Tiên Hồng Lộ Đôi mắt bạc như thần linh kia, trống rỗng hiện giữa hư không, không biết đến từ không gian xa xôi nào, chôn vùi thôi diễn do mười mấy chiêm tinh tế sư tạo ra. Dương Phàm nhìn chằm chằm đôi mắt này, chỉ cảm thấy nhịp tim tăng vọt. Đôi mắt bạc này ngạo nghễ bao quát, dừng lại trên mặt Vũ Văn Hâm một chút, sau đó liếc nhìn Dương Phàm, biến mất vào hư không. Hô Sau một lúc, mọi người mới thở phào một hơi. Trong chớp mắt đôi mắt bạc kia phủ xuống, phảng phát có ảo giác như thời không ngừng lại. Dương Phàm chỉ cảm thấy là lạ, có một cảm giác không nói rõ nên lời. Thủ đoạn thần thông như vậy, không phải tu sĩ giới này có được. - Nghi thức Tinh Tôn kết thúc. Vũ Văn Hâm chậm rãi nói ra mấy chữ, giọng nói trong trẻo réo rắt. - Nhưng mà Tinh Tôn hướng đi số mệnh của ngài còn chưa bói toán thành công, chuyện này liên quan đến số phận Tinh Thần Tháp ta. Nguyệt tế sư tiến lên hành lễ. Các tế sư còn lại sắc mặt đều tái nhợt, liên tục gật đầu. Nghi thức Tinh Tôn bói toán hướng đi số mệnh Tinh Tôn vì ngừa một đời Tinh Tôn mới dẫn Tinh Thần Tháp đi vào con đường hủy diệt. - Con đường vận mệnh của ta đã bị người che giấu, không ở trên mảnh thiên địa này, cho nên các người không cần phí sức. Vũ văn Hâm giọng nói mờ ảo như gió, lại có quyền uy vô thượng. - Vâng, Tinh Tôn. Các tế sư khác không dám hỏi nhiều, toàn bộ lui xuống dưỡng thương. Nơi này ngoại trừ Dương Phàm, còn có Nguyệt tế sư cùng vị Đại tế sư áo xanh nhạt trước đó. - Hai vị đại tế sư, các người còn có chuyện gì? Vũ Văn Hâm mắt sáng êm dịu. - Tinh Tôn, Đôi mắt bạc trước đó Nguyệt tế sư hết sức nghi hoặc hỏi. - Đừng hỏi nhiều, sau này không cần bói toán chuyện này, bằng không tự gánh hậu quả. Vũ Văn Hâm căn dặn. - Vâng. Nguyệt tế sư khom người cáo lui. Còn Đại tế sư tóc bạc kia lại không lập tức lui ra, hành lễ nói: - Tinh Tôn, vừa rồi truyền tống trận trong Tinh Thần Tháp đã khởi động, Cổ tộc Tần vương đến đây. - Ngươi cho hắn vào đi. Vũ Văn Hâm Vũ Văn Hâm. - Ha ha haBản vương đã tới. Một giọng nói tràn ngập khí phách vô cùng truyền đến. Bóng người chợt lóe, một lão giả áo bào vàng vọt lên đỉnh Chiêm Tinh Tháp. Vù vù vù Đúng lúc này, mười mấy bóng người màu bạc như bóng với hình, đuổi theo sau. - Thần thánh phương nào, dám xâm nhập Thánh địa Chiêm Tinh Tháp. Mười mấy thị vệ giáp bạc bay vụt tới, vây quanh lão giả áo bào vàng. Dương Phàm ngưng mắt nhìn tới, phát hiện đường nét khuôn mặt lão giả áo bào vàng này có ba bốn phần giống với thiếu chủ Cổ tộc mình gặp trước đó. Trong lòng hắn vừa động, thầm nghĩ:"Lẽ nào người này là tộc trưởng Cổ tộc?" Hắn bình thản như không, đứng tại chỗ, cười xem chuyện. Lúc này có mười mấy vị Nguyên Anh đại tu sĩ vây quanh, dù thực lực đối phương mạnh hơn đi nữa, chỉ sợ cũng khó chống cự. - Hừ! Các ngươi dám ra tay với ta. Trên người lão giả áo bào vàng đột nhiên bốc