Tiên Hồng Lộ

Chương 613: Ngôi vị thành chủ



Trong nghị sự đại điện Thiên Khung Thành, toàn bộ hơn hai mươi vị bậc cao Nguyên Anh, đều dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ nhìn về phía nam tử nho nhã ngồi trên vị trí chủ tọa kia.

Giờ phút này, bầu không khí trong đại điện như ngưng đọng lại đến mức tận cùng.

Không ngờ Đại trưởng lão Quan gia lại đề nghị để Dương Phàm trở thành thành chủ Thiên Khung Thành.

Lời vừa nói ra, chúngbậc cao Nguyên Anh đều biến sắc.

Có điều bất đồng chính là, bên trận doanh Quan gia cùng với bộ phận thế lực trung lập, trong mắt nhưng lại có vài phần chờ mong.

Còn các vị trưởng lão Nguyên Anh Tào gia, sắc mặt lại cực kỳ khó coi, trong mắt Đại trưởng lão Tào gia lộ rõ vẻ không cam lòng.

Đối với đề nghị của Quan gia, mấy vị trưởng lão Nguyên Anh Tào gia đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt nhau đều để lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng không dám phản đối.

- Thành chủ?

Dương Phàm hơi sửng sốt, trong mắt thoáng hiện lên một tia do dự, rồi trong nháy mắt lại khôi phục vẻ trong sáng trấn định. Nhưng hắn vẫn không thể che dấu vẻ kinh ngạc trên mặt.

Tòa thành này hàng năm trôi nổi trên biển, quy mô rộng lớn, phạm vi có tới trăm dặm, bên trên chứa mấy vạn tu sĩ, hơn phân nửa đều là tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên, cường giả bậc cao cũng có mấy trăm vị.

Đối với đại đa số tu sĩ mà nói. Thành lũy trên biển này là một trong bốn thành lớn trong truyền thuyết ở Thiên Cầm Nội Hải, có thể nhìn thấy mà không thể tới gần. Có thể gia nhập trong đó, đều là vạn phần vinh hạnh tự hào.

Có lẽ, lúc trước ở thời điểm Dương Phàm chạy trối chết tới Thiên cầm Nội Hải, cũng khó có thể dự đoán được có một ngày mình có cơ hội trở thành chúa tể một tòa thành trên biển trong truyền thuyết.

- Dương đạo hữu! Thiên Khung Thành trong vòng một ngàn năm nay, không có một người nào đủ uy tín để đảm nhiệm thành chủ, điều này cũng làm cho thực lực của bản thành lép vế trong bốn thành lớn, thậm chí rất có thể sẽ bị xoá tên trong bốn thành lớn. Hiện giờ, Ma Vân Thành đứng đầu của bốn thành có mưu đồ bất lợi cho thành ta, nguy cơ bốn phía, nếu Dương đạo hữu có thể đảm nhiệm thành chủ của bản thành, nhất định có thể chấn nhiếp bốn phương. Ngày Thiên Khung Thành quật khởi, cũng sẽ không xa lắm.

Quan Tùng đứng dậy, dựa vào đạo lý dõng dạc phân tích điều hơn lẽ thiệt.

Trong trận doanh Quan gia đều thập phần tán thành với việc này, đều phụ họa theo.

Bằng vào quan hệ giữa Dương Phàm và Quan Tùng, một khi hắn trở thành thành chủ bản thành. Chẳng những có thể thay đổi vận mệnh xuống dốc của Thiên Khung Thành, mà còn có thể mang đến càng nhiều ích lợi cho Quan gia.

- Ý tốt của Quan đạo hữu Dương mỗ tâm lĩnh, nhưng ta không thể đảm nhiệm chức vị thành chủ.

Dương Phàm đứng dậy, vẻ mặt đầy ý cười, từ chối cơ hội vô cùng hấp dẫn này.

- Ồ!

Hắn cự tuyệt, khiến các bậc cao Nguyên Anh trong đại điện đều ồ lên kinh ngạc, tất cả đều có vẻ khó có thể tin.

Không ngờ ngôi vị thành chủ của một trong bốn thành lớn ở Nội Hải, vẫn không làm cho người này động tâm?

Dương Phàm cũng không có giải thích nhiều nguyên nhân vì sao, rất quyết đoán dứt khoát cự tuyệt.

Thấy vậy, các tu sĩ trận doanh Quan gia đương nhiên không thể đề cập tới chuyện này nữa.

