Tiên Hồng Lộ - A! Không nên Băng U công chúa sợ hãi cầu xin, trên khuôn mặt tái nhợt vẻ sợ hãi lan tràn. Đồng thời băng bào ngoài thân nàng phồng lên tạo thành một vòng băng màu lam. Mà hết thảy ở trước mặt Khai Quang Tịnh Thế Diễm đều có vẻ vô lực như vậy. Héo rũNhư đóa hóa héo tàn héo rũ Bên ngoài thân tất cả tầng phòng ngự đều là thùng rỗng kêu to, trong nháy mắt héo rũ ảm đạm. Mà quang diễm màu trắng đáng sợ kia lại tiến thêm một bước dung nhập vào thân thể nàng. Trong phút chốc, da thịt mềm mại tuyết trắng trơn nhẵn của nàng bắt đầu biến thành khô vàng, rồi sinh, ra nếp nhăn. Biến hóa rõ ràng nhất là mái tóc đen như suối của nàng. Chỉ trong khoảnh khắc, mái tóc trên đầu bạc trắng, lộ vẻ già nua. Trong thời gian hô hấp, nàng dường như già nua mấy trăm năm, từ cô gái băng thanh ngọc khiết biến thành một lão bà đầu bạc mặt đầy nếp nhăn. Tiếng kêu sợ hãi cầu xin của Băng U công chúa khiến cho Bắc Cực tông chủ ở bên kia chú ý. Hắn ghé mắt nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy tình cảnh đáng sợ kia. Đây còn là Băng U công chúa gì chứ? Không rõ tình huống còn tưởng rằng là lão thái bà từ đâu thoát ra. Một khắc trước vẫn là lãnh mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, ngay sau đó lại biến thành một lão thái bà? Biến hóa như thế khiến Bắc Cực tông chủ cảm thấy sợ hãi đáng sợ, trong lòng lại run lên. Thế gian lại có thần thông nghịch thiên như thế Trong lúc hắn kinh hãi run sợ chỉ thấy trên Ma Hoàng Kiếm của Thạch Thiên Hàn bốc lên một đoàn ma diễm u ám chấn kinh tâm thần, kiếm khí đỏ lam ẩn hàm ma quang thâm thúy, "Phốcxuy" một chút liền đánh nát từ quang quanh thân hắn. PhốcXuy Máu văng khắp nơi. Kiếm quang đỏ lam kia chém đứt một cánh tay của hắn. Sắc mặt Bắc Cực tông chủ tái nhợt, đây còn là kết quả hắn tận lực trốn tránh. Tu luyện Bắc Cực Từ Quang có một chỗ xấu chính là đại đa số Pháp bảo thế gian bọn họ đều không thể sử dụng. Bởi vì Bắc Cực Từ Quang sẽ làm tổn thương Pháp bảo, Cho nên khi từ quang bị phá tan, ở trước mặt công kích cường đại của Thông linh Pháp bảo, hắn không có thủ đoạn phòng ngự gì khác, bị chặt đứt một cánh tay. - Đi chết đi Thạch Thiên Hàn vung Ma Hoàng Kiếm lên, nhưng đúng lúc này, một đạo bóng mờ màu lam kinh hãi từ trong băng ốc chợt lóe mà qua đánh lên cửa sổ kia. Cửa sổ băng ốc bị xô tung, bóng mờ màu lam chợt lóe rồi biến mất. - Ồ? Khai Quang Tịnh Thế Diễm trong tay Dương Phàm thu lại, khẽ kêu một tiếng. Nguyên lai trong nháy mắt đó, Băng U công chúa thi triển bí thuật, toàn thân hóa thành hư ảnh chợt lóe biến mất khỏi tầm nhìn của hắn. Không hổ là Băng U Cung truyền thừa từ thượng cổ, thần thông bí thuật khó lòng phòng bị. Bắc Cực tông chủ thấy vậy, ánh mắt sáng rực. Quanh thân hắn từ quang tăng vọt, nở rộ ra hào quang chói mắt làm cho cả băng ốc kêu lên ông ông, tất cả linh khí trong khu vực đều hỗn loạn. XuyVút