Tiên Hồng Lộ

Chương 627: Ùn ùn kéo tới





Một cỗ cảm giác bỏng rát mãnh liệt, truyền tới khi Dương Phàm dung hợp Hồn Căn với chồi non, làm tâm thần hắn run lên, lập tức thu hồi Hồn Căn.

Hồn Căn cũng cùng loại như Nguyên Anh tu sĩ bình thường, nhưng nó có thể ngao du đại địa, có thể hiểu được thiên địa, càng thêm huyền diệu.

Thế nhưng khi Hồn Căn Dương Phàm dung hợp độ cao cùng chồi non Tam Diệp Hoa, lại sinh ra một cảm giác nóng bỏng không tưởng tượng nổi.

Loại cảm giác bỏng rát này, không phải tổn thương thực chất, mà là một loại cảm xúc linh hồn.

"Quả nhiên, trong chồi non nho nhỏ ẩn chứa huyền ảo nhất định, dường như có thể cảm ứng ánh sáng cùng linh khí bên ngoài."

Dương Phàm rơi vào trầm tư ngắn ngủi.

Qua một lát, hắn lại cho Hồn Căn dung nhập vào chồi non. Lần này có chuẩn bị sẵn, loại cảm giác bỏng rát sáng lóa này phải nhẹ hơn nhiều.

"Chồi non này có sẵn năng lực cảm ứng, không có năng lực hấp thu chân chính, chẳng qua vẻn vẹn như thế, cũng làm người ta thán phục rồi."

Dương Phàm chỉ cảm nhận một bước, nhanh chóng rõ ràng công hiệu của chồi non.

Thế nhưng, rõ ràng công dụng của nó, cũng không có nghĩa là Dương Phàm hiểu thông cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo.

Một ít thời gian sau đó, hắn cảm ngộ toàn bộ quá trình sinh trưởng của Tam Diệp Hoa, Chồi non từ từ lớn lên, khỏe mạnh trở thành cành cây cùng lá hoa, nhỏ bé nhưng không mất vẻ mỹ lệ.

Cảm ngộ chồi non xong, hắn cũng không coi trọng, mà quan tâm loại lực thần bí mà bản thân chồi non "câu thông bầu trời".

Cứ như thế, lại cảm ngộ mấy ngày, trong lòng Dương Phàm lại đưa ra đủ loại huyền nghi.

"Vì sao chồi non này lại có năng lực cảm ứng bầu trời huyền bí, bản thân nó lại nhỏ yếu như vậy."

Đối với vấn đề này, Dương Phàm tiến hành một phen nghiên cứu suy nghĩ sâu.

Một gốc chồi non, tùy tiện một người vươn tay là lập tức đứt ngay, yếu đuối không chịu nổi.

Cuối cùng, trải qua muốn ngàn lần cân nhắc, Dương Phàm cho ra kết luận: lực cảm ứng của chồi non rất yếu, đây là tính cực hạn của nó. Còn nữa, nó chỉ có lực cảm ứng, nhưng không cách nào chân chính hấp thu lực lượng vũ trụ trời cao.

Kết luận này, làm cho Dương Phàm trở nên thông suốt.

Chính hắn chỉ cực hạn trong một gốc chồi nho nhỏ, hắn phải phóng tầm nhìn càng rộng rãi hơn, suy diễn cảnh giới Tiên Hồng hẳn là càng thêm thâm ảo hơn nữa.

Bản thân Tiên Hồng quyết bao quát tự nhiên sinh mệnh, thậm chí vạn vật thế gian bạt ngàn, phàm là thuộc phạm trù tự nhiên, đều dung nạp trong đó.

Một gốc chồi nhỏ, chỉ đại biểu một hạt muối trong biển sinh mệnh, chỉ cho Dương Phàm một tia linh quang, một cái tham chiếu.

Nghĩ tới điểm đó, trong ánh mắt Dương Phàm lưu chuyển ánh sáng xanh lục, lại có một lý giải mới với tính rộng lớn bao dung của Tiên Hồng quyết.

