Chuyến hành trình Cực Bắc lần này, Lâm Thành là người thứ nhất quen biết nói chuyện cùng hắn. Lúc đầu hoàn toàn xem nhẹ tu vi, dùng thân phận một gã tán tu bậc thấp quen nhau, quan hệ giữa hai người thực không tệ.
Trong thời gian mấy năm này, Dương Phàm cũng chân chính xem hắn là một bằng hữu.
Nếu Dương Phàm biến đổi nhanh chóng, đột nhiên biến thành Nguyên Anh lão quái trong truyền thuyết, có thể sẽ khiến cho quan hệ giữa hai người biến chất.
Giờ phút này, mặc kệ đám người Lâm Thành, Tần tiên tử hoài nghi suy đoán như thế nào, chỉ cần bọn họ không thể xác định tu vi thật của Dương Phàm, thì mục đích của Dương Phàm đã đạt được rồi.
Sau đó suốt đường đi, các tu sĩ Băng Phách Tông thập phần kính sợ Dương Phàm.
Nữ trưởng lão họ Liễu đối đãi với Dương Phàm rất khách khí, lam bào quái nhân cũng không dám lên tiếng phản đối nữa.
Nam nhân họ Phương thì ở trong lòng thầm thấp thỏm lo âu.
May mà từ đầu đến giờ, Dương Phàm cũng không hể liếc mắt nhìn hắn, điều này khiến trong lòng hắn hơi an tâm một chút.
Phi hành mấy ngày, các tu sĩ bình yên về tới Băng Phách Tông.
Ngay khi về tới Băng Phách Tông, có các Nguyên Anh trưởng lão khác trong tông phái đi ra đón tiếp, đồng thời hỏi về tình hình Kỳ Thạch Lâm.
Khi những tu sĩ ra đón này, nhìn thấy Dương Phàm ngồi trên viễn cổ Cự Thạch Tinh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, nữ trưởng lão họ Liễu mới nói sơ qua một chút cho mọi người biết.
Mặc kệ trước đó suy đoán bao nhiêu biết bao nhiêu lần về thân phận lai lịch của Dương Phàm, nhưng tuyệt đối hắn không nghĩ tới, đối phương lại là đến từ ngoài Cực Bắc.
Nếu là đến từ ngoài Cực Bắc, như vậy hết thảy đều có thể hiểu được thông suốt.
Vì sao tu vi Dương Phàm sâu không lường được, mấy năm trước hoàn toàn không biết gì về Cực Bắc, ngay cả Băng Tuyết Tiên Vực cũng không nghe nói qua.
- Đúng vậy! Tình thế biến đổi cấp bách, nếu không có gì ngoài ý liệu, nhiều lắm là hai tháng ta sẽ rời Băng Phách Tông, sau đó chuẩn bị đi khắp nơi Cực Bắc, để đạt mục đích chuyến đi lần này. Chờ chuyện này hết thảy xong xuôi, ta sẽ rời Cực Bắc.
Dương Phàm nói ra hết dự định của mình.
Mặc dù Lâm Thành có chỗ hiểu chỗ không, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều.
- Chuyện có liên quan thân phận lai lịch của ta, ngươi cố gắng đừng nói với người khác.
Trên thực tế, Dương Phàm cũng hiểu rằng: tin tức mình đến từ ngoài Cực Bắc, sớm hay muộn cùng sẽ có người đoán ra được.
Nhưng ở ngoài Cực Bắc rộng lớn vô tận, ai có thể dự đoán được hắn đến từ địa phương nào?
Hơn nữa từ Cực Bắc đến Bắc Tần, tu sĩ Nguyên Anh bình thường phải phi hành bốn năm mươi năm mới có thể tới, khoảng cách xa xôi biết bao.
Với tu vi của Dương Phàm hiện tại, ở những khu vực Bắc Tần, Cực Bắc này thật đúng là không sợ ai.
Từ đó về sau, Dương Phàm bắt đầu tĩnh tu.
Liễu Tuyết Cầm chịu sứ mệnh, muốn tạo quan hệ tốt với Dương Phàm, nhưng vẫn không có cơ hội.
Nếu không có cách nào tiếp cận Dương Phàm, nàng liền thay đổi phương pháp thường xuyên qua lại với Lâm Thành, quan hệ càng ngày càng tốt.
Hết thảy chuyện này, Dương Phàm đều thấy ở trong mắt, cũng không nói gì thêm.
Hắn tiêu phí không ít thời gian trong Tiên Hồng Không Gian, trợ giúp Thạch Thiên Hàn khôi phục thương thế.
Thạch Thiên Hàn bị tổn thương do tính hủy diệt đóng băng, còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của Dương Phàm.
- Không biết tình huống Vạn Hàn Băng Uyên Trì bên kia như thế nào?
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Không lâu sau chuyện có liên quan tới Kỳ Thạch cấm Phủ, tình hình Kỳ Thạch Lâm bên kia cũng truyền đến đây.
Nghe nói, lấy Kỳ Thạch Lâm làm trung tâm, trong vòng phạm vi một ngàn dặm toàn bộ bị đóng băng.
Hơn nữa còn có một số Băng hàn, dần dần lan tràn khắp Băng Tuyết Tiên Vực, làm cho môi trường ở nơi này ác liệt hơn trước kia một ít.
May mà, tình huống đến đó, rồi không có tiếp tục biến hóa tiến thêm nữa.
Nhưng chuyện này, lại dẫn tới chú ý của giới cao tầng Cực Bắc.
Một ngày nọ, thời điểm Dương Phàm dung nhập tâm thần vào Tiên Hồng Không Gian, cảm nhận được khí tức ở khu vực Linh Thú Viên có biến hóa.