Một dải sáng màu bạc phá vỡ một cửa sổ khác chợt lóe mà qua, tốc độ so với Băng U công chúa còn nhanh hơn vài phần. Trong băng ốc, Dương Phàm hơi lộ vẻ kinh ngạc. Đại môn do Thạch Thiên Hàn ngăn cản, nhưng Dương Phàm lại bỏ qua hai cửa sổ của Lam Tinh băng ốc, lúc trước còn tưởng là vật trang trí. Cho dù hắn có phòng bị, một cái cửa chính hai cửa sổ cũng rất khó chặn hết. Tuy nhiên, Băng U công chúa cùng Bắc Cực tông chủ, một người biến thành lão bà đầu bạc, một người đứt một cánh tay. Cái giá phải trả này cũng quá lớn. - Hừ, coi như các ngươi gặp may. Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, Khai Quang Tịnh Thế Diễm trong tay "Phốcbùng" một tiếng, rơi xuống viễn cổ Cự Thạch Tinh. Đóng băng lập tức tan chảy. BáVút Dương Phàm nhẹ nhàng nhảy lên trên thân Viễn cổ Cự Thạch Tinh. - Đi ra ngoài. Ý niệm Dương Phàm khẽ động, cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh phá cửa sổ mà ra. Toàn bộ Lam Tinh băng ốc to lớn hùng vĩ, cửa sổ cùng lớn mấy trượng, cho nên viễn cổ Cự Thạch Tinh hóa thành nhỏ bé cùng miễn cưỡng từ trong lao ra. Trước khi rời đi, Dương Phàm cùng Thạch Thiên Hàn liếc nhau, trong mắt đều lộ ra ý cười. - Giao cho ngươi đó! Dương Phàm ngồi ở trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh, lóe lên một cái, biến mất khỏi băng ốc, xuất hiện ở bên ngoài. Vừa mới rời khỏi băng ốc hắn lập tức cảm nhận được hàn khí trong thiên địa. Trong tầm nhìn, toàn bộ Kỳ Thạch cấm Phủ đều bị đóng băng lóe ra sáng bóng như mộng ảo, dường như đi vào thế giới cổ tích. Thấy Dương Phàm cũng ra đến đây, Băng U công chúa ở ngoài mấy trăm trượng, trên mặt lộ vẻ sợ hãi. Giờ phút này nàng hoàn toàn trở thành một lão bà, bộ dạng già nua vô lực, trong mắt nhìn về phía Dương Phàm lộ ra hận ý ghi sâu tận xương tủy. Dương Phàm không cấm giật mình một cái. Bị một "Lão thái bà" như vậy nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên. - Các hạ thực lực cao siêu, không thua Ma đầu họ Thạch kia, chẳng lẽ cứ vậy cam tâm rời đi? Bắc Cực tông chủ lộ vẻ khác thường. - Dương mỗ không phải Băng tu, cũng không muốn mạo hiểm vì nó, lại càng không nguyện liều chết cùng Ma đầu kia. Dương Phàm vẻ mặt hờ hững, ngồi ở trên vai Viễn cổ Cự Thạch Tinh hóa thành một quang ảnh màu vàng thật lớn bay ra ngoài Kỳ Thạch cấm Phủ. Bắc Cực tông chủ nghe vậy, trong lòng hết nghi hoặc, hóa thành một vệt sáng cong màu bạc xẹt qua trên không thế giới đóng băng thủy tinh này. E ngại của Băng U công chúa đối với Dương Phàm nhiều hơn cả cừu hận, vội vàng theo một hướng khác chạy đi. Tốc độ ba người cực nhanh. Chỉ chốc lát đã rời khỏi Kỳ Thạch cấm Phủ. Nhưng đúng vào lúc này, một cỗ khí tức chí hàn tuyệt lãnh từ phía sau truyền đến. PhốcẲm - Băng dịch trong Vạn Hàn Băng Uyên Trì ầm ầm bùng nổ, từ trong băng trì phun trào thậm chí vùi lấp toàn bộ Lam Tinh băng ốc. Ngay sau đó, đại lượng Vạn Hàn Băng