấy quái nhân áo lam đang thu Kiều Phong làm đệ từ không khỏi dậm chân nói: - Hay cho Triều lão quái ngươi, lại đi trước một bước. - Liễu trưởng lão, mấy trăm năm lão phu không thu một đệ tử, ngài cũng muốn tránh với ta? Quái nhân áo lam cười khẩy nói. Dứt lời hắn cuốn lên một đạo mấy sáng màu lam, mang theo Kiều Phong chợt lóe lên đi mất sau khoảng khắc liền xuyên qua không trung. Nữ trưởng lão họ Liễu thở dài, lại quan sát mấy người còn ở đây, ánh mắt nhanh chóng rơi vào người Hà Tuyết địa linh căn. Hà Tuyết ánh mắt sáng lộ ra quang mang trí tuệ tiến lên trước quỷ xuống: - Tiểu nữ từ Hà Tuyết, bái kiến Liễu trưởng lão mong có thể bái tiền bối làm thầy. Nữ trưởng lão họ Liễu cười nói: - Ngộ tính của ngươi không kém, hôm nay theo ta tu tiên đi. - Vâng. Hà Tuyết vô cùng mừng rỡ, vội đi tới cạnh nữ truởng lão họ Liễu, băng Tuyết thông minh. Sau đó, nữ trưởng lão họ Liễu mang theo Hà Tuyết bước đi. Liễu Tuyết Cầm ở lại một lát, chủ yếu hàn huyên với hai người quen Dương Phàm Lâm Thành. Cuối cùng, Lâm Thành nhìn theo bóng hình xinh đẹp rời đi hai tay nắm chặt. Một ít đệ tử tư chất binh thường còn lại, ánh mắt ảm đạm có chút thất vọng. Nhưng mà tất cả biến hóa phát triển, cũng không ngoài Dương Phàm dự liệu. Ba ngày sau, tồng cộng hai mươi người tham gia một lẩn kiểm tra cuối cùng trước nhập môn. ở một khu bằng phẳng phía sau núi Băng Phách Tông. Ba vị tu sĩ Trúc Cơ, kể cả Dương Chấp sự cũng ở trong đó. - Kiểm tra chỉa làm ba bộ phận. Thứ nhất là kiểm tra lại tư chất tiềm lực; thứ hai là kiểm tra nghị lực; thứ ba là kiểm tra phẩm tính. Dương Chấp sự chậm rãi mở miệng. Ba gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, phân biệt phụ trách mỗi một trình tự. Đầu tiên là một lão già Trúc Cơ, kiểm tra lại tư chất tiềm lực. Một cửa này, mọi người đều qua dễ dàng. Chỉ có khi tra đến Lâm Thành, vị lão già Trúc Cơ này mắt chợt lóe tinh quang, xem thêm vài lẩn. Sau đó là của thứ hai, kiểm tra nghị lực. Nhóm hai mươi người chạy mười vòng quanh đường núi trên núi tuyết, cần phải hoàn thành trong thời gian một nén nhang. Độ đài mười vòng, kỳ thật có khoảng ba bổn chục dặm. Đường núi gồ ghề, giữa đường càng bổ trí cản trở. Không nhiều lắm, nội trong một nén nhang chạy xong mười vòng, Đối với mọi người cũng không khó. Bởi vì những người này. đều được sàng lọc ra từ môn phái võ học thế tục, có căn bản võ công, rèn luyện thê lực không tệ trong đó thậm chí có võ giả Tiên Thiên. Lâm Thành tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, càng không có gì khó khăn đáng nói. Còn Dương Phàm lại là ôm tâm tính thể nghiệm. Khi đó hắn gia nhập Dương Gia Bảo là thông qua quan hệ của sau, trực tiếp được Liễu Vô Ngân thu làm đệ tử không có tham gia kiểm tra. Vì vậy, hắn còn có chút cảm giác mới mẻ đổi với việc này. Rất nhanh, chạy thi bắt đầu. Tu vi Dương Phàm cùng Lâm Thành cao nhất, hai người sóng vai chạy ở phía trước, nhanh chóng bỗ xa những người còn lại. Ba gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bay lên bầu trời, đều tụ phụ trách một khu vực. Đến khi Dương Phàm Lâm Thành bay đến ở một nơi phía trước, đã tiến vào khu vực do Dương Chấp sự quản lý. Trong mắt Dương Chấp sự lộ ra một tia âm lãnh, hạ xuống một góc bí mật. trong tay xuất hiện một con Bạch Văn Băng Xà dài ba tấc hóa thành một tia sáng trắng, dung nhập vào trong tuyết. Dưới Tuyết đọng che giấu. Bạch Văn Băng Xà này lại rất nhỏ trong quá trình di động rất nhanh, căn bản khó có thể cảm thấy Vù Người dịch taneoka Bạch Văn Băng Xà nhanh như tia chớp, tiếng động cực nhỏ chỉ khoảng khắc lén tới phía sau Dương Phàm cùng Lâm Thành. Dương Phàm từ khoảng khắc khi trong lòng đổi phương sinh ra ác ý, liền có cảm ứng, nhưng không lập tức