Còn Đại trưởng lão Tào gia khẽ thở một hơi nhẹ nhõm, mắt nhìn về phía nam nhân thần bí trên ghế chủ tọa kia, càng cảm thấy đối phương sâu không lường được.

Trưởng lão Quan gia cũng chăm chú nhìn Dương Phàm với ánh mắt phức tạp, trong lòng thầm than: "Có lẽ đạt tới cấp bậc của đối phương, đích xác sẽ không thêm quan tâm tới chủ vị đứng đầu của một tòa thành này."

- Dương đạo hữu! Ngài không muốn đảm nhiệm thành chủ bản thành, Quan mỗ không thể ép buộc.

Trên gương mặt già lão của Quan Tùng vẫn tươi cười, thẳng thắn thành khẩn thỉnh cầu:

- Dương đạo hữu đến bản thành có mấy ngày, Quan mỗ việc gấp quấn thân, lại không kịp cũng ngài ôn chuyện, có thể lưu lại thêm một thời gian hay không.

Dương Phàm nhìn lão một cái, gật đầu nói:

- Được!

Hắn hiểu được một phần dụng ý của Quan Tùng, nếu lúc này mình có thể trấn thủ mấy ngày trong thành, thì có thể gia tăng uy tín của Quan gia ở trong thành.

- Không biết Dương đạo hữu dự tính đi tới chỗ nào ở Nội Hải?

Quan Tnrờng Thiên hàm chứa ý cười hỏi.

- Thiên Nho Đảo!

Dương Phàm cũng không giấu diếm.

Đi Thiên Nho Đảo, bởi vì nơi đó một là gần chỗ tụ tập phường thị nhân loại lớn nhất hải vực, có thể tìm được tăm tích Thiên Nhất Hồn Thủy.

Hai là nơi đó cũng là chốn cũ vấn vương trong lòng hắn.

- Thiên Nho Đảo? Dường như chúng ta đã đi ngang qua rồi.

Trong đó một gã bậc cao Nguyên Anh thấp giọng lẩm bẩm.

Hắn nói thật không phải đặt điều nói bậy, lúc trước trên đường Dương Phàm bay về hướng Thiên Nho Đào, vừa lúc gặp Thiên Khung Thành, đương nhiên Thiên Khung thành đã đi ngang qua nơi đó.

- Ha ha hacái này có quan hệ gì.

Quan Trường Thiên lộ vẻ mặt tươi cười:

- Cho Thiên Khung Thành thay đổi phương hướng, mục tiêu Thiên Nho Đảo!

Lời vừa nói ra, mấy Vị trưởng lão Nguyên Anh của Tào gia hơi chau mày.

Vì một người mà lại cho cả Tòa thành trên biển thay đổi đường hàng hải, thậm chí quay về lối cũ, điều này quả thực có điều không hợp lý

Đại trưởng lão Tào gia máy động môi, nhưng cuối cùng vẫn không có phản đối.

Hắn cũng có thể hiểu rõ ý của Quan gia, nếu có thể lập mối quan hệ tốt với nhân vật thực lực có thể sánh ngang chí cường giả Nội Hải trước mắt này, bất kể là đối với Thiên Khung Thành hay là Quan gia, đều có lợi ích thật lớn.

- Cái nàycó phải có hơi bất tiện hay không?

Dương Phàm chần chừ một lát rồi nói.

Vì ý muốn của riêng mình, mà thay đổi toàn bộ lộ trình của Tòa thành trên biển, điều này quả thực cũng có chút áy náy.

Nhưng rất nhanh, theo một tiếng ra lệnh của Quan Trường Thiên, mấy vạn tu sĩ cư ngụ trên Thiên Khung Thành, quả thực bắt đầu thay đổi phương hướng, chạy về hướng Thiên Nho Đảo!

- Sao lại thế này? Vì cái gì đột nhiên thay đổi lộ trình?

Trên tòa thành không hề ít tu sĩ không biết chuyện, xuất hiện một ít cảnh hỗn loạn nhỏ, nhưng rất nhanh có tu sĩ chấp pháp tới duy trì trật tự.

Dương Phàm lộ vẻ mặt cổ quái, nhưng rốt cục vẫn trầm mặc không nói gì.

Có lẽ, hắn cũng hiểu ra.

Thiên Cầm Nội Hải, hàng tỉ sinh linh nhìn như khổng lồ không thể nắm bắt.

Thế nhưng chân chính nắm giữ hướng đi và vận mệnh của Nội Hải, cũng chỉ gói gọn trong tay một vài cường giả đỉnh cao.