Phách Dịch bắn ra bốn phương. Một cỗ hàn khí hủy diệt thổi quét khắp nơi. Ba người đã bay ra vài chục dặm, vẫn như trước cảm nhận được một cỗ lạnh, lẽo, bên ngoài thân lập tức ngưng kết ra một tầng băng sương, kinh hãi hoảng sợ lập tức gia tốc. Đồng thời Bắc Cực tông chủ kia cười lạnh nói: - Ma đầu họ Thạch, xem ngươi kiêu ngạo bá đạo, không sợ chết sao? Hiện tại táng thân trong băng ốc, hết thảy đều muộn rồi. Đột nhiên hắn phát hiện mình vẫn có vẻ may mắn, chỉ mất một cánh tay. Băng U công chúa đang gấp rút phi hành, thân hình cũng run lên, vẻ mặt nghĩ mà sợ hãi. Nếu lúc trước nàng mạo hiểm có thể sẽ táng thân trong băng ốc như Thạch Thiên Hàn. Dưới tình huống Vạn Hàn Băng Phách Dịch bao phủ toàn bộ băng ốc, cho dù là Hóa Thần Kỳ đều đừng mơ may mắn thoát khỏi, bọn họ không chút nghi ngờ Thạch Thiên Hàn tuyệt không có khả năng còn sống. Giờ phút này, Băng U công chúa hối hận không kịp, lúc trước ở trong băng ốc không thể chống cự lại hấp dẫn của Băng Phách Lưu Ly Châu. Nếu lúc ấy nàng có thể giữ được thanh tỉnh, kháng được dụ hoặc, sẽ không rơi vào tình trạng như thế này. Giờ phút này nàng nhìn qua già nua mấy trăm năm, sau khi trở về ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy chục năm mới có thể khôi phục. Hơn nữa, không hề có khả năng có được khuôn mặt thanh xuân như thiếu nữ lúc trước. Nghĩ đến đây, nàng vừa hối hận lại tràn ngập cừu hận cùng sợ hãi với Dương Phàm. Vút vút! Khi Băng U công chúa bay đến bên ngoài Kỳ Thạch cấm phủ, phát hiện hai vị bậc cao Nguyên Anh khác của Băng U Cung đứng chờ đã lâu. Lấy một lão bà tóc bạc tới gần, hai vị trưởng lão Nguyên Anh của Băng U Cung vẻ mặt đề phòng. - Người nào? Lão già cầm băng côn trong tay lạnh lùng nói, thậm chí còn có ý định động thủ. - Chờ một chútlà Công chúa. Mỹ phụ diễm lệ bên cạnh lão kinh hô một tiếng, tâm tư nàng tinh tế hơn cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người lão bà đầu bạc kia. - Công chúaLàm sao người biến thành như vậy? Mỹ phụ diễm lệ cùng lão già trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ không hiểu. Băng U công chúa ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt đầy hối hận, cái gì cũng không nói bay thẳng phía ngoài Kỳ Thạch Lâm. Hai vị trưởng lão Nguyên Anh nhìn nhau, trong mắt đầy kinh ngạc. Thực lực Băng U công chúa bọn họ rất rõ ràng, ít nhất có thể sánh vai Nguyên Anh đại tu sĩ. - Hiện tại nàng rất mất mát, chúng ta theo sau, chờ trở về Băng U Cung, Thánh Tôn sẽ làm chủ cho nàng. Hai người cũng không hỏi nhiều, một người trong đó dẫn dắt tu sĩ tông môn, một người đuổi theo hướng Băng U công chúa. Về phần Bắc Cực tông chủ, hắn đứt một cánh tay, nguyên khí đại thương, một khắc cũng không muốn ở lại Kỳ Thạch Lâm. Vệt sáng cong màu bạc lóe lên rồi biến mất, rất ít có người chú ý tới sự tồn tại của hắn. - Xem ra, toàn bộ Kỳ Thạch Lâm này rất nhanh cũng