Tiên Hồng Lộ

Chương 575: Lại mất tích



- Cho ngươi thời gian mười hô hấp. Nếu không biến đi, Thạch mỗ cho ngươi táng thân nơi đây.

Lời uy hiếp như vậy nam tử huyền y từng nói qua một lần.

Nhưng lần này từ trong miệng Thạch Thiên Hàn nói ra lại càng thêm bá đạo kiêu ngạo, lạnh lùng vô tình.

- Ngươi

Nam tử huyền y sắc mặt xanh mét, cực kỳ khó coi.

Chính khi hai người giằng co, Thạch Quái hai đầu bốn tay rốt cục tỉnh táo lại.

Lúc trước bị Bắc Cực Từ Quang của nam tử huyền y liên tục đả kích, đề kháng của nó rất kém, lúc này khi chân chính khôi phục lại, trong hai mắt lóe ra thần quang âm lãnh cừu địch.

NgaoHống

Đột nhiên, chỉ thấy nó hít một hơi dài, bốn phía cuồng phong gào thét, đại địa cũng theo đó chấn động kịch liệt.

Dưới tầng băng vụ lập tức một vùng hôn ám, cát bay đá chạy.

Trong thiên địa cuồng triều, này, thân thể tu sĩ bậc thấp tung bay không tự chủ được.

Crắc

Đại địa dưới chân bỗng nhiên nứt ra một khe sâu không thấy đáy, một luồng lực hút cực mạnh cũng bởi vậy sinh ra.

Hô hô hô

Không ít tu sĩ trực tiếp bị lực lượng dưới khe nứt hút đi, truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.

Ba baẦm ầm ầm

Ở trong hỗn loạn, nam tử huyền y cùng Thạch Thiên Hàn bắt đầu giao phong, từ quang cũng ma khí va chạm bắn ra khắp nơi, cây cối đất đá khu vực xung quanh đều hóa thành bột mịn.

Sau khi thiên địa khôi phục bình thường, Thạch Quái hai đầu bốn tay dĩ nhiên biến mất.

Trên bầu trời, nam tử huyền y cũng Thạch Thiên Hàn giao phong không ngừng, tình trạng không phân thắng bại.

Giờ phút này nam tử huyền y càng thêm cẩn trọng, U Minh Pháp Phiến của Thạch Thiên Hàn không nắm chắc mục tiêu, cũng không dễ xuất kích. Hơn nữa, phát động phiến này tiêu hao linh hồn lực rất lớn, tự nhiên không có khả năng sử dụng không hạn chế.

- Nơi Cực Bắc không ngờ có công pháp có thể tranh phong cũng Bắc Cực Từ Quang, thật sự là khó tin

Nữ trưởng lão họ Liễu khó tin nói.

Bắc Cực Từ Quang ở nơi Cực Bắc được xưng là vô địch cùng cấp, không người tranh phong. Đây là truyền thuyết từ lâu.

Lúc trước hai người bọn họ cũng có chút không tin, sau khi liên thủ vẫn đều không có sức phản kháng.

- Người này rốt cục lai lịch thế nào, ma công hắn tu luyện ta phảng phất từng thấy trong sách cổ

Lam bào quái nhân cau mày.

Trên trời cao, hai người đánh nhau hồi lâu. Chỉ thấy nam tử huyền y kia nổi giận:

- Đều là ngươi làm hỏng chuyện khiến Viễn cổ Cự Thạch Tinh chạy trốn. Thổ Canh Tinh Tủy trong cơ thể nó chính là bảo vật thế gian luyện chế Pháp bảo phòng ngự. Nếu không có Bắc Cực Từ Quang của bổn tọa khắc chế, nó ở trong Kỳ Thạch Lâm không người có thể khắc chế, ngươi cũng đừng mơ chiếm được.

Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng, hóa thành một vệt sáng cong đẹp mắt lập tức bay ra trăm trượng, dung nhập vào băng vụ phương xa, tốc độ không ngờ so với đại tu sĩ bình thường còn nhanh hơn một bậc.

- Trừ bỏ Bắc Cực Từ Quang ra, thật sự không người có thể khắc chế?

Khóe miệng Thạch Thiên Hàn lộ ra một tia cười quỷ dị, thân hình hóa thành vệt sáng mờ màu đen chạy về phía sâu trong thạch lâm hùng vĩ.

