Hắn không khỏi cảm thán! Nếu như có một ngày, hắn có thể thông qua ánh xạ Tiên Hồng không gian, nháy mắt di chuyển cả ngàn dặm, bất kỳ nơi nào thì thật là mãn ý?
Ánh xạ của Tiên Hồng không gian so với truyền tống khi sử dụng pháp tắc không gian là thuấn di còn huyền ảo hơn, hoặc là nói nó ở một trình độ còn cao hơn nữa.
Cái này giống như một mặt kính. Nó có thể phản chiếu vạn vật vào trong đó, rồi lại hiển thị trong ánh mắt của con người, đồng thời bất cứ chuyện gì phát sinh ở trong mặt kính và ngoài đời đều là đồng bộ. Người bên ngoài chết thì ở trong mặt kính này cũng chết đi.
Dương Phàm có được Tiên Hồng Giới, nắm giữ một cái nhập khẩu thông đạo, đây không phải là năng lực hắn nắm giữ.
Nhưng hắn tin tưởng sẽ có một ngày, bản thân hắn có thể nắm giữ được năng lực này.
Tuy nhiên, cũng rất kỳ quái. Tu vi Hồ Phi gia tăng, có tới hơn một nửa là dựa vào chiến đấu. Còn một phần là dựa vào huyết mạch thể chất và may mắn. Bản thân hắn tự tu luyện thì chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ.
Sau cơn phong ba kết thúc, Dương Phàm lại tiếp tục tu luyện ở đảo nhỏ này, chờ đợi Thiên Lan điện mở ra sau mười năm nữa.
Thời gian dần trôi qua, ba người Dương Phàm ở lại hòn đảo này tu luyện. Với việc Dương Phàm và Vân Vũ Tịch chuyến chú tu luyện, Hồ Phi cũng khó có thể ngồi yên được.
Nháy mắt cái đã qua hai ba tháng.
Dương Phàm rốt cuộc đột phá tiểu bình cảnh trong việc thôi diễn công pháp mà hắn đã đạt tới, sau đó tiếp tục nghiền ngẫm, cẩn thận tính toán từng chi tiết của công pháp.
Thôi diễn cảnh giới, đạo lý dường như rất đơn giản, cũng giống như hạt giống sinh trưởng. Nhưng là muốn diễn xuất ra khẩu quyết công pháp thực tế thì vô cùng khó khăn.
Trên thế gian này, có rất nhiều thứ nhìn bên ngoài thì rất là bình thường nhưng nếu muốn phân tích, tìm hiểu bản chất vấn đề thì chỉ sợ không ai có thể chân chính hiểu rõ.
Nhất thời, cao tầng của Thiên Cầm Nội Hải lâm vào chấn động. Dương Phàm mơ hồ đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt chúng tu sĩ.
Tuy nhiên, trong mười triệu dặm Nội Hải bao la này, người chân chính biết được tin tức này cũng chỉ là số ít cao tầng của Tu Tiên Giới mà thôi!
Dù sao, tu sĩ có được Truyền tấn phù cũng rất ít, nhưng dù sao, tin tức này cũng đang tiếp tục được truyền đi.
Tin tưởng rằng, không tới thời gian mười năm, uy danh của Dương Phàm sẽ chấn động hàng triệu tu sĩ ở Thiên Cầm Nội Hải.
thời gian như thoi đưa, đám người Dương Phàm ở lại trên đảo nhỏ này đã hai năm.
Một ngày này, khi đám người Dương Phàm đang tĩnh tâm tu luyện thì một đạo độn quang màu tím xẹt qua phía chân trời, rơi xuống hòn đảo này.
Dương Phàm mặc dù không triển mở thần thức nhưng cũng có thể cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại của Nguyên Anh đại tu sĩ.
Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
Khi đạo độn quang kia lướt tới, hạ xuống hòn đảo thì đã nhanh chóng tìm được tấm lều.
Ba người Dương Phàm đều đang tu luyện ở nơi này, đắm chìm trong ánh mặt trời, hương hoa điều ngữ, rất nhẹ nhàng.
- Là ngươiĐại trưởng lão?
Trong mắt Dương Phàm lộ ra chút dị sắc. Người tới đúng là lão Nho tu áo tím của Tam Linh Sơn.
- Dương đạoNguyên Tôn đại nhân, lão phu lần này tới là vấn an ba vị.
Tu vi đạt tới trình độ này đủ để ngạo thị Nội Hải, ai dám thách thức?
Dưới tình huống như thế, Tam Hiền Môn rốt cục ngồi không yên. Lão Nho tu áo tím này chạy như điên tới đây chẳng những là muốn hàn gắn lại mối quan hệ tan vỡ lúc trước, mà còn muốn mượn sức vị chí cường giả này.
- Đại trưởng lão, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ đi sao?
Dương Phàm sau khi biết rõ sự tình nguyên do thì như cười như không, trên mặt vô ưu vô hỉ nói.
- Cái này
Lão Nho tu hơi tâng bốc nói:
- Ta nghĩ lấy trí tuệ của một người sáng tạo ra tân công pháp như Nguyên Tôn đại nhân thì sẽ không để ý tới điểm hiểu lầm nho nhỏ lúc trước. Hơn nữa, chỉ có chờ ở Tam Linh Sơn thì Nguyên Tôn đại nhân mới có thể sớm gặp được Thi Dao nhất!
- Cho dù lão đại không để ý nhưng ta có để ý đấy!
Hồ Phi nhe răng trợn mắt, nhảy ra phản đối.
Lão Nho tu áo tím sợ run.
Tuy nhiên, con mắt Hồ Phi đột nhiên chuyển chuyển, nhìn rất gian xảo, chà xát hai tay, hưng phấn nói:
- Lão đầu nhi, lại luận bàn với ta một chút thì Hồ gia sẽ không ngăn cản.