Tiên Hồng Lộ - Tại hạ Dương Phàm, ra mắt tiền bối. Dương Phàm tiến tới một bước, ôm quyền thi lễ, giọng điệu thần thái ngưng trọng trước nay chưa từng có. Trong lúc đó, Hồn Căn dung hợp cùng một mảnh đại địa dưới chân, và duy trì liên hệ cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh dưới mặt đất. Hắn ngưng trọng hết sức cẩn thận như vậy, cho dù là lúc đối mặt với mấy cường giả Tam U lão mạ Hắc Phong Ma Hoàng, cũng không bằng. Lão nhân nghe tiếng nói, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn phía hắn, cặp con ngươi đục ngầu trong mắt kia tĩnh lặng không gợn sóng. - Tiền bối? Lão nhân phất tay cười nói: - Lão hủ không dám nhận! Nhìn thoáng qua, lão tựa hồ thật sự là một lão nhân bình thường. Nhưng Dương Phàm cũng không nghĩ là như vậy. - Xin hỏi tiền bối, ngài đã tấn chức Hóa Thần Kỳ, vì sao không chịu trói buộc trong thiên địa này? Ngoài mặt Dương Phàm vẫn giữ vẻ trấn định, không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói. Giọng điệu của hắn tỏ ra thập phần khẳng định, không giống như là thăm dò. Lời vừa nói ra, trong mắt lão nhân chợt lóe sáng, rồi bất ngờ sinh ra một áp lực, dường như đến từ trên hư không quanh mình phủ xuống. Dương Phàm thông suốt thiên địa tự nhiên, cảm quan càng thêm mẫn tuệ sâu sắc, trong lòng phát lạnh. Áp lực của Hóa Thần Kỳ mang tới, hoàn toàn bất đồng với cường giả Nguyên Anh. Cường giả Nguyên Anh dù linh áp cường đại mấy đi nữa, đều là đến từ cảnh giới linh hồn của bản thân hắn. Mà cảnh giới Hóa Thần chính là một cái ý niệm trong đầu, liền khiến cho cổ uy áp này từ hư không mà đến. Lục chủng của sinh mệnh chi nguyên trong cơ thể Dương Phàm, đột nhiên tăng tốc nhịp đập. Trong mắt hắn thoáng lóe lên một tia lĩnh ngộ. Cảnh giới Hóa Thần đem cảnh giới dung nhập vào bên trong thiên địa hư không, loại cảnh giới huyền diệu này, quả thực cường đại tới cực điểm. - Không, lão hủ cũng chưa có bước vào Hóa Thần Kỳ. Lão nhân áo xanh thản nhiên nói, lần đầu nhìn ngay mặt đánh giá Dương Phàm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc kỳ dị. - Không có? Dương Phàm nhướng mày, cảm giác của mình chẳng lẽ lại sai? Cảnh giới vượt trội như thế, tuyệt đối không phải Nguyên Anh Kỳ có thể so sánh được. Đối mặt với cảnh giới thần diệu dung nhập trong hư không bực này, cho dù tới tám, mười cường giả Nguyên Anh, cũng không hề có tác dụng. - Kỳ thật ngươi suy đoán cũng không sai biệt lắm. Lão nhân áo xanh tán thưởng cười, sau đó đưa tay ra hiệu mời Dương Phàm vào trong động phủ nói chuyện. - Còn người bằng hữu kia! Có muốn cùng nhau đi vào hay không? Lão nhân tựa cười như không cười nói. Ý của lão, đương nhiên là nói viễn cổ Cự Thạch Tinh ở dưới lòng đất. - Không cần. Dương Phàm lộ sắc mặt nghiêm túc, trong đôi mắt sáng ngời, làm cho người ta cảm nhận sâu sắc vẻ tự tin của hắn. Động phủ thực bình thường, Dương Phàm hoàn toàn nhìn không ra chút gì thần kỳ. Có lẽ, sau khi tu vi đạt tới trình độ này, hết thày đều trở