Chính như Thiên Khung thành hiện giờ, có tới mấy vạn tu sĩ cư ngụ trên tòa thành, đơn giản chỉ vì một ý muốn của Dương Phàm, mà thay đổi ý nguyện của mấy vạn người.

Thậm chí, Dương Phàm cũng không có ý tưởng này, mà là những cường giả kia chủ động thực hiện vì hắn.

Thiên Khung Thành hội nghị cao tầng lần này, nguyên nhân vì có sự hiện diện của vị khách nhân thần bí Dương Phàm này, đúng là vô cùng thuận lợi, trong hội nghị không có bất cứ tranh luận hay phản đối gì.

Cùng ngày, Quan gia an bài một chỗ khách phòng quy cách cao nhất, đẹp đẽ quý giá mà không mất thanh lịch cho ba người Dương Phàm.

- Dương Đại ca! Chúng ta phải ở trong này một đoạn thời gian sao?

Vân Vũ Tịch nắm tay Dương Phàm, trong đôi mắt đẹp hơi lộ vẻ không hiểu.

- Vũ Tịch! Muội sao vậy, không thoải mái à?

Dương Phàm nâng mặt của nàng lên, lẳng lặng chiêm ngưỡng gương mặt thiên nhiên hoàn mỹ không tỳ vết ấy.

- Từ khi vào Nội Hải đến nay, Vũ Tịch luôn cảm thấy lời kêu gọi ở chỗ sâu trong linh hồn, nhưng vẫn mơ hồ không rõ

Trên gương mặt trong sáng rạng rỡ của Vân Vũ Tịch, mang theo vẻ hoài nghi ngay cả chính nàng cũng không thể nói rõ.

- Lời kêu gọi?

Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng trọng.

- Thực thân thiết, quen thuộc, mà lại không thể dứt bỏ.

Màu xanh trong đôi mắt sáng của Vân Vũ Tịch hơi nhộn nhạo, thân thiết nhìn Dương Phàm, rồi dường như thực tùy ý hỏi:

- Dương Đại ca! Nếu một ngày nào đó Vũ Tịch mất tích, huynh sẽ làm sao?

- Tìm khắp chân trời góc biển, cũng phải tìm cho bằng được muội!

Dương Phàm hơi lộ ra ý cười, không rảnh suy tư nói.

Bất chợt hắn chồm tới, khẽ hôn lên môi của nàng. Vân Vũ Tịch theo bản năng phản kháng, lại thất bại rồi, nhất thời bị lạc mất phương hướng trong đó

Khi hai người ôm hôn môi nhau, hai cỗ khí tức sinh mệnh độc đáo giao tiếp vào nhau, dần dần ý thức hai người hòa hợp thành một, đồng thời sinh ra một loại cảm ứng thần bí.

Chỉ có điều Dương Phàm chung quy vẫn không có đột phá một phòng tuyến cuối cùng.

Vân Vũ Tịch có rụt rè và ngượng ngùng của nàng, chỉ cần hơi có ý phản kháng, Dương Phàm sẽ không cưỡng ép.

Là tiên tử hoàn mỹ trong mắt trong lòng mình, Dương Phàm không đành lòng làm vấy bẩn tờ giấy trắng thuần khiết này.

Từ đó về sau một đoạn thời gian, Dương Phàm, Vân Vũ Tịch, Hồ Phi ba người tạm thời lưu lại Thiên Khung Thành.

Đại trưởng lão Quan gia cũng Quan Tùng thường xuyên tìm tới nói chuyện trên trời dưới đất, cũng trao đổi một ít kinh nghiệm về tu luyện.

Ngẫu nhiên một lần, Dương Phàm hỏi Đại trưởng lão Quan gia chuyện có liên quan tới Hóa Thần kỳ, cảnh giới thần bí nhất này.

- Có liên quan tới Hóa Thần kỳ, lão hủ biết một chút, nghe nói cảnh giới này là lột xác thăng hoa thật lớn trên mặt linh hồn, nên muốn thành công tấn chức, rất khó rất khó

Quan Trường Thiên biết một vài điều, phần nhiều đều là suy đoán.

Dương Phàm hơi có vẻ thất vọng, vì để thôi diễn cảnh giới tiếp theo của Tiên Hồng, hắn vốn định tìm hiểu một chút huyền ảo của cảnh giới Hóa Thần.

- Vậy xin hỏi Đại trưởng lão, trong Thiên Cầm Nội Hải, hiện nay có cường giả Hóa Thần kỳ hay không?