Đây cũng là hắn đứng ở trên cao, phạm vi nhìn càng thêm rộng rãi xa xôi.

Lúc chồi non từ từ lớn lên, trên cảnh cây nhỏ ngưng kết ra lá xanh be bé.

"Lá xanh này, hẳn là sau khi chồi trưởng thành, tiến một bước mọc ra từ thân"

Dương Phàm nhắm mắt lại, Hồn Căn toàn tâm toàn ý cảm ngộ ý xánh.

Bỗng nhiên, hắn cảm ứng được một khí tức nóng bỏng, một vòng mặt trời tỏa ánh sáng, mơ hồ hiện lên trên linh hồn hắn, lực nóng rát kia còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với trong chồi.

Dương Phàm lập tức thu hồi cảm quan, khẽ thở ra một hơi, trong mắt càng thêm hiểu ra nhiều hơn.

Hắn có thể mơ hồ xác định khái quát mô hình cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo, thậm chí ngay cả tên gọi cảnh giới cũng đang xem xét.

"Uẩn Chủng kỳ, Diễn Căn KỳNhư vậy cảnh giới tiếp theo, hẳn là gọi"

Đôi mắt Dương Phàm lấp lánh thần quang, khóe miệng mỉm cười, mang theo tự hào cùng chờ mong.

Suy diễn thành công một cảnh giới, có thể mang thành phần may mắn. Như vậy nếu có thể suy diễn lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí càng nhiều hơn, vậy có thể chứng minh thực lực, quyết đoán cùng dũng khí của hắn.

Mô hình cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo đã hình thành khái quát trong đầu hắn, sau này chỉ cần thời gian.

"Chỉ cần có nhiều thời gian, để cho ta suy diễn từng chi tiết, đi từng bước hình thành khẩu quyết công pháp hoàn toàn mới, như vậy tất cả có thể nước chảy thành sông rồi."

Dương Phàm hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, khẽ run lên.

Hắn dự đoán suy diễn cảnh giới tiếp theo quá nửa còn có rất nhiều khó khăn trở ngại, nhưng hắn có tự tin phá đi những khó khăn này.

Nghĩ lại khi đó, lúc hắn suy diễn Diễn Căn kỳ, làm sao không gặp bình cảnh khó khăn, nhưng cuối cùng đều bị hắn khắc phục từng cái.

Thời gian trôi qua từng chút, Dương Phàm biết rõ quá trình suy diễn không phải một hai năm là hoàn thành, cần có rất nhiều thời gian tính toán cùng cân nhắc.

Nhoáng cái, hai tháng trôi qua, trong quá trình Dương Phàm suy diễn khẩu quyết công pháp, quả nhiên gặp bình cảnh, gần như không thể khắc phục.

Lúc này, hắn cảm giác có chút khó chịu, đứng lên bước đi.

Vân Vũ Tịch tỉnh lại từ tu luyện, hỏi rõ tình huống, ánh mắt sáng điềm tĩnh như nước:

- Nếu tạm thời không tìm được manh mối, Dương đại ca có thể tạm thời buông ra, đi làm những chuyện khác. Có thể qua một thời gian, tự nhiên có thể ngộ được.

- Vũ Tịch nói rất đúng.

Dương Phàm gật đầu, tiếp đó khẽ cau mày:

- Thế nhưng nếu như huynh không suy diễn công pháp, còn có thể làm gì?

- Không phải nói Dương đại ca đã nói, huynh ở trên phương diện thần thông trọng lực đại địa, vẫn còn có khiếm khuyết, không thể ngang hàng với viễn cổ Cự Thạch Tinh hay sao?

Vân Vũ Tịch khẽ cười.

- Đúng thế, đa tạ Vũ Tịch nhắc nhở.

Dương Phàm bất chợt cười nói.

Đồng thời, hắn lại cảm thấy buồn cười, chính mình ngay cả một số trình tự huyền ảo Diễn Căn kỳ có chút sâu cũng không lý giải được, nhưng đã trèo cao bắt đầu tìm hiểu cảnh giới tiếp theo.