lên hoa văn rồng tím đậm ngập trời, hai mắt đỏ đậm, lửa đỏ hừng hừng. Một cỗ long uy hoàng tộc áp bách tới. - Hậu duệ hoàng tộc! Mười mấy thị vệ giáp bạc thất kinh. Lão giả áo bào vàng vừa lật tay, xuất hiện một lệnh bài vàng kim, tản ra một cỗ uy áp kỳ lạ. - Vương Hầu Lệnh? Các thị vệ vẻ mặt kính sợ, đều hành lễ, sau đó lui ra. - Các ngươi lui xuống đi, Tần Vương gia là khách quý Chiêm Tinh Tháp. Vũ Văn Hâm nhàn nhạt nói. Những thị vệ giáp bạc này như được đại xa, xoạt một cái, ánh bạc lóe lên, biến mất không thấy. - Tần Vương gia, sao ngài lại xông lên nơi này? Đại tế sư tóc bạc chất vấn, có chút không vui. - Dù sao nghi thức Tinh Tôn đã kết thúc, bản vương không cần lảng tránh, đến đây cầu kiến Tinh Tôn. Lão giá áo bào vàng tiến lên, đi đến gần Vũ Văn Hâm, vẻ mặt tôn kính nói: - Tại hạ Tần Quang Đức, bái kiến Tinh Tôn. Đối với Vũ Văn Hâm, hắn lại duy trì kính ý rất lớn. - Tần Vương gia, lần này ngài tới Tinh Thần Tháp, là vì Chí Bảo Long Khí? Vũ Văn Hâm bình tĩnh như không nói. - Đúng vậy, Tinh Tôn quả thật liệu sự như thần. Lão giả áo bào vàng gật đầu, trong mắt lóe ra mấy phần kính ý. Lão biết rõ, ở thời kỳ Tiên Tần, mỗi một đời Tinh Tôn đều là người sắp đặt số phận đại lục, địa vị vô cùng cao thượng. Thậm chí trong hoàng tộc Tiên Tần có lời đồn, Tinh Tôn âm thầm ủng hộ ai, người đó sẽ là chân long thiên tử đời tiếp theo. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lão vô cùng tôn kính Vũ Văn Hâm."Chí Bảo Long Khí?" Dương Phàm nao nao, thầm nghĩ:"Lẽ nào người này biết ta có Chí Bảo Long Khí, không tiếc đuổi tới Tinh Thần Tháp?" Ngay lúc này, Tần Quang Đức áo bào vàng, ánh mắt vừa lúc quét về phía hắn, trong mắt hiện một đạo lệ quang. Dương Phàm thầm nghĩ không tốt, quả nhiên là tìm tới cửa. Thần sắc Vũ Văn Hâm bình tĩnh như trước, hỏi: - Tần Vương gia có việc, có thể trực tiếp nói rõ. Tần Quang Đức gật đầu, sau đó ánh mắt xoạt một cái, dừng lại trên mặt Dương Phàm. Dương Phàm chợt cảm giác có một cỗ áp lực khó hình dung. Tu vi người này, chỉ sợ vượt xa bất kỳ cường địch nào mình gặp trong đời. - Tinh Tôn chính là người này đoạt lấy một kiện Chí Bảo Long Khí Tiên Tần ta thất lạc. Lão giả áo bào vàng vươn tay chỉ vào Dương Phàm, hùng hô chính nghĩa nói: - Chí Bảo Long Khí chính là thứ sở hữu của hoàng tộc Tiên Tân tạ há có thể cho người ngoài chạm tới? - Sai rồi. Dương Phàm đột ngột lên tiếng. - Cái gì, lẽ nào ngươi còn dám phủ nhận? Lão giả áo bào vàng cười châm chọc: - Giữa Chí Bảo Long Khí có liên hệ thần bí, chỉ cần ngươi luyện hóa bất kỳ một kiện nào trong Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, trên người tất nhiên sẽ hấp thu một chút số mệnh cùng long khí đặc hữu của Chí Bảo Long Khí. - Cho nên, mặc kệ ngươi giấu Chí Bảo Long Khí ở đâu, đều không thể xóa đi, cỗ hơi thở trên người ngươi. - Dương mỗ cũng không phủ nhận. Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên, nắm chặt tay nói: - Thế nhưng lão nói sai một điểm, kiện Chí Bảo Long Khí kia, không phải cướp tới, mà là Dương mỗ nhặt được. Dương Phàm nhấn mạnh chữ "nhặt" . Không phải đoạt tới, là nhặt được. Dương Phàm nhấn mạnh sự thật này. - Ngươi Lão giả áo bào vàng cứng lại, ngón tay chỉ vào Dương Phàm khẽ run lên. Đồng thời, sắc mặt Đại tế sư tóc bạc cùng lão giả áo bào vàng đều hung hăng co quắp một chút. Chí Bảo Long Khí, nối liền với số mệnh thiên địa. Nếu như người này không nói dối, quả thật "nhặt được" một kiện Chí Bảo Long Khí, vậy vận số của hắn cũng tốt quá đi chứ?"Chẳng lẽ người này thân có đại số mệnh, Chí Bảo Long Khí đã định trước do hắn có được?" Trong lòng Tần Quang Đức âm thầm giật mình. Làm hậu duệ hoàng tộc Tiên Tần, lão tự nhiên biết được, Chí Bảo Long Khí không phải người có cơ duyên thì không dễ có được. Nhưng lão khẳng định sẽ không vì vậy mà buông tha dễ dàng, Nên biết rằng, có được càng nhiều Chí Bảo Long Khí, số mệnh gia tăng lên mình sẽ càng nhiều. Trên đường tu tiên, kỳ ngộ cùng càng tốt, thậm chí ngay cả đột phá cảnh giới cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu như một người nào có thể tụ tập đủ Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí, như vậy cho dù là một phế linh căn, cũng có cơ hội đạp mây phi thăng - đây không phải là lời nói bậy. Khi đại kỳ ngộ đại số mệnh đặt lên thân mình, tất cả đều có thể. - Hừ! Đừng hòng ngụy biện, nhiễu loạn đề tài. Tần Quang Đức hừ lạnh một tiếng, chí khí sôi sục nói: - Chí Bảo Long Khí thuộc sở hữu hoàng tộc Tiên Tần ta, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Nếu ngươi thừa nhận có được một kiện Chí Bảo Long Khí, như vậy hiện giờ gặp được hậu duệ hoàng tộc Tiên Tần, theo lý nên vật quy nguyên chủ. - Đáng cười, triều đại thay đổi, chính là tất nhiên lịch sử. Ấn theo ý của các hạ, cuối thời thượng cổ, Tiên Tần thống trị toàn bộ Đông Thắng Đại Lục, toàn thiên hạ đâu cũng là vương thổ. Như vậy đến nay, chẳng lẽ mỗi một phần tài nguyên, mỗi một khối bảo địa linh khí tu tiên giới, đều thuộc về Tiên Tần hoàng tộc các ngươi? Dương Phàm cười lạnh hỏi ngược lại. - Ngươi Tân Quang Đức ngữ khí chợt nghẹn lại. Lão đương nhiên sẽ không cuồng vọng đến mức cho rằng tất cả trong thiên địa hôm nay đều thuộc về hoàng tộc Tiên Tần. Cho dù ở thời Tiên Tần cực thịnh, cũng không thể có được quyền thống trị tuyệt đối trên toàn đại lục này. - Huống chi, bậc bảo vật như Chí Bảo Long Khí, xưa nay người có duyên đạt được, kẻ có năng lực nắm giữ. Bằng không Dương mỗ làm sao luyện hóa được nó. Dương Phàm cười nhạo nói. Muốn mình giao ra Chí Bảo Long Khí? Không có cửa đâu. - Hay cho tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, nếu không phải ngươi mưu đoạt máu huyết hậu duệ Tiên Tần con ta, há có thể dễ dàng luyện hóa được