sẽ bị đóng băng. Dương Phàm rời khỏi Kỳ Thạch cấm Phủ, thì thào lẩm bẩm. Viễn cổ Cự Thạch Tinh chờ hắn đi, không nhanh không chậm hướng ra ngoài Kỳ Thạch Lâm. Đồng thời hắn đưa một bộ phận tâm thần dung nhập vào Tiên Hồng Không Gian. Tiên Hồng Cư trong Tiên Hồng Không Gian. Thạch Thiên Hàn mặt như tro tàn, toàn thân run lên, bên ngoài thân ngưng kết một tầng băng, Ma Hoàng Kiếm bị băng sương bao phủ, vô lực nằm ở một bên. Ở trước người hắn có một nửa bàn băng, còn có viên băng châu huyễn lệ trong suốt nằm trên bàn. - Không tệ. Chẳng những hạt châu tới tay, còn kiếm được một khối Băng Phách Kỳ Thạch to như vậy. Dương Phàm vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, tán thưởng không thôi. - Thiếu chút nữa mất mạng. Thạch Thiên Hàn chỉ còn một hơi, toàn thân trên dưới bị hàn khí kia thương đến, giờ phút này đã mất đi cảm giác. Dương Phàm cảm thụ một hồi, sắc mặt khẽ biến: - Vẫn còn xem nhẹ uy lực của Vạn Hàn Băng Phách Dịch. Ngươi có thể sống trở về cũng coi như may mắn. Tuy nhiên ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy năm mới có thể khôi phục bình thường. Nguyên lai vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, Thạch Thiên Hàn một mình ở lại trong băng ốc. Ma Hoàng Kiếm của hắn như chớp cắt bàn băng kia, sau đó cầm nó cùng băng châu tiến vào Tiên Hồng Không Gian. Nhưng là hàn khí do Vạn Hàn Băng Phách Dịch bùng nổ thật sự rất nhanh, vẫn như trước bị dư ba quét trúng. Hoài hảo trong nháy mắt hắn tiến vào Tiên Hồng Không Gian, miễn cưỡng giữ được một mạng. Nếu chỉ chậm thêm một chút xíu, đừng nói thân thể đóng băng, ngay cả hồn phách đều khó có may mắn thoát khỏi, thậm chí sẽ lan tràn đến Hồn Căn của bản tôn Dương Phàm. - Lần này đích xác có chút mạo hiểm. Từ khi tấn chức Diễn Căn Kỳ chưa từng gặp phải nguy cơ như vậy. Dương Phàm thở nhẹ một hơi. Hắn cầm lấy Băng Phách Lưu Ly Châu quan sát, thì thào lẩm bẩm: - Hạt châu này rốt cục có thần hiệu gì, khiến cho Băng U công chúa kia ngay cả cái chết cũng không màng? Dưới tình huống bình thường, bảo bối như Băng Phách Kỳ Thạch, thậm chí là Thông linh Pháp bảo cũng không đến mức khiến Băng U công chúa điên cuồng như vậy, thậm chí mất cả lý trí. Có lẽ, vật ấy đối với Băng tu mà nói đích thật là chí bảo tha thiết ước mơ. Dương Phàm không nghĩ nhiều, chậm rãi đi một vòng trong Kỳ Thạch Lâm, phát hiện tu sĩ Băng Phách Tông đều đã rút đi. Giờ phút này, hàn khí mang tính hủy diệt đang lan tràn sang bên này, cực hàn đáng sợ tu sĩ bình thường không thể chịu đựng, trừ bỏ một số cường giả Nguyên Anh ít ỏi không có nhiều ra, tu sĩ còn lại đều bị buộc rời đi. Lúc rời khỏi phạm vi Kỳ Thạch Lâm. Dương Phàm từ trên vai viễn cổ Cự Thạch Tinh nhảy xuống, nhìn Thạch Quái hai đầu bốn tay trước mắt, vẻ mặt ôn hòa nói: - To con, ta phải đi, Ngươi có tính toán gì không?
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.