lại nguyên trạng. - Các hạ thực tự tin, không sợ lão phu giữ ngươi ở lại đây sao? Khí tức giản dị tự nhiên trên người lão nhân biến mất, lại biến thành như viên ngọc chói sáng. Phần khí chất này thật siêu phàm nhập thánh, mỗi cái giơ tay nhấc chân, dường như hội tụ vô số hào quang trong thiên địa. - Tiền bối nói đùa, cho dù chân chính bước vào cảnh giới Hóa Thần, cùng phải chịu trói buộc trong thiên địa này. Dương Phàm hơi biến sắc, ngay lập tức khôi phục lại vẻ trầm tĩnh trấn định như thường. Đối phương nếu mời mình tới làm khách, khẳng định có chuyện cần thương nghị. Còn như thực muốn động thủ, cũng không cần phải phiền toái như vậy. - Ngươi biết được thật không ít. Lão nhân áo xanh lộ sắc mặt kinh ngạc: - Chỉ có thời điểm tu vi cảnh giới chạm đến điểm giới hạn của Hóa Thần, mới có thể cảm nhận được ước thúc như lao tù trong thiên địa này. - Xin hỏi tiền bối, ngài vì cái gì không chịu ước thúc trong thiên địa? Dương Phàm lại hỏi, - Lão hủ trong tay không có các kỳ vật như Chí Bảo Long Khí, không dám tùy tiện đột phá ràng buộc bình cảnh của Hóa Thần? Lão nhân áo xanh làm như không có gì quan trọng nói. - Ta hiểu được Dương Phàm lập tức lộ ra vẻ giật mình kinh ngạc: - Tiền bối đạt tới cảnh giới linh hồn Hóa Thần Kỳ, lại như trước áp chế tu vi ở Nguyên Anh đỉnh. Cũng chỉ có tình huống này, mới có thể giải thích trạng thái của lão nhân giờ phút này. Tuy nhiên, theo trong miệng lão nhân áo xanh, Dương Phàm lại nắm được một ý tứ khác: Ở dưới tình huống có được Chí Bảo Long Khí, dường như có thể ở mức độ nhất định nào đó, chống lại được trói buộc trong thiên địa này. - Ngươi đoán không sai! Lão nhân áo xanh khẽ thở dài, trong mắt dường như còn lộ ra một chút vẻ bất đắc dĩ. - Vậy không biết tiền bối gọi ta đến, có gì chỉ bảo? Dương Phàm híp hai tròng mắt lại, đánh giá đối phương. Theo từ đầu hắn quan sát, lão nhân này thân là Thái thượng trưởng lão Băng Phách Tông, mà lại sống hơn một ngàn năm trăm năm. Cường giả Nguyên Anh thì theo cảnh giới chênh lệch, tuổi thọ ở khoảng một ngàn đến một ngàn năm trăm năm. Mà lão nhân áo xanh này, mặc dù cảnh giới linh hồn đạt tới Hóa Thần Kỳ, nhưng ở đối đầu với ước thúc của tuổi thọ vẫn có phần khó khăn. Lão nhân áo xanh trầm ngâm thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: - Lão hủ không biết ngươi tới Cực Bắc có mục đích gì, tuy nhiên đã có duyên gia nhập Băng Phách Tông, cũng là có một mối cơ duyên với bản tông. Vừa lúc tuổi thọ của lão hủ sắp đến hạn mức cao nhất, nếu không đột phá Hóa Thần Kỳ thì chỉ có tọa hóa. - Ý của tiền bối là Dương Phàm đã đoán được vài phần. - Trong vòng mười năm, lão hủ phải đối mặt với hai lựa chọn: Thứ nhất, tọa hóa ngay tại chỗ, chấm dứt tuổi thọ. Thứ hai là rời xa Cực Bắc, tìm tới Thánh địa tu tiên trong truyền thuyết: Đại Tần Vương Triều. Khi lão nhân áo xanh đề cập tới bốn chữ Đại Tần Vương Triều, trong mắt lóe ra sắc thái kỳ dị. - Mà Băng Phách Tông là đại phái nhất lưu ở Cực