Sau khi hai đại cường giả này biến mất, chúng tu sĩ Băng Phách Tông vẫn còn vẻ mặt hồi hộp ngây dại, còn chưa tỉnh táo lại.

- Không nghĩ tới trừ Băng U công chúa, trong Kỳ Thạch Lâm còn xuất hiện hai nhân vật đáng sợ như vậy.

Liễu Tuyết Cầm lộ ra vẻ kinh dị, đồng thời cũng nở rộ ra tia sáng kỳ dị cũng vẻ hướng tới: Khi nào mình cũng có thể trở thành cường giả đứng đầu như vậy?

- Nhanh kiểm tra nhân số một chút, xem tổn thất bao nhiêu?

Nữ trưởng lão họ Liễu truyền lệnh xuống.

Vừa rồi khe nứt Viễn cổ Cự Thạch Tinh xé mở ra khi bỏ chạy, nuốt sống không ít tu sĩ.

Chính khi mọi người ở đây kiểm tra nhân số.

- Không thấy Dương đạo hữu

Lâm Thành kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

- Cái gì? Hắn lại mất tích?

Liễu Tuyết Cầm lộ vẻ kinh ngạc.

- Có lẽ hắn lại ẩn nấp rồi.

Tần tiên tử hơi lộ ý cười, triển khai thần thức điều tra.

Sau một lát.

- Không có

Sắc mặt Tần tiên tử hơi trắng bệch, trong mắt có một tia thương cảm nhàn nhạt.

Thần thức Liễu Tuyết Cầm đảo qua phạm vi vài dặm, sau đó lắc đầu:

- Không phát hiện, khẳng định là bị khe nứt vừa rồi hút đi.

Lâm Thành nghe vậy vành mắt ửng đỏ, hai đấm nắm chặt run rẩy, có chút không thể tiếp nhận.

- Làm sao có thểHắn nhất định không có việc gì, nhất định sẽ không

Lâm Thành thì thào lẩm bẩm, sau đó nắm chặt tay Liễu Tuyết Cầm:

- Liễu tiên tử, người nói có đúng không?

- Này

Liễu Tuyết Cầm hơi đỏ mặt, giãy khỏi tay hắn, nghiêm mặt nói:

- Hy vọng Lâm đạo hữu có thể chính diện tiếp nhận sự thật này, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hai mắt Lâm Thành đỏ ngầu, gần như rít gào lên:

- Không, hắn nhất định sẽ không có việc gì.

- Có chuyện gì?

Ánh mắt Lam bào quái nhân quét qua, thanh âm lạnh nhạt, uy áp Nguyên Anh chợt buông xuống khiến toàn tràng một mảnh tĩnh mịch.

- Là như này, một đệ tử vừa rồi bất hạnh

Liễu Tuyết Cầm vội vàng giải thích.

Sau khi lam bào quái nhân nghe xong, mặt không chút thay đổi, ngược lại nói với Lâm Thành:

- Nếu đã thành sự thật, chớ gây tranh cãi ầm ĩ. Nếu ngươi không nghe, liền xử trí theo môn quy.

Lâm Thành hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại.

Lam bào quái nhân vừa lòng gật gật đầu,

- Ta vẫn như cũ tin tưởngHắn sẽ không có việc gì.

Nhưng mà một câu kế tiếp của Lâm Thành khiến sắc mặt hắn tức giận.

Lâm Thành thần sắc bình tĩnh, một cỗ tín niệm ngay cả chính hắn cũng không rõ, khiến hắn có gan đối mặt với lão quái Nguyên Anh cao cao tại thượng.

- Ngươi dám làm trái bản trưởng lão?

Lam bào quái nhân sắc mặt lạnh băng, nâng tay chuẩn bị thu thập Lâm Thành.

- Triều tiền bối xin bớt giận.

Liễu Tuyết Cầm vội vàng cầu xin:

- Vị bằng hữu kia của hắn đích xác có chỗ bất phàm, dựa theo biểu hiện lúc trước, đích xác không chết dễ dàng như vậy.

- Triều lão quái, việc gì phải tức giận cũng một tiểu bối?

Nữ trưởng lão họ Liễu cũng có chút bao che khuyết điểm, cười tủm tỉm nói.

- Hừ, chẳng qua là một Ngưng Thần Kỳ nho nhỏ mà thôi.