Sau đó, hắn tạm thời buông suy diễn cảnh giới, bắt đầu tìm hiểu những huyền diệu trong Diễn Căn kỳ.

Ý niệm vừa động, viễn cổ Cự Thạch Tinh ở xa Bắc Tần xuất hiện ở trên hòn đảo này.

Ầm ầm

Cả hòn khẽ run lên, quái thú bằng đá cao bốn năm mươi trượng, hai đầu bốn cánh tay, xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.

- Chậc chậc, đây là Thạch Quái từ đâu tới!

Hồ Phi cách đó không xa chạy như điên tới, lăng không lật mình muốn bay lên đầu Thạch Quái, chạm tới gần nó.

Nhưng mà tôn nghiêm viễn cổ Cự Thạch Tinh, há có thể chịu được tùy tiện nhục mạ như vậy.

Vù bùm

Viễn cổ Cự Thạch Tinh bỗng nhiên vung tay lên, một cái bóng khổng lồ chợt lóe.

Hồ Phi giật mình, miễn cưỡng tránh thoát cánh tay công kích, nhưng gió quét mạnh mẽ vẫn đánh hắn bay thật xa.

- Thật là lợi hại!

Hồ Phi hai mắt tỏa sáng, chiến ý dạt dào.

- To con, đều là người một nhà, đừng ra tay lộn xộn.

Dương Phàm cười ha ha nói.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh lộ ra ý cười hàm hậu, vươn tay đặt Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch lên vai, sau đó bản thân ngồi xuống mặt đất.

Hồ Phi nuốt nước bọt, không dám tới quá gần, đứng ở một bên quan sát.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh ngồi xuống đất, nhanh chóng lại rơi vào ngủ say, ngáy khò khò.

Hồn Căn Dương Phàm cùng với viễn cổ dung hợp đại địa dưới chân, chủ yếu là tìm hiểu thiên phú trọng lực ẩn chứa trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Trên lĩnh ngộ thần thông trọng lực, viễn cổ Cự Thạch Tinh không thể siêu việt Dương Phàm, thế nhưng cấu tạo thân thể đặc thù của hắn lại làm cho thần thông trọng lực của hắn được tăng phúc hơn một nửa.

Dương Phàm muốn làm, chính là lĩnh ngộ huyền ảo cấu tạo thân thể viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Cứ thế, nhoáng cái lại trôi qua mấy tháng.

Không biết vì sao, lần này quá trình tìm hiểu huyền ảo trọng lực lại rất thông suốt.

Thời gian mấy tháng, Dương Phàm hoàn thành tiến triển mà ở cực bắc mấy năm cũng không đạt tới.

Rốt cuộc, một ngày, Dương Phàm để viễn cả Cự Thạch Tinh trở lại Bắc Tần.

Bản thân Dương Phàm không có ở Bắc Tần, liền để viễn cổ Cự Thạch Tinh trấn thủ Tiên Thành.

Thực lực viễn cổ Cự Thạch Tinh, sợ rằng không có đối thủ ở nơi Bắc Tần.

- Dương đại ca, thần thông trọng lực của huynh lĩnh ngộ thế nào rồi?

Vân Vũ Tịch thấy viễn cổ Cự Thạch Tinh rời đi, hiếu kỳ hỏi.

- Cũng được rồi, chỉ thiếu kỹ xảo thuần thục thôi.

Dương Phàm ưỡn lưng thả lỏng.

Thần thông trọng lực trong Diễn Căn kỳ càng tiến một tầng, Dương Phàm dự định tiếp tục suy diễn cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo.

Tuy nhiên mấy ngày sau, xung quanh hòn đảo sôi trào sóng biển, cùng với các yêu tu ngo ngoe bất an, làm cho Dương Phàm sinh ra cảnh giác.

Hắn cùng Vân Vũ Tịch mở mắt trước sau, liếc nhìn nhau.

