Đồng thòỊ trên mặt hắn mang đẩv vẻ bất khuất mãnh liệt không cam lòng. Hắn không thê tinrăng. nữ nhân mình khô sớ theo đuôi hơn trăm năm nay. lại có một mặt quá quyết lãnh đạm như vậy.
Mà hết thảy. đều là do nam nhản không biết tên trước mắt này.
- Ha ha! Mối tình vẻu chân thành của Tạ đạo hữu dành cho Tuệ Tâm muội từ, bản thản mình không có sai. Nhưng các hạ vừa rồi nói như vậy. Dương mỗ lại không đổng ý.
Trước đây hắn theo đuổi Dương Tuệ Tâm, cũng có nàng này trợ giúp, nếu không hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận.
Nhiều năm qua như vậy, nữ thẩn trong đáy lòng hắn, dẩn dẩn thán cận, giữa nhau thật có chút tình cảm.
- Cái này đúng là hóng rồi.
Trác tiên tử khẽ dậm chân, chi tiếc người này quá ngốc làm hỏng việc, nói:
- Trái qua nhiều năm cố gắng như vậy, ấn tượng của Tuệ Tâm sư muội dành cho ngươi có điều lạc quan, tiếp tục tiến thêm một bước là có thể giành được hào cám của nàng. Thật không nghĩ tới ngươi lại đắc tội với đại ca nàng, còn lưu lại ấn tượng lòng dạ hẹp hòi như thế, khiển cho cố gắng vun trồng cả trăm năm nay thất bại trong gang tấc!
- Bây giờ phái làm thế nào cho đúng?
Tạ Vũ trong lòng nóng như lửa đốt. hối hận không thôi, thầm hận chính mình, ngày thường lời nói cừ chi đều tỏ ra hào phóng, đối với người ngoài cũng rất khoan dung độ lượng, nhưng không ngờ tại thòi khắc mấu chốt này lại mất đi lý trí
- Kế sách hiện giờ ta đưa ra cho ngươi hai ý, nhưng điểu thiết yếu trước hết là phải hiểu biết chi tiết cùng tính tình của người này...
Trác tiên tử tiếp tục nói nhỏ sát lô tai hắn.
- Nhưvậy xác thực có được không?
Tạ Vũ có hơi không mấy tin tướng.
- Ngươi hiện giờ gần như mất hết hy vọng, nếu tiếp rục thử nghiệm, chi sợ ngay cả một đường hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa.
Sau khi Trác tiên tử xuất ra hộp gồ này. trong lòng thẳm nghĩ: "Đừng nói người này là tu vi Nguyên Anh Kỳ. cho dù là tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường, nhìn thấy đại lễ trọng hậu như thấ đểu phải động tâm không thôi. Người này nểu nhận lấy những bảo bổi này, ngày sau tiềp tục tặng hai lần hậu lễ. liền có thê thúc đẩy hào sự giữa hai người Tạ Vũ và Dương Tuệ Tâm."
Dương Phàm thoáng giật mình hiểu được dụng ý của nàng, thi ra nàng này còn muốn làm mai mối trung gian, hóa giải hiểu lẩm của mình cùng Tạ Vũ, thậm chí không tiếc hổi lộ cho minh.
Nếu Dương Phàm chính là hạng người Nguyên Anh Hóa Thẩn bình thường, tám phẩn sẽ là gãi đúng chỗ ngứa, tất có thể gà muội muội cho một kẻ có gốc tư bản như thấ lại là tu sĩ thiên tài muôn thực lực có thực lực. làm người đại ca nào lại không muốn?
Sau khi Dương Phàm nghe nói vậy, sắc mặt lại trầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Thực lực tu vi. thế lực tư bản, khí chất bên ngoài, những vốn liếng này chăng qua là cá nhân bên ngoài, mà còn phái giành được yêu thích của Tuệ Tâm. Chi riêng những thứ này cũng không đủ, cái này phải dựa vào chán tình và cố gắng của chính hắn. Vả lại, đổi với Tạ Vũ người này. Dương mỗ cũng không có hảo cảm.
- Phần hậu lễ này để hắn thu lại đi!
Dương Phàm sắc mặt lạnh nhạt nói. không hề chừa lại lối thoát, phây tay áo một cái. lập tức hộp gỗ kia đóng nắp bay trờ lại trong tay Trác tiên tử.
Trác tiên tửthẩm giật mình, xem ra tu vi của đổi phương không đơn giản nhưbể ngoài.
Nàng lại lại cười nói:
- Dương dược sư không thu cũng thế, đây chăng qua là một phen thành ý của Tạ đạo hữu. ngày khác ta lại đến bái phóng!
Trác tiên tử tao nhã thanh thán, cáo từ ròi đi, trong lòng lại có chút không cam lòng: "Nguyên vốn kế sách tự tin mười phẩn, không ngờ thất bại. xem ra chi phái thực hiện kế sách khẵc..."