Lam bào quái nhân hừ lạnh một tiếng, thấy nữ trưởng lão họ Liễu cũng lên tiếng, hắn cũng không để ý tới Lâm Thành nữa.

Nam tử họ Phương ở cách đó không xa, xem tình cảnh này ở trong mắt, trong mắt lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa:

- Tiểu tử họ Dương, không cần ta thiết kế, ngươi liền táng thân nơi đây. Còn lại một mình Lâm tiểu tử, càng thêm dễ dàng

Sự mất tích của Dương Phàm, trừ Lâm Thành ra tất cả mọi người còn lại đều kết luận hắn đã chết.

Từ đó về sau, tu sĩ Băng Phách Tông tiếp tục đi vào sâu trong thạch lâm.

Trong quá trình đi về trước, gặp được số lượng cổ Mộc Tinh, Thạch Quái cũng không nhiều, không có cấp Hóa Hình Kỳ, mọi người ngược lại thoải mái.

Sau khi chém giết đám cỗ Mộc Tinh cùng Thạch Quái này, thu hoạch của chúng tu sĩ Băng Phách Tông cũng không nhỏ.

Tuy nhiên, khi xâm nhập đến một khu vực, một cỗ khí tức cấm kỵ truyền đến khiến tâm thân chúng tu sĩ không yên.

Lúc này chúng tu sĩ Băng Phách Tông cũng gặp được tu sĩ đến từ thế lực khác trong Băng Tuyết Tiên Vực.

Bọn họ cũng không biết, ở một nơi nào đó trong thạch lâm hùng vĩ, một nam tử mặc cẩm bào thanh ngọc dung nhập trong lòng đất.

Nếu đám người Lâm Thành ở đây, chắc chắn nhận ra đây là Dương Phàm vừa rồi mất tích.

Dương Phàm giờ phút này nhìn qua cũng lúc trước có khác biệt rất lớn, có một cỗ khí chất trầm ổn như núi, không chút sơ hở làm cho người ta không biết ra tay từ chỗ nào.

Ở sâu trong lòng đất, toàn bộ thân thể Dương Phàm dường như dung hợp với hào quang màu đất, xuyên tỏa dưới đại địa như cả gặp nước,

Trên thực tế, giờ phút này hắn đã xâm nhập dưới đất sâu mười mấy dặm.

Trong cảm quan của hắn, mục tiêu thật lớn kia đang không ngừng chạy trốn càng sâu.

- Xem ngươi chạy đi đâu?

Dương Phàm không chút buông tha, tốc độ càng lúc càng nhanh, cũng kéo gần khoảng cách với Viễn cổ Cự Thạch Tinh kia.

Giờ phút này Viễn cổ Cự Thạch Tinh thu nhỏ lại khoảng mười trượng, xuyên tỏa trong lòng đất, bộ dạng cực kì chật vật.

Lúc trước, thừa dịp Thạch Thiên Hàn cùng nam tử huyền y giao phong, nó gây ra hỗn loạn rồi nhân cơ hội chạy trốn.

Lại không nghĩ tới, lại bị một nhân vật càng thêm đáng sợ nhìn chằm chằm.

Luận về trình độ thổ độn, Dương Phàm không chút thua tinh quái như nó được dựng dục ra từ trong núi đá đại địa.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh cũng không phải không nghĩ cách đánh lui địch nhân.

Nhưng mà sau khi trải qua vài lần so bản lĩnh thần thông, nó phát hiện đối phương cực kỳ khó chơi, với thân thể thụ thương của nó giờ phút này hoàn toàn không phải đối thủ.

Cho dù vào trạng thái mạnh nhất, cũng không thể địch nổi người này.

Lúc dung nhập đại địa, thực lực mọi mặt của Dương Phàm đều được gia tăng biên độ lớn.

Đột nhiên, Hồn Căn của hắn dung nhập đại địa, tầng nham thạch khu vực phía trước ầm ầm gãy rời, sinh ra trở ngại áp bách đối với Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh kinh hãi không hiểu, đồng dạng khống chế tầng nham thạch quanh mình chống lại.

Nhưng là Dương Phàm có được Hồn Căn, nắm trong tay đại địa cường đại hơn nó rất nhiều.

