Tiên Hồng Lộ Trong ánh mắt chờ mong của Dương Phàm, Khương Trường Phong phất tay, trong tay xuất hiện một chiếc ngọc giản chất liệu bình thường. Ngọc giản? Dương Phàm có chút khó hiểu. - Ha ha, đây là bản đồ Cực Bắc Chi Tâm, vị trí địa lý lớn nhỏ đều đánh dấu đủ ngay cả vị trí khái quát Chiêm Tinh Tháp cũng ở trên đó. Khương Trường Phong mặt đầy ý cười, đưa chiếc ngọc giản trong tay cho Dương Phàm. Dương Phàm mừng rỡ, tiếp nhận vật này, có chút bất ngờ nói: - Tiền bối làm sao tìm được bản đồ này? - Lão hủ sống hơn một ngàn năm ở cực bắc, nhận thức rất nhiều người, kể cả một số người Cổ tộc, ta cũng có quen biết. Khương Trường Phong vẻ mặt ôn hoà nói: - Trong thời gian ngươi đi ra ngoài, ta cố ý đi một chuyến đến Cổ tộc, nhận được chiếc ngọc giản này từ chỗ một vị bằng hữu. - Đa tạ Thái thượng trưởng lão. Dương Phàm lần đầu sản sinh hảo cảm với Khương Trường Phong. Đối phương thân là cường giả nửa Hóa Thần Kỳ, vì chuyện của mình mà còn cố ý đi ra ngoài, quả thật đáng quý. - Không cần khách sáo, hiện giờ ngươi cũng coi như một vị trưởng lão Băng Phách Tông ta, chuyện có thể giúp đỡ, lão hủ tự nhiên sẽ làm hết toàn lực. Khương Trường Phong lời nói rất tùy ý. - Thái thượng trưởng lão, Chiêm Tinh Tháp ngài vừa nói là chỉ Dương Phàm thoáng nghi hoặc hỏi. - Chiêm Tinh Tháp, chính là chỗ tinh thần Chiêm Bặc Đạo truyền thừa, cũng xưng là Tinh thần Tháp, lão hủ cũng chỉ nghe nói nhưng không đi qua. Cho dù chiếc ngọc giản này có đánh dấu, cũng rất khó tìm được vị trí Chiêm Tinh Tháp. Khương Trường Phong giải thích. - Có chiếc ngọc giản bản đồ này, như thế là đủ rồi. Dương Phàm rất tự tin nói. Cáo biệt Thái thượng trưởng lão, Dương Phàm ở trong động phủ chính mấy ngày, liền lập tức đi Cực Bắc Chi Tâm. Hắn cùng cân nhắc dẫn theo viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng đi, nhưng nghe nói Cực Bắc Chi Tâm rất là xa xôi, mang nó theo sợ rằng có chút không tiện. Dương Phàm căn cứ bản đồ ngọc giản, nhắm hướng bắc băng tuyết Tiên Vực bay đi. Phạm vi băng tuyết Tiên Vực cũng không lớn, phạm vi chỉ mấy vạn dặm. Rời khỏi băng tuyết Tiên Vực, một lần nữa tiến vào trong hoàn cảnh cực hàn ác liệt, đập vào mắt là một mảnh sông băng mênh mông vô tận. Sau đó, con đường cực kỳ xa xôi khô khan. Càng đi lên phía bắc, khí lạnh càng đáng sợ. Lúc đầu, tu sĩ bình thường còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mấy ngày qua đi, cực hàn cùng bão tuyết đáng sợ, chỉ khoảng khắc là có thể tước đi sinh mệnh tu sĩ bình thường. Dương Phàm biết, mình đã tiến sâu vào trong nội vực, nhưng còn xa xa mới đến, tiếp tục bay. Khoảng một tháng sau, hoàn cảnh ác liệt đạt đến một trình độ làm người ta giận sôi. Khu vực trước mắt đây, băng quang ngập trời, gió bão băng vụn che lấp hết tầm nhìn. Hàn khí nơi này, gấp mười lần sông băng nội vực, Dưới tình huống như vậy, coi như tu sĩ bậc cao bình thường cũng khó thừa nhận. Kim Đan bậc cao ở trong hoàn cảnh này, tối đa chống đỡ được nửa giờ, sẽ lập tức mất mạng, chết