ngăn cản. Đột nhiên, Lâm Thành kêu to một tiếng, phát hiện chân bị thứ gì đó cắn một cái, lạnh băng tê cứng, hai chân không động đậy được. Vô ý xoay người lại phát hiện một tia sáng trắng đánh về phía Dương Phàm. Dương Phàm làm như không biết, cũng bị con rắn nhó kia cắn một cái. - Sao lại thế này? Lâm Thành cực kỳ hoảng sợ tập trung nhìn lại phát hiện tia sáng trắng kia chợt lóe lên liền biến mất dung nhập vào trong Tuyết. Tiếp đó, hai người Dương Phàm chân như trói sắt thép, chạy đi thật mất sức, tốc độ giảm xuống. Không những như vậy, còn có một cổ ý lạnh chậm rãi ăn mòn hai chân, động tác ngày càng cứng ngắc. - Không xong, chắc chắn chúng ta bị người ám toán rồi. Lâm Thành hiện lên vẻ kinh hoảng, hắn cũng không phải kẻ ngốc, thoáng cái đoán được có quan hệ tới nam tử họ Phương. Vừa rồi rõ ràng có người ngáng chân mà. - Chúng ta ngồi xuống nghi ngơi một lát. Dương Phàm cười nhạt, kéo Lâm Thành ngôi xuống. Dương Chấp sự kia ở trong bóng tối, quan sát hai người, vẻ mặt thực hiện được âm mưu. Bỗng thấy Dương Phàm lấy từ trong túi trà vật ra một binh sứ đổ ra hai viên đan màu đò lửa hồng, cho Lâm Thành dùng một viên, sau đó bản thân dùng một viên. Thấy cảnh này, Dương Chấp sự lộ ra dị sắc nhưng rất nhanh lại cười lạnh. Bạch Văn Băng Xà của mình, chính là yêu thú cấp ba, lực hàn băng do nó phát ra nào có thể dễ dàng hóa giải? Thế mà, sau khi Dương Phàm cùng Lâm Thành dùng xong đan dược chừng mười hô hấp hai người liên khôi phục bình thường, lại nhanh chóng chạy trốn. Cái gì? Dương Chấp sự lộ ra dị sắc nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Phàm một lúc, lẩm bẩm: - Khó trách trước đó ta cảm giác được trên người tán tu này có một cỗ khí tức dược sư. Mưu kế thất bại, hắn có vẻ không cam lòng, chuẩn bị mưu tính tiếp. Thế nhưng ngay lúc này, phía sau Dương Chấp sự truyền đến một cơn gió một nữ từ đoan trang xinh đẹp tay ngọc khẽ vỗ lên đẩu hắn. Khoảng khắc, thân thể hắn bị cứng một chỗ không thể nhúc nhích. Đây là Định Thân Thuật cực kỳ hiếm thấy tu tiên giới. Vù! Nữ tử xinh đẹp biến mất vào hư không. Từ đầu tới cuối, ngay cả hình dạng đổi phương hắn cũng không thấy được, chỉ là mơ hồ ngửi được mùi hương nữ tử. Trong lòng hắn thẩm kêu khổ, cổ sức thúc đấy pháp lực muốn tránh khỏi Định Thán Thuật. Rốt cuộc, hao hơn nửa ngày, hắn mói hóa giải được Định Thán Thuật này. Lúc hắn bay lên không trung lần nữa, phát hiện tất cả các đệ từ kiểm tra đều đã tới mục đích."Chẳng lẽ là vị tiền bổi nào phát hiện ta gian lận, chỉ là trừng phạt nho nhỏ?" Dương Chấp sự hít vào một hơi lạnh, mặt mày sợ hãi. Nữ tử thần bí trước đó ẩn tới sau lưng hắn thần chẳng biết quỷ không hay, đồng thời đễ dàng thi triên Định Thân Thuật lập tức đông cứng thân thể hắn. Thực lực như vậy, coi như Kim Đan bậc cao cũng chua chắc làm được nhu thế. Hắn càng nghĩ càng thấy sợ. Đến khi Dương Chấp sự trở lại hiện trường kiểm tra, hai vị tu sĩ Trúc Cơ sắc mặt cổ quái liếc hắn: - Ngươi vừa rồi đi đâu, làm sao bây giờ mới trở về. Sau đó, bắt đầu cửa kiểm tra thứ ba khảo sát phẩm tính. Việc này do một nữ tu Trúc Cơ khảo hạch, nàng sẽ hỏi kiểm tra từng người. Trong quá trinh kiểm tra sử dụng một loại bí thuật tinh thần, mọi người trà lời vẩn đề của nàng, trên tinh thần sẽ không thể phán kháng, căn bản không thể nói dối. Rất nhanh, đến phiên Dương Phàm cùng Lâm Thành. Dương Phàm mỉm cười, đi ra phía trước. Nữ tu Trúc Cơ ngồi trước mặt hắn, ánh mắt tĩnh lặng như nước, có vài phần tu sắc. Chỉ là đôi mắt kia, ẩn chứa một loại sắc bén như kiếm nhọn. - Ta hỏi ngươi ba vẩn đề. Nữ tử này chậm rãi lên tiếng. Một cỗ tinh thần lục không thể làm trái, tràn vào trong đầu Dương Phàm.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.