Bắc, lão hủ đã gửi gắm ngàn năm tâm huyết. Một khi ta rời đi, trong tông phái không có cường giả thực lực có thể so với đại tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, trong vòng mấy trăm năm chắc chắn đi vào suy vong. Lão nhân áo xanh khẽ thở dài. - Trước khi đi, chẳng lẽ tiền bối không thể đào tạo ra một vị đại tu sĩ Nguyên Anh sao? Dương Phàm khó hiểu nói. - Ngươi cũng thấy đấy. Băng Phách Tông ta mặc dù có vài vị Nguyên Anh, nhưng đều là cảnh giới sơ kỳ, nếu không gặp kỳ ngộ gì lớn, chỉ sợ suốt đời cũng không có hy vọng tấn chức cảnh giới hậu Kỳ. Thử nghĩ, với tình huống này làm sao có thể sống yên ở Băng Tuyết Tiên Vực. Không nói đến Băng U Cung, Cổ tộc các thế lực kế thừa từ xa xưa, cho dù là đại phái nhất lưu như Huyền Băng Môn, cũng có thể hình thành uy hiếp lớn lao cho tông môn ta. Trong đôi mắt Lão nhân áo xanh lộ vẻ lo âu. Dương Phàm thoáng hơi kinh ngạc. Băng Phách Tông sau địa vị Thái thượng trưởng lão của lão nhân áo xanh này, đích xác không có đại nhân vật nào có thể xứng đáng thay thế được. Theo hắn biết, ở Cực Bắc có gần mười đại phái nhất lưu, trong mỗi đại phái nhất lưu, cơ bản có đại tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, hoặc là hai ba vị cường giả Nguyên Anh trung Kỳ trở lên. - Tiền bối có chuyện gì, có thể nói thẳng ra. Dương Phàm cười nói. - Lão hủ họ Khương, tên Trường Phong. Lần đầu tiên lão nhân nói ra tên họ của mình. - Thì ra là Khương tiền bối. Dương Phàm gật gật đầu, chờ đối phương nói tiếp. - Khương mỗ có một thỉnh cầu, mặc kệ đạo hữu đến từ phương nào, đến Cực Bắc có mục đích gì, nếu đã gia nhập bản tông, lão hủ chân thành hy vọng, ngươi có thể trở thành trưởng lão của bản tông. Trong mắt Khương Trường Phong lộ rõ vẻ chờ mong bức thiết. - Cái này Dương Phàm có vẻ khó xử nói: - Dương mỗ sau khi làm xong việc ở Cực Bắc, sẽ lập tức rời đi. - Ngươi chỉ cần trở thành trưởng lão vinh dự của bản tông, ở thời khắc nguy nan, có thể viện trợ một phần là được. Hơn nữa ở Cực Bắc này lão hũ cũng có một hai vị bằng hữu có thể tin tưởng, trên danh nghĩa là trưởng lão vinh dự bản tông, chỉ tiếc tuổi thọ của họ cũng không đến một trăm năm. - Vì cái gì tiền bối coi trọng ta như vậy? Dương Phàm có phần khó hiểu, - Bởi vì lão hủ có thể cảm nhận được, ngươi còn rất trẻ, chỉ sợ còn chưa tới hai trăm tuổi, ngày sau tiềm lực vô hạn. Khương Trường Phong đáp. Dương Phàm vẫn như trước tỏ ý không muốn lắm, loại chuyện không có lợi này, ai nguyện ý làm? - Không biết Dương đạo hữu đi vào Cực bắc, có mục đích gì, nói không chừng lão hủ có thể giúp đỡ phần nào. Khương Trường Phong cười nói. Dương Phàm hơi sáng mắt lên, người này chính là nhân vật một chân bước vào Hóa Thần Kỳ, sống lâu ở Cực Bắc như thế, thực rất có thể biết không ít, Vì thế, Dương Phàm lập tức nói ra một lần mục đích tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy và tinh thần Chiêm Bặc Đạo của mình. Khương Trường Phong nghe xong, sau đó vuốt râu cười: - Tuy rằng không biết Cực Bắc này, thật sự có Thiên Nhất Hồn Thủy hay không, nhưng hai chuyện này, ta đều biết manh mối, đặc biệt là phần sau, lão hủ gần như có thể xác định trăm phần trăm. Dương Phàm nghe vậy mừng rỡ: - Tiền bối có thể nói cho biết một trong hai không? Thực là: "Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu." - Khắp Cực Bắc người biết việc này rất ít rất ít, mà lão hủ vừa lúc là một trong số đó. Nhưng ít nhất Dương đạo hữu cùng phải đáp ứng làm trưởng lão vinh dự của Băng Phách Tông ta chứ? Khương Trường Phong cười tủm tỉm nói. Nghe vậy, mặt Dương Phàm hơi đổi sắc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Đúng nếu như Dương Phàm không muốn ngồi trên cái ghế không hề có ích lợi, còn phải gánh vác trách nhiệm này, Khương Trường Phong cùng sẽ không dễ dàng nói cho Dương Phàm chuyện bí ẩn đó. Dương Phàm trầm ngâm một lát, gật đầu hờ hững nói: - So với giao dịch này, Dương mỗ làm. Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện ba tấm ngọc phù màu đen, thản nhiên nói: - Dương mỗ không thể cam đoan hàng năm có mặt ở Băng Phách Tông, nhưng có thể hứa hẹn ba lần cơ hội ra tay trợ giúpể Bất kê cách xa nhau rất xa, chỉ cần bóp nát ngọc phù này, liền có thể theo lời gọi tới. Trong mắt Khương Trường Phong thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, tiếp nhận ngọc phù màu đen vào tay, gật gật đầu: - Tốt lắm, ở Cực Bắc Dương đạo hữu có bất cứ nghi vấn gì, lão hủ biết đều giải đáp, bao gồm manh mối tin tức về Thiên Nhất Hồn Thủy và tinh thần Chiêm Bặc Đạo. - Xin Khương tiền bối nói ra. Trong lòng Dương Phàm hơi có chút cấp bách. Đến Cực Bắc cũng đã nhiều năm, cuối cùng có thể tìm được một ít manh mối, hơn nữa là hai sự kiện đồng thời có tiến triển. - Có liên quan tới Thiên Nhất Hồn Thủy, theo Khương mỗ biết thật lâu trước kia, thời điểm Băng Tuyết Tiên Vực vừa mới khai sáng, từng xuất hiện qua một lần. Từ đó về sau không còn nghe nói tới nữa. Khương Trường Phong không nhanh không chậm giải đáp, - Như vậy lúc ấy, Thiên Nhất Hồn Thủy là xuất xứ từ đâu? Dương Phàm sáng mắt lên hỏi. Ở Bắc Tần dường như từ xưa đến nay, cũng không có xuất hiện Thiên Nhất Hồn Thủy, mà không ngờ ở Cực Bắc lại có ghi chép xuất hiện qua. - Đến từ một gia tộc ẩn thế Thần bí nhất ở Cực BắcCổ tộc. Trong mắt Khương Trường Phong chợt lóe sáng kỳ lạ, cuối cùng gần như phun ra từng chữ một. - Cổ tộc? Dương Phàm có phần kinh ngạc, hắn đến Cực Bắc mấy năm nay, nhưng chưa từng nghe nói qua tộc này, Mà một cái gia tộc Thần bí như vậy, không ngờ đã từng xuất hiện Thiên Nhất Hồn Thủy! Dương Phàm cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, đồng thời lại cảm thấy khó tin. - Manh mối Thiên Nhất Hồn Thủy, ta chỉ biết có vậy thôi. Khương Trường Phong thở phào một hơi: - Về phần tinh thần Chiêm Bặc Đạo kế thừa, tuy rằng cũng rất bí ẩn, nhưng lão hủ vừa lúc cũng biết, toàn bộ Cực Bắc chỉ có một chỗ
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.