Hồ Phi cũng tỉnh lại từ ngủ say, nhảy dựng lên, liếc nhìn sóng biển rung động bất an.

Rất nhanh, toàn bộ yêu tu trong phạm vi ngàn dặm quanh hòn đảo đều bỏ chạy, hình thành một dải đất trống. Còn sót lại, đều là mãnh thú không có linh trí.

Tiếp đó, một cơn lốc màu xám từ xa xa che phủ bầu trời, lốc xoáy cuồn bạo lan tràn khắp nơi.

- Người kia lại tới nữa.

Hồ Phi giận tím mặt, cảm ứng từ Lôi Linh Châu cũng đột nhiên mạnh gấp mấy lần.

Cơn lốc xám mãnh liệt kia bỗng rung động, giữa không trung hiện ra một nam tử lưng có hai cánh, quanh người cuốn từng đoàn gió lốc xám quỷ dị, đôi cánh lóe ra tia sét, đồng thời cũng là trung tâm gió lốc xung quanh.

Thiên Dực Vương!

Ánh mắt Dương Phàm lóe sáng, không ngờ người này vẫn không chịu buông tha, càn quét đến đây.

- Dương đạo hữutừ lần luận bàn gấp gáp lần trước, đã có nửa năm rồi. Hôm nay bản vương chuẩn bị đầy đủ, đang muốn luận bàn lần nữa với Dương đạo hữu, chẳng hay ý các hạ thế nào?

Thiên Dực Vương giọng nói thoáng sắc nhọn, quanh quẩn hải vực xung quanh, khiến cho sóng biển điên cuồng đập mạnh.

Ánh mắt Dương Phàm thoáng hiện dị sắc, đương nhiên rõ ràng mục đích của Thiên Dực Vương, thế nhưng rốt cuộc hắn dựa vào cái gì?

Đều là Chí Cường Giả Nội Hải, nếu như không nắm chắc cực lớn, Thiên Dực Vương khẳng định sẽ không dễ dàng ra tay.

Dương Phàm yên lặng mở ra thần thức, phát hiện yêu tu trên hòn đảo đều bị dọn sạch, không có bất kỳ mai phục nào.

Thấy vậy, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nếu như không có giúp đỡ, dù là thực lực Thiên Dực Vương mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng không thể chiến thắng hắn đã tăng cường phòng ngự lâu dài.

chi chi chi

Đột nhiên, trong đoàn gió lốc xám trên bầu trời truyền ra vô số tiếng rít sắc bén, rung chuyển khắp hải vực.

Cái gì?

Dương Phàm tập trung nhìn tới, phát hiện trong cơn lốc xám ẩn nấp ngàn vạn cái bóng.

Đó là cái gì?

Bằng thần thức tiếp cận Hóa Thần kỳ, trực tiếp xâm nhập vào trong đó, Dương Phàm không khỏi hoảng sợ.

Cơn lốc xám chấn động lần nữa, ngàn vạn bóng đen phát ra vô số tiếng rít sắc bén, toàn bộ ập xuống hòn đảo.

Bóng đen bay ra từ trong cơn lốc xám, chính là ngàn vạn con dơi màu đen. Mỗi con hai mắt đỏ máu, phát ra vô số sóng âm thanh, làm cả khu vực trở nên hỗn loạn.

Làn sóng âm kia vô hình vô chất, cơ bản không thèm nhìn Linh Khí phòng ngự, làm cho ba người Dương Phàm khí huyết sôi trào.

Một cỗ cảm giác mê muội ập tới Dương Phàm, Hồ Phi ôm đầu rít gào, Vân Vũ Tịch sắc mặt đau đớn, thân thể mềm mại lung lay muốn ngã.

Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến, Hồn Căn nắm giữ đại địa, một mảnh đất sáng lên bao bọc lấy ba người.

- Lại là chiến thuật biển người?

Nhìn cơn lốc rậm rạp con dơi đen, Dương Phàm lạnh lùng nhìn về phía Thiên Dực Vương:

- Đây là luận bàn như các hạ nói hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.