dưới hoàn cảnh thiên nhiên. Dưới tình huống như vậy, Dương Phàm cũng mơ hồ có chút quá sức, vận chuyển pháp lực chống lại hoàn cảnh ác liệt này."Nơi đây chính là Cực Bắc Chi Tâm?" Dương Phàm hít vào một hơi lạnh, lấy ra ngọc giản, dựa theo đánh dấu trên đó, bay vào nội bộ Cực Bắc Chi Tâm. Phi hành khoảng hai ba ngày, trong tầm nhìn xuất hiện một ngọn núi cao vọt xuyên thẳng tầng mây. Ngọn núi này nhìn mãi không thấy đỉnh, độ cao khó mà đánh giá, ít nhất cùng phải vạn trượng."Chính là nơi này đây sao?" Dương Phàm hiện dị sắc, đối chiếu với ngọc giản, xác nhận hai lần ba lượt, mới ngừng lại. Sau đó, hắn dọc theo đỉnh băng thật lớn, chậm rãi vòng quanh quan sát. Quẩn quanh một vòng, hắn phải dùng tới nửa canh giờ mới thấy được ngọn núi này to lớn thế nào. Đương nhiên, trong quá trình Dương Phàm vòng quanh, mở ra cảm quan tìm tòi tỉ mỉ. Trong quá trình này, thân hình hắn leo lên cao từng chút. Theo độ cao tăng lên, hàn khí cùng ngày càng nặng. Nửa ngày sau, Dương Phàm đi đến đỉnh núi băng thật lớn, bỗng nhiên giật mình sững ra. Trong tầm mắt, là một tòa cỗ tháp xa xưa tang thương, đứng vững giữa mảnh băng tuyết ngập trời. Ở trong khu vực đặc thù này, dường như không thấy được ban ngày, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một mảnh tinh không sáng lạn. Từ khi tới cực bắc, bởi vì hoàn cảnh giới hạn, hắn gần như không thấy được tinh không mê người như vậy. Còn tòa Chiêm Tinh Tháp hùng vĩ tang thương, sừng sững trên đỉnh băng, đắm chìm trong tinh quang, phảng phất như tồn tại từ viễn cổ, được giao sứ mệnh lịch sử thần thánh. Dương Phàm cảm giác chấn động sâu sắc, hoảng hốt một lúc lâu. Chậm rãi đến gần Chiêm Tinh Tháp, cảm quan thông triệt thiên địa của Dương Phàm như nghe được chú văn tối nghĩa lượn lờ, sinh ra liên hệ khó hiểu với viễn cổ tinh không. Đúng, chính là cỗ hơi thở này, rất quen thuộc. Trong lòng Dương Phàm khẽ động, thân hình bay lên trời, trực tiếp bay về phía Chiêm Tinh Tháp. Chờ chân chính tới gần tòa Chiêm Tinh Tháp, Dương Phàm ở trước mặt nó, giống như một con kiến bé nhỏ. Chiêm Tinh Tháp còn muốn hùng vĩ hơn Dương Phàm tưởng tượng, không thể đánh giá độ cao. Ngay khi Dương Phàm gần chạm vào Chiêm Tinh Tháp, bỗng nhiên sinh ra một tia cảm ứng. - Thần thánh phương nào, dám tới phạm Tiên Tần Chiêm Tinh Tháp ta? Một giọng nói uy nghiêm hùng hồn truyền tới từ Chiêm Tinh Tháp, bỗng dưng phủ xuống một cỗ uy áp. Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trên Chiêm Tinh Tháp có một nam tử mặc giáp bạc, thân sắc nghiêm túc. Trong tay nam tử giáp bạc cầm trường kích, áo giáp vũ khí trên người đều lộ ra khí tức xa xưa, ngay cả giọng nói cùng mang một loại lắng đọng năm tháng lịch sử. Dương Phàm lại cảm giác, ngữ khí người này có chút tương tự giọng điệu Cổ Huyền Minh. Có lẽ, đây là giọng điệu hàm súc bảo lưu lại từ thời kỳ Tiên Tần. Làm cho Dương Phàm kinh ngạc nhất, chính là nam tử giáp bạc này lại là một Nguyên Anh đại tu sĩ. Nguyên Anh đỉnh! Một thân trang bị đối phương đều là cấp cổ bảo trở lên, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế uy nghiêm to lớn. Nếu như chỉ là một vị Nguyên Anh đại tu sĩ, Dương Phàm tự nhiên sẽ không sợ hãi. Vù vù vù Đúng lúc này, từ trong Chiêm Tinh Tháp lại bay ra hai thị vệ giáp bạc. Dương Phàm ngưng mắt nhìn, cũng là cường giả Nguyên Anh đỉnh, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Vù vù vù Sau khoảng khắc, lại bắn ra mấy đạo ánh sáng bạc. Ánh mắt đảo qua, lại có mười thị vệ giáp bạc, mỗi người trong tay đều cầm trường kích xa xưa, khí thế bức người. Mười tên cường giả Nguyên Anh đỉnh, xếp thành hàng ngang, hình thành uy áp khí thế làm Dương Phàm không rét mà run. Đội hình như vậy, có thể nói kinh thế hãi tục. Dương Phàm hít vào một hơi lạnh. Chiêm Tinh Tháp này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có nhiều cường giả trấn thủ như vậy. Dù là Dương Phàm có cường đại thế nào, cùng sẽ không tự tin tới mức cho rằng có thể đồng thời chống lại mười đại Nguyên Anh đỉnh. - Trước tiên bắt lấy hắn rồi nói. Trong đó một gã thị vệ giáp bạc đề nghị. Dương Phàm nghe vậy, không khỏi rùng mình một cái, thân hình lui nhanh ra xa mấy chục trượng, đồng thời tế ra Bằng Vũ Phiến. Xoạt xoạt Một mảnh lưỡi đao ánh sáng vàng kim xoay tròn cực nhanh, hình thành một đôi cánh vàng dài hai trượng ở phía sau lưng Dương Phàm. Đồng thời, Tường Vân Ngoa tùy thời có thể tế ra. Làm xong chuẩn bị, ánh mắt Dương Phàm trở nên sắc bén, cười lạnh một tiếng: - Lẽ nào Chiêm Tinh Tháp không chào đón khách từ phương xa đến sao? - Khách nhân? Trong đó một thị vệ giáp bạc cười nhạo: - Chiêm Tinh Tháp là cấm địa cực bắc, người tự ý xông vào phải chết, về phần khách nhân, sẽ không tới từ sông băng, ngươi khẳng định không phải. Dương Phàm cau mày, xem ra mình muốn gặp Vũ Văn Hâm, dường như gặp lực cản. - Tại hạ có một vị bằng hữu, ngay ở trong quỷ tháp, các vị có thể giúp truyền lời một chút. Dương Phàm chắp hai tay, hành một lễ tiết thời kỳ Tiên Tần. Thấy cảnh này, mười thị vệ giáp bạc kia chợt hòa hoãn lại, cùng làm một lễ tiết với Dương Phàm. - Chẳng hay các hạ muốn tìm người nào? Một thị vệ giáp bạc trong đó hỏi. - Vũ Văn Hâm, Dương Phàm khẽ nói ba chữ: - Nàng tiến vào Chiêm Tinh Tháp, hẳn không đủ trăm năm. Nghe vậy, mười thị vệ giáp bạc kia sắc mặt đại biến. - Ngươi muốn tìm Tinh Tôn Một đại tu sĩ giáp bạc trong đó kinh hô. - Tinh Tôn? Dương Phàm nao nao. - Hừ! Tinh Tôn địa vị cao thượng, nào phải một người lai lịch không rõ có thể gặp được? Mười thị vệ giáp bạc đồng thời vung trường kích, lóe ra hàn quang, sát khí lẫm liệt bức tới. Dương Phàm bị dọa nhảy dựng, vì sao bọn họ lại phản ứng lớn như vậy. - Dừng tay. Đúng lúc này, một tiếng nói già nua truyền tới. Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy một lão giả tóc trắng xóa, tay cầm quyền trượng, bay ra từ một góc Chiêm Tinh Tháp. Lão giả tóc trắng này mặt đầy nếp nhăn, trên người lắng đọng một cỗ năm tháng tang thương, hai mắt tràn ngập cơ trí, làm người ta không khỏi kính ngưỡng. - Đại tế sư. Mười thị vệ giáp bạc này đồng loạt quỳ giữa hư không, hành lễ với lão giả này. Đại tế sư? Ánh mắt Dương Phàm đừng trên người lão giả này, có một loại cảm giác nhìn không thấu. - Tinh Tôn sớm có tiên đoán, mấy ngày gần đây sẽ có khách quý đến chơi, đến từ nơi sông băng. Đại tế sư tóc bạc giọng nói ôn hòa, cười nói. Mười thị vệ giáp bạc nghe vậy, lập tức lui về Chiêm Tinh Tháp, cung kính vô cùng. - Các hạ có phải đến từBắc Tần? Đại tế sư tóc bạc lại cười nói, ánh mắt ấm áp. Dương Phàm khẽ giật mình, gật đầu nói: - Đúng vậy. Nếu đối phương biết hắn đến từ Bắc Tần, như vậy khẳng định nhận biết Vũ Văn Hâm. - Khách quý phương xa, mời vào Chiêm Tinh Tháp. Ta dẫn ngài đi gặp Tinh Tôn. Đại tế sư tóc bạc nâng tay ra hiệu, rất là khách khí. Cùng lúc này, ở băng tuyết Tiên Vực, Một sơn cốc bị ảo trận huyền diệu che giấu, sừng sững một mảnh cung điện khổng lồ. Trong một tòa cung điện hùng vĩ hào hoa nhất. - Bái kiến phụ vương. Một nam tử anh tuấn toàn thân phục sức hoa lệ, đi vào bên trong diện. Nếu như Dương Phàm ở đây, nhất định có thể nhận ra người này, chính là Cổ Huyền Minh trước đó cùng đánh một trận nguyên khí đại thương với mình. Lúc này, Cổ Huyển Minh vô cùng cung kính, hành lễ với một lão giả râu dài đứng trước án thư trong điện. Lão giả râu dài này mặc áo bào vàng, tinh thần khỏe mạnh, trên người có một loại khí thế cao quý uy nghiêm. Ở trước mặt lão, cường đại như Cổ Huyền Minh cũng rất là thấp thỏm. Trong mắt lão già áo bào vàng chợt lóe lệ quang, phẫn nộ nói: - Nghiệt tử. Vì sao phải sử dụng Chí Bảo Long Khí, còn không mau nói ra rõ ràng. Cổ Huyền Minh ánh mắt run lên, vội vàng nói: - Phụ vương, chuyện là thế này - Bản vương sớm cảnh cáo ngươi, Chí Bảo Long Khí không đến lúc sống chết trước mắt, quyết không thể sử dụng. Lão giả áo bào vàng vỗ mạnh lên bàn. Bùm! Cổ Huyền Minh quỳ xuống, hoảng sợ nói: - Phụ vương, người kia quả thật quá cường đại. Hắn nói lại một lần giao thủ với Dương Phàm, - Cái gì? Hắn còn lấy được máu hoàng tộc Tiên Tần trên người ngươi? Lão giả áo bào vàng tròng mắt co rụt, toàn đại điện một mảnh áp lực. - Là hài nhi sơ sẩy, nhưng chỉ là hắn không có Chí Bảo Long Khí, lấy được chút máu đó cũng không có tác dụng. Cổ Huyền Minh quỳ xuống, thấp giọng nói. - Ngươi làm sao có thể khẳng định, hắn lại không có Chí Bảo Long Khí? Ngay trước đó, bản vương từng cảm ứng được Chí Bảo Long Khí chợt xuất hiện ở cực bắc. Lão giả áo bào vàng mắt lạnh liếc Cổ Huyền Minh. Tiếp đó, lão hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trên người quanh quẩn một tầng long văn màu tím đậm, ẩn trong thiên địa. - Chỉ cần hắn còn ở nơi cực bắc, đồng thời luyện hóa Chí Bảo Long Khí, bản vương có thể xác định vị trí ước chừng. Lão giả áo bào vàng nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ứng. Một lúc lâu, lão đột nhiên mở mắt, phóng ra một đoàn tinh quang, vô cùng kinh dị nói: - Tinh Thần Tháp!
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.