Trong khi liên tục truy kích, Viễn cổ Cự Thạch Tinh càng đánh càng sợ, sinh ra sợ hãi với người sau lưng.

Lại đuổi theo một lát, Dương Phàm lại tới gần, nhấc tay mang theo một cỗ lực lượng to lớn như lũ bất ngờ bùng nổ, một chưởng đánh lên trên người viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Ở trong đại địa, lực công kích của Dương Phàm tăng lên rất nhiều, mỗi một kích đều đạt tới Nguyên Anh đỉnh, gần tới gần Hóa Thần Kỳ.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh không ngừng rít gào gầm rống, đau nhức không hiểu.

Nó da dày thịt béo, chịu đòn rất giòi, chịu đựng từng đợt công kích còn không ngã xuống không khỏi khiến Dương Phàm kinh ngạc.

Dương Phàm không chút thay đổi, liên tục không ngừng đuổi đánh.

Ở trong đại địa, hắn có thể không ngừng bổ sung nguyên khí, lực khôi phục, kéo dài đều có thể nói là khủng bố.

Hắn tin tưởng chỉ cần đuổi đánh như vậy kiên trì một hai canh giờ, Viễn cổ Cự Thạch Tinh sẽ bị thương tổn tích lũy mà gục ngã.

Quả nhiên.

Một canh giờ sau, Viễn cổ Cự Thạch Tinh vết thương đầy mình, không ngừng kêu rên.

Lúc này, nó bắt đầu cầu hòa với Dương Phàm.

- Cầu hòa?

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, tiếp tục đuổi đánh.

Lại nửa canh giờ.

Rốt cục, Viễn cổ Cự Thạch Tinh kêu lên một tiếng bi ai, nửa quỳ tại chỗ, biểu đạt Thần phục Dương Phàm.

Đây còn là do nó da dày thịt béo, nếu đổi là cường giả Nguyên Anh khác, dưới tình huống như vậy ít nhất phải chết vài chục, hơn trăm lần rồi.

Dương Phàm cũng không thể không bội phục, Cự Thạch Tinh này thật sự là yêu thú lực phòng ngự cường đại nhất mà hắn từng chứng kiến, năng lực chịu đòn không ai bì được.

- Nếu ngươi không muốn chết, vậy để Dương mỗ hạ linh hồn dấu vết, từ nay về sau thần phục ta.

Dương Phàm vẻ mặt hờ hững nói.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghe vậy, hai cái đầu lắc mạnh tỏ vẻ phản kháng.

- Vậy sao?

Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên:

- Vậy tiếp tụcĐánh!

Ầm Ầm ầm

Ở sâu trong lòng đất, một trận nghiêng trời lệch đất.

Sau nửa canh giờ.

- Khụ khụ.

Dương Phàm ho khan hai tiếng, trên trán một khối sưng đỏ, tuy nhiên lại dùng tốc độ có thể thấy được biến mất, phục hồi như cũ.

Trái lại Viễn cổ Cự Thạch Tinh kia Chỉ còn một hơi, thân thể gần như rời ra, lại vẫn như cũ biểu đạt ý niệm bất khuất.

Loại ý niệm bất khuất chấp nhất này cũng dày dặn kiên cố như mảnh đất này.

Dương Phàm đột nhiên sinh ra một tia hiểu ra, đối với hiểu biết về cảnh giới Diễn Căn Kỳ càng thêm thông suốt.

- Được rồi, chúng ta lại làm một giao dịch

Dương Phàm đưa tay khoát lên trên thân Cự Thạch Tinh, một cỗ sinh mệnh lực ôn nhuận tràn vào, tăng tốc độ khôi phục thương thế.

Sau vài canh giờ, thương thế Cự Thạch Tinh cơ bản khỏi hẳn, ánh mắt nhìn về Dương Phàm cũng xảy ra một ít biến hóa, sau đó gậtd đầu đồng ý.

Cuối cùng, Dương Phàm khoanh chân ở đối diện Cự Thạch Tinh.

Quanh thân Cự Thạch Tinh lưu chuyển hào quang màu đồng.

Ầm

Một cỗ trọng lực lớn vô cùng chợt phủ xuống trên người Dương Phàm, thiếu chút nữa khiến hắn hộc máu.

Dương Phàm vội vàng đem Hồn Căn dung nhập khu vực này, lẳng lặng cảm ngộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.