Dương Phàm đề cập tới vấn đề mình quan tâm nhất.

Giờ phút này, duy nhất có thể tạo thành uy hiếp với hắn, chỉ có cao nhân Hóa Thần kỳ.

- Ở trong lịch sử Thiên Cầm Nội Hải, từng nhiều lần xuất hiện cường giả Hóa Thần kỳ, tuy nhiên chỉ là trong truyền thuyết. Còn Nội Hải hiện giờ, nghe nói cũng có cao nhân lánh đời như vậy.

Thần sắc Quan Trường Thiên dần dần ngưng trọng hẳn lên:

- Lão hủ biết, có một chỗ thực rất có thể có cường giả Hóa Thần kỳ.

- Chỗ nào?

Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng,

- Vĩnh Hằng Đảo!

Quan Trường Thiên trịnh trọng thốt ra ba chữ.

Vĩnh Hằng Đảo, được xưng Mặt trận vĩnh hằng của tu sĩ nhân loại ở Nội Hải, niên đại tồn tại cực kỳ xa xưa, ngay cả hàng tỉ yêu tu, cũng chịu thua không thể công phá.

Nó đại biểu cho một chuyện thần thoại.

- Vĩnh Hằng Đảo

Dương Phàm thì thào lẩm bẩm:

- Lúc nào đó phải tới xem thử!

Tuy nhiên, trạm kế tiếp của hắn chính là Thiên Nho Đảo, tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy, là một trong mục tiêu Dương Phàm không lúc nào không nghĩ tới.

Thiên Khung Thành chạy hai tháng trong hải vực mênh mông, rốt cục phía trước xuất hiện một hòn đảo căn cứ địa khổng lồ của nhân loại.

So sánh với các đảo khác bị yêu tộc thống trị nô dịch, hòn đảo này xuất hiện, giống như ánh rạng đông chiếu sáng bóng đêm.

Dương Phàm chăm chú nhìn hòn đảo ăn sâu trong trí nhớ, sắc mặt hắn lộ vẻ phức tạp khó nói nên lời.

Đây là Thiên Nho Đảo, hòn đảo cố định thuộc về nhân loại hiếm thấy trong Nội Hải.

Khi Thiên Khung Thành phương viên trăm dặm, hướng tới gần Thiên Nho Đảo, gợn sóng cuồn cuộn đánh vào hòn đảo khổng lồ kia.

Động tĩnh lớn như thế làm cho Thành lũy trên biển cũng Chiến hạm trên hải vực phụ cận, lay động một hồi.

Việc này thậm chí dẫn tới chú ý của tu sĩ chấp pháp trên Thiên Nho Đảo.

- Tòa thành trên biển thật lớntòa thành này có lẽ là một trong bốn thành lớn ở Nội Hạ

- Kỳ quái, lão phu nhớ rõ mấy tháng trước, trên đường gặp Thiên Khung Thành đi ngang qua nơi này rồi, như thế nào lại quay trở lại?

Phụ cận Thiên Nho Đảo, dẫn lên một hồi náo động.

Thành lũy trên biển cấp bậc bốn đại thành ở Nội Hải hạ thủy làm cho vô số tu sĩ dừng chân quan sát.

Không lâu, trên Thiên Nho Đảo còn phái ra vài vị trưởng lão Nguyên Anh lại đây tiếp đón thăm hỏi.

Lúc này, Thiên Khung Thành phái Quan Trường Thiên, Quan Tùng đi ứng phó.

- Quý thành hai tháng trước dường như đã tới Thiên Nho Đảo, không biết lần này đến bản đảo, có dụng ý gì?

Cầm đầu Thiên Nho Đảo tiếp đón, là một lão nho sĩ mặc áo xanh, đúng là một Vị đại tu sĩ Nho môn, lời nói cực kỳ hoà nhã.

- Thì ra là diện chủ Tử Thiên điện.

Quan Trường Thiên thập phần khách sáo, sau đó lại cười nói:

- Lần này Thiên Khung Thành tới quý đảo, là vì đưa ba vị khách quý đến Thiên Nho Đảo, hy vọng diện chủ Tử Thiên có thể chiếu cố một phần.

- Ba Vị khách quý?

Thanh sam lão nho sĩ lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng âm thầm líu lưỡi: "Nhân vật nào, mà lại khiến cho Thiên Khung Thành tự mình đưa tới, chẳng lẽ là chí cường giả Nội Hải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.