Chí Bảo Long Khí? Trong mắt Tần Quang Đức chợt lóe hàn quang. Nếu không phải lúc này ở trong Tinh Thần Tháp, lại có Tinh Tôn ở bên cạnh, lão đã sớm ra tay rồi. - Tinh Tôn, mời ngài làm chủ cho hoàng tộc Tiên Tần chúng ta, trợ giúp bản vương bắt lấy người này. Tần Quang Đức cùng cung hành lễ với Vũ Văn Hâm, trong lòng âm thầm tính toán:"Nếu có thủ vệ Tinh Thần Tháp trợ giúp, đánh chết bắt giữ người này dễ như trở bàn tay." Dương Phàm đứng bên cạnh, vẫn không nhúc nhích, khóe miệng xẹt qua một tia trào phúng. Tuy rằng Vũ Văn Hâm không còn là Nhị quận chúa trước đây, thế nhưng nói giao tình quan hệ, không phải đối phương có thể so sánh. Quả nhiên, Vũ Văn Hâm nhàn nhạt nói: - Thứ khó tòng mệnh, Dương đạo hữu là khách quý Tinh Thần Tháp ta. Bản tôn không những không thể trợ giúp ngài đối phó hắn, đồng thời chỉ cần hắn còn ở trong Tinh Thần Tháp, không cho phép bất kỳ ai động tới một cọng tóc của hắn. Lời vừa nói ra, sắc mặt Tần Quang Đức lập tức khó coi. Tinh Tôn cự tuyệt hỗ trợ đã là chuyện lão không ngờ, nên biết rằng Cổ tộc cùng Tinh Thần Tháp đời đời đều có liên hệ, thậm chí vẫn có giao tình. Không ra tay hỗ trợ thì cùng thôi, Tinh Tôn này thậm chí còn ra tay che chở Dương Phàm. Điều này làm cho thân phận vương hầu hậu duệ Tiên Tần của lão, làm sao chịu được. - Tiễn khách. Vũ văn Hâm ngữ khí lãnh, đạm nói. Lời vừa dứt, mười mấy thị vệ giáp bạc xung quanh bay tới, xếp thành hai hàng. - Cung tiễn Tần vương. Trong đó một thị vệ khom người nói. - Tốt tốt tốt. Tần Quang Đức ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dương Phàm: - Tính là tiểu tử ngươi có bản lĩnh, có thể tìm đến Chiêm Tinh Tháp bảo hộ. Dứt lời, lão hóa thành một dải sáng tím đậm, chợt lóe liền mất, dung nhập vào trong hoàn cảnh nội vực cực bắc ác liệt. - Phiền toái Tinh Tôn rồi. Dương Phàm mỉm cười nói với Vũ Văn Hâm. - Nhấc tay mà thôi. Vũ Văn Hâm ánh mắt chợt tối lại: - Dù là Dương đại ca bảo muội ra tay giúp giết người này, muội cũng sẽ đáp ứng. - Hâm nhi Trong lòng Dương Phàm khẽ chấn động, nhìn nàng thật sâu. Có thể nàng đã không phải từng là Vũ Văn Hâm, nhưng ký ức cùng cảm tình ngày xưa vẫn còn đó. - Dương đại ca là ân nhân cứu mạng, người dẫn đường cho muội. Điểm này, Hâm nhi vĩnh viễn sẽ không quên. Vũ văn Hâm dứt lời, thân phận đã là Tinh Tôn chí cao vô thượng Chiêm Tinh Tháp, cúi đầu thật sâu trước Dương Phàm. - Tinh Tônkhông làm vậy được. Đại tế sư tóc bạc sắc mặt đại biến, kinh hô. Dương Phàm vội vàng nâng Vũ Văn Hâm lên, phảng phất cảm giác được nàng vẫn còn là Nhị quận chúa Yến Vương Phủ. - Nếu như vừa rồi Hâm nhi trợ giúp ta ra tay, sẽ nắm chắc mấy phần? Dương Phàm vội hỏi. Hắn vẫn thoáng có chút tiếc nuối chuyện này. - Một phần. Vũ Văn Hâm khẽ nói ra hai chữ. Dương Phàm càng giật mình, nắm